Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 178: Em dạy anh... nên chiếm hữu em ở chỗ này như thế nào




Trong ngần ấy năm hành nghề, còn sóng to gió lớn nào mà Chung Tễ chưa từng trải qua?

Là một bác sĩ tâm lý, anh là người lắng nghe xuất sắc nhất. Ấy thế mà hôm nay, qua một cuộc điện thoại, anh lại phải ngồi nghiêm chỉnh, nín thở tập trung, không dám bỏ qua bất kỳ âm thanh nhỏ nhặt nào, toàn bộ thần kinh căng thẳng chỉ để theo dõi từng động thái của Lục Hạc Nam, suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế.

Lương Quyến vừa nói gì cơ?

"Anh không chỉ từng tự sát trong căn phòng này, anh còn chiếm hữu em trong căn phòng này."

Cái quái gì vậy? Trong kịch bản chuẩn bị trước không hề có chi tiết này mà? Sao tự dưng phong cách lại chuyển hướng thế này?

Chung Tễ thở dài một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, khuỷu tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay ra sức day day vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt.

Lỗi là ở anh, là anh đã quên mất người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại với anh kia không chỉ là thân nhân của một bệnh nhân bình thường, cô ấy còn là một đạo diễn thiên tài nổi danh trong ngành, sở trường cả đời chính là — phá kịch bản, ứng biến ngẫu hứng.

"Lương Quyến, cô còn nghe thấy tôi nói gì không?" Chung Tễ hạ giọng gọi, cố gắng kéo Lương Quyến trở lại với lý trí vốn có của cô.

Sau vài giây im lặng, đáp lại anh chỉ là âm thanh ướt át, khe khẽ vang lên của nụ hôn và tiếng nuốt nước bọt lẫn nhau.

Lương Quyến bị Lục Hạc Nam bế đến cạnh bồn rửa mặt, một tay chống lên vai anh để giữ thăng bằng, tay còn lại yếu ớt nắm lấy cà vạt của anh, đầu ngón chân căng cứng, hai chân kẹp chặt vì không thể chịu đựng được nữa.

Lúc đầu Lục Hạc Nam không hề nhập cuộc, dù Lương Quyến đã khiến một phần sự chú ý căng thẳng của anh phân tán, nhưng bầu không khí vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng vệ sinh chính vẫn khiến thần kinh nhạy cảm của anh căng như dây đàn.

Anh nheo mắt, cố bắt lấy từng phản ứng nhỏ nhặt trên người cô, rồi từng bước một, quen thuộc mà tuần tự, khiến nụ hôn này càng thêm sâu, trông bề ngoài như một quý ông chính trực, như thể tất cả chỉ là vì muốn dịu dàng thỏa mãn người đang nằm trong lòng mình.

Cho đến khi hơi thở của Lương Quyến dần trở nên dồn dập, cả người nóng ran mềm nhũn, bàn tay đang kéo cà vạt của anh cũng yếu dần trượt xuống, lúc ấy anh mới dần tìm lại được cảm giác quen thuộc kia.

Vì thế, anh cam chịu mà nhắm mắt lại, tiếng thở dài như trút được gánh nặng vang lên trong lồng ng.ực.

Hàng mi khẽ run lên, trong bóng tối mù mịt, Lục Hạc Nam nắm lấy tay Lương Quyến đặt lên cổ mình, dẫn cô vòng tay ôm lấy anh, đầu lưỡi quấn quýt, anh gạt bỏ mọi thứ còn lại, chỉ chuyên chú cảm nhận cơ thể đang run rẩy và tiếng rên rỉ vụn vỡ của cô.

Thôi kệ, bất chấp tương lai ra sao, trước mắt cứ đắm chìm thế này đã.

Không chờ được câu trả lời, Chung Tễ "phắt" một cái bật dậy khỏi ghế, mặt mày sa sầm, đi đi lại lại trong phòng như con kiến bò trên chảo nóng.

Anh đã lâu không yêu đương, nhất thời không thể liên hệ âm thanh sột soạt bên tai với thứ ám muội khó nói kia.

"Lương Quyến, có chuyện gì vậy? Lục Hạc Nam bị kích thích sao?" Chung Tễ mặt mày nặng trịch, một tay cầm điện thoại, tay kia vớ lấy áo khoác, ngón tay móc theo chìa khóa xe.

"Đừng hoảng, gọi cấp cứu trước, rồi kiểm tra tình trạng của Lục Hạc Nam, tôi lập tức đến ngay."

Cửa kính bị đẩy ra, đêm giao thừa tràn ngập sắc xuân, Chung Tễ với tấm lòng của thầy thuốc dấn thân vào gió lạnh, tuyết bay lất phất. Anh không dám cúp máy, vừa từ phòng làm việc chạy đến bãi đỗ xe, vừa hướng dẫn Lương Quyến các bước sơ cứu đúng cách.

Cuối cùng mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe trong một hơi. Tiếng động cơ gầm lên, Chung Tễ nắm chặt tay lái, không kìm được mà nâng cao giọng: "Mười phút! Mười phút nữa tôi đến nơi!"

Mười phút nào? Lục Hạc Nam đang hôn đến nửa chừng thì dừng lại, ngón cái và ngón trỏ bóp cằm Lương Quyến, vô thức vu.ốt ve.

Anh cụp mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm ngoài sự u ám vì chưa được thỏa mãn còn có cả chút bối rối và tự giễu khó phát hiện.

Xem ra anh thực sự bị bệnh nặng rồi, không thì sao có thể nghe thấy tiếng của Chung Tễ trong lúc đang hôn?

"Sao... sao thế?" Lương Quyến thở dốc, kiệt sức, mặt đỏ hồng áp vào lòng bàn tay khô ráo của Lục Hạc Nam, khe khẽ hỏi.

Sau đúng bảy phút rưỡi, cuối cùng giọng Lương Quyến cũng vang lên lần nữa. Giữa dòng xe cộ lao vun vút, chỉ còn thiếu nước bật chế độ bay đến biệt thự, Chung Tễ căng thẳng như chim sợ cành cong, suýt nữa vì vui mừng mà rơi lệ.

"Cô còn hỏi tôi sao rồi? Cô im bặt nửa ngày, tôi còn tưởng cô với Lục Hạc Nam ngất xỉu cùng lúc rồi chứ!" Chung Tễ vừa mắng vừa cười, tức đến phát run.

Nếu không phải quá phá hỏng không khí, anh thật muốn rơi hai giọt nước mắt chua xót.

"Gọi cấp cứu chưa? Mau kể lại tình trạng hiện tại của Lục Hạc Nam cho tôi nghe."

Giọng Chung Tễ vang lên qua tai nghe Bluetooth, rung động từng nhịp bên tai, Lương Quyến chớp mắt hai cái một cách máy móc, cuối cùng cũng từ trạng thái mê man như nghẹt thở mà bừng tỉnh.

Cô lúng túng nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, chân trần đứng trên nền gạch lạnh toát, từ đống quần áo hỗn độn dưới đất, lấy lại lý trí bị hôn đến mức văng khỏi não.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú không chớp mắt của Lục Hạc Nam, một tay cô che trước ngực, tay còn lại vén tóc, lộ ra bờ vai tròn trịa và cả chiếc tai nghe Bluetooth tinh xảo, tiện lợi để giấu sau tóc.

"Bác sĩ Chung, Lục Hạc Nam tiếp nhận rất tốt, không có phản ứng bài xích quá mức. Vừa rồi chúng tôi..." Lương Quyến đỏ mặt, đang định giải thích thì cảnh tượng mờ ám khi nãy bất ngờ tua lại trong đầu, khiến cô suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Vì thế, cô cứng rắn nuốt lời xuống, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh đã luôn ở bên chúng tôi."

"Tiếp nhận rất tốt?" Chung Tễ bị nghẹn một cái, trong lúc mất tập trung suýt nữa vượt đèn đỏ.

Anh không dễ bị qua mặt, chỉ trong vài giây đã nhận ra sơ hở trong lời của Lương Quyến: "Vậy sao vừa rồi cô im lặng lâu như thế?"

"Bởi vì..." Lương Quyến lưỡng lự, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Hạc Nam, theo bản năng muốn cầu cứu anh.

Tiếc là, vừa chạm mắt, cô đã như chim sợ cành cong mà vội cụp mắt xuống, chỉ dám len lén quan sát sắc mặt Lục Hạc Nam qua khóe mắt.

Ánh mắt kia quá nguy hiểm, Lương Quyến bất an liế.m môi, nhưng đầu lưỡi màu hồng phấn vừa mới lướt qua môi, ánh mắt của Lục Hạc Nam đã lại tối thêm một bậc.

Lương Quyến tiến thoái lưỡng nan, chỉ muốn nhanh chóng cúp máy, sau đó ngoan ngoãn xin lỗi Lục Hạc Nam. Giờ phút này cô đã mềm nhũn, rất biết cách chủ động trên giường để hóa giải thế bị động, hiểu rõ sở thích của Lục Hạc Nam mà dỗ anh nguôi giận.

Chẳng phải chỉ là lúc tóc rối quyện vào nhau, khẽ gọi một tiếng "ông xã" bằng giọng khàn khàn đầy nước mắt sao? Tuyệt chiêu này của cô chưa bao giờ thất bại.

Trong lòng đã có chủ ý, giọng Lương Quyến bình tĩnh lại: "Bác sĩ Chung, tôi cúp máy trước nhé, hôm khác tôi sẽ đích thân đến cảm ơn—ưm!"

Lục Hạc Nam đã kiên nhẫn lắng nghe đủ lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô, sau đó tiện tay gỡ tai nghe đang đeo, ấn nút ngắt cuộc gọi, rồi khó chịu ném sang góc phòng.

"Anh làm gì vậy?" Lương Quyến đau đến nhăn mặt, đưa tay đang ôm ngực lên che miệng, khẽ rên một tiếng.

"Em nói xem anh làm gì?"

Lục Hạc Nam buông lơi mí mắt, ánh nhìn lười biếng lướt qua Lương Quyến từ đầu đến chân, cười khinh miệt, đầu ngón tay thô ráp tùy tiện day nhẹ trên môi cô.

"Em muốn anh làm ở đâu? Anh đều nghe theo em, được chưa?"

Hơi thở nóng rực phả lên làn da hồng nhạt, khiến Lương Quyến vốn luôn nhanh nhạy khẽ run lên, né tránh ánh mắt, cắn răng, tức giận sửa lời: "Em đang hỏi anh tại sao lại vội vàng ngắt điện thoại của Chung Tễ?"

Lục Hạc Nam nheo mắt đầy không vui, sức lực ở tay lại mạnh thêm vài phần: "Tại sao không ngắt? Em muốn để người đàn ông khác nghe được anh hôn em thế nào à?"

"Em không có! Gọi điện cho Chung Tễ là để anh ấy có thể kịp thời can thiệp vào bệnh tình của anh."

Khí thế của Lương Quyến yếu đi thấy rõ, vai rụt lại, lộ vẻ bất lực.

Trái tim Lục Hạc Nam lập tức mềm lại, tiến thêm một bước, chuyển hướng sự chú ý, luồn tay vào mái tóc đen của cô, từ đỉnh đầu vuốt xuống ngọn tóc trước ngực. Đốt ngón tay có lớp chai mỏng cố tình dừng lại ở phần trong đuôi tóc, nhẹ nhàng nâng lên đóa mây nhỏ giấu sau tóc cô.

"Em yêu, những lời em vừa nói... có thể nói lại lần nữa không?" Yết hầu khẽ chuyển động, giọng Lục Hạc Nam bỗng khàn hẳn đi.

Lương Quyến hơi chột dạ, mím môi, cố làm ra vẻ không biết: "Cái... cái gì cơ?"

Lục Hạc Nam nhướng mày, như thể không nên nhìn lâu, ánh mắt chỉ lướt qua chiếc áo choàng tắm bị cô ném xuống đất, như vô tình nhắc nhở, lặng lẽ tái hiện màn hiến thân như thiêu thân lao vào lửa ban nãy của cô.

Lương Quyến cúi mắt không nói, dựa bên bồn rửa tay, đầu ngón tay móc vào mép, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm mồ hôi.

"Em dạy anh... nên chiếm hữu em ở chỗ này như thế nào —" Lục Hạc Nam cố ý dừng lại, liếc nhìn xung quanh, xác nhận một chỗ có thể miễn cưỡng thử nghiệm liền bật cười khẽ.

Không ai dạy, anh vẫn tự biết phải nói thế nào.

"Ngoan nào, nói anh nghe, em muốn anh chiếm lấy em ở đây như thế nào?"

Lần đầu tiên làm việc thâu đêm, lần đầu tiên bị buộc phải nghe trọn một màn "cấm nhìn" đầy thanh sắc qua điện thoại, lần đầu tiên bị bệnh nhân mà mình hết lòng quan tâm ngắt máy một cách bất lịch sự... Trong đêm Giao thừa, Chung Tễ cô đơn một mình bất giác cảm thấy buồn rầu trong dòng xe cộ tấp nập.

Thưởng Tết năm nay, anh nhất định phải bắt Lục Hạc Nam bồi thường một khoản cho thỏa giận! Không thì thật khó mà nguôi được!

Trên đường lái xe về, Chung Tễ vẫn còn suy nghĩ xem nên tính khoản phí tổn tinh thần khổng lồ ấy như thế nào.

Nhưng anh không biết, lúc này, trong nhà vệ sinh chính của biệt thự, bóng người giao thoa, hơi nước quấn quanh, từng đợt nước bắn tung trên tường gạch ướt lạnh.

Tuyết ở Kinh Châu tuy trông ào ạt, nhưng không giống Bắc Thành, sẽ chẳng rơi suốt từ hoàng hôn đến bình minh.

Đồng hồ sinh học thúc giục người ta tỉnh dậy khỏi giấc mộng êm đềm, khi Lục Hạc Nam mở mắt, Kinh Châu vừa mới đón tia sáng đầu tiên của buổi sáng. Tuyết đã tan, rèm lụa buông xuống, ánh nắng dịu dàng dù mỏng manh cũng dần dần tràn từ khung cửa sổ lên giường theo thời gian.

Lương Quyến đã mệt suốt cả đêm, giờ vẫn ngủ mê mệt trong lòng Lục Hạc Nam.

Tuần sau Tết Dương lịch là thời điểm bận rộn nhất của ban lãnh đạo Trung Thịnh. Khi Lục Hạc Nam xử lý xong đống văn kiện cần phê duyệt, đã gần mười giờ sáng, điện thoại của Lương Quyến cũng lần thứ ba rung lên trong tay anh.

Lông mày anh nhíu chặt, Lục Hạc Nam luống cuống nhìn chằm chằm màn hình đang nhấp nháy, cuối cùng cúi người hôn nhẹ mí mắt Lương Quyến, dịu dàng dỗ dành cô tỉnh lại.

"Dậy đi, mẹ em gọi điện tới."

"Gọi làm gì? Anh nghe đi." Lương Quyến làu bàu, tỏ ý không muốn nhận, rồi rúc đầu vào hõm cổ Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam nuốt nước bọt hai lần, trước khi bấm nút nhận vẫn ân cần báo trước: "Là mẹ em đấy, đây là lần thứ ba rồi."

Chưa kịp áp điện thoại vào tai, Lương Quyến đã phản xạ có điều kiện mở mắt ra, đồng thời, giọng truy vấn của mẹ cô cũng vọng đến.

"Bình thường đi làm không nghe điện thoại thì thôi, giờ nghỉ rồi cũng không bắt máy là sao?"

Lương Quyến ôm chăn tựa vào đầu giường, khó chịu giải thích: "Mẹ à, con đang nghỉ mà, ai nghỉ mà không ngủ chứ?"

"Giọng con sao khàn vậy?" Bà Lương cảnh giác.

"Khàn ạ? Không... không có đâu?" Ý thức dần tỉnh táo, nhớ lại đêm qua giọng mình đã 'lệch tông' thế nào, Lương Quyến vội ho vài tiếng giả bộ, "Chắc do mấy hôm nay trời ở Kinh Châu lạnh, con hơi cảm một chút."

"Lớn ngần này rồi mà không biết tự chăm sóc mình." Mẹ cô trách yêu, rồi thuận đà chuyển sang vấn đề chính.

"Về nhà đi, mẹ chăm con hai ngày. Mẹ đã nhờ ba con mua vé máy bay về Tân Hải cho con rồi."

Về Tân Hải? Sao lại đột ngột vậy?

Đầu óc Lương Quyến tạm ngừng hoạt động trong một thoáng, vội vàng từ chối: "Mẹ, con còn công việc—"

"Mẹ hỏi Hân Nhiên rồi, cô bé nói từ giờ đến tháng Năm năm nay con đều không có lịch trình gì." Bà Lương bật cười, ngữ khí thản nhiên nhưng chắn hẳn đường lui của cô.

Con heo phá đám Đồng Hân Nhiên này, đúng là hại thì nhiều hơn giúp! Lương Quyến âm thầm rủa một câu trong lòng.

"Vé máy bay là ngày nào ạ?" Cô đành thỏa hiệp.

"Mốt, ba con chu đáo để dành cho con hai ngày chuẩn bị hành lý."

Bàn tay bị Lục Hạc Nam nắm trong tay, Lương Quyến ấm ức nhìn anh một cái, rồi nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

Trong điện thoại, mẹ cô như muốn nói thêm điều gì, cùng cha cô thì thầm bàn bạc một lúc, cuối cùng chỉ dặn dò nhẹ nhàng: "Nhớ soạn hành lý cẩn thận, đừng để quên đồ đạc ở chỗ người khác."

"Chuyện khác, về nhà rồi nói."

"Bao giờ em về?" Lục Hạc Nam vừa nghịch ngón tay cô, vừa hỏi bằng giọng không rõ cảm xúc.

"Sáng mốt."

Lục Hạc Nam hơi sững người, nụ cười trên môi nhạt hẳn: "Mốt anh phải đến chi nhánh ở Giang Châu chủ trì tiệc tất niên, không đi cùng em được rồi."

Anh và Lương Quyến vốn định chờ công việc hoàn tất rồi cùng nhau về nhà.

"Em biết rồi, anh cứ lo công việc trước đi." Lương Quyến vòng tay ôm eo Lục Hạc Nam, ngẩng mặt cọ nhẹ lên cổ anh, "Đợi anh làm xong việc thì đến, em sẽ chờ anh ở nhà."

Lục Hạc Nam lặng người hai giây, lúc suy ngẫm lại, chợt nhận ra cuộc điện thoại này có chút gì đó không bình thường.

"Dì không hỏi chuyện em lên hotsearch à?"

"Em vào showbiz bao nhiêu năm rồi, ba mẹ em sớm quen với mấy tin đồn thật giả lẫn lộn đó rồi. Lần này viết cũng kỳ quặc như vậy, chắc chắn họ nghĩ là tin vịt nên mới chẳng để tâm."

"Có cần anh bảo Trung Thịnh ra thông báo gì trước không?" Lục Hạc Nam nhíu mày đề nghị.

"Đừng! Tuyệt đối đừng!" Lương Quyến ngồi bật dậy, từ chối rất nhanh.

"Đợi anh gặp ba mẹ em xong, em sẽ để studio chính thức công bố. Nếu bây giờ ra thông báo, sau này dễ bị người ta bắt bẻ."

Lương Quyến ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi Lục Hạc Nam: "Thôi nào, anh yên tâm đi, tin tức trên mạng có hạn sử dụng ngắn lắm. Qua vài hôm nữa lại có tin chấn động khác, mọi người sẽ bị phân tán ngay."

Lục Hạc Nam không đáp, chỉ xoa xoa dái tai cô, nhìn cô thật sâu, ánh mắt đầy suy tư.

*

Ngày hạ cánh xuống Tân Hải, trời nắng rực rỡ, mặt đất không một vệt tuyết. Dù sân bay còn cách bờ biển một đoạn, nhưng Lương Quyến đã ngửi thấy mùi gió biển nhè nhẹ khiến người ta thấy an lòng.

Chờ khá lâu, Hạ Dự Chi tựa vào cửa xe, vẫy tay về phía Lương Quyến trước nhà ga: "Ở đây này! Lâu quá không gặp nhé bạn học cũ."

"Sao cậu lại ở đây?"

Lương Quyến do dự một chút, rồi kéo vali bước nhanh đến, trước là ngạc nhiên, sau đó thoáng có chút áy náy nở nụ cười nhẹ, trong lòng đã hiểu rõ: "Là mẹ tôi nhờ cậu đến đón đúng không?"

"Đạo diễn Lương đúng là tinh mắt, theo lệnh ba mẹ tôi và ba mẹ cậu, đón cậu về nhà." Hạ Dự Chi hai tay đút túi, nhún vai, nụ cười trên mặt còn có vẻ bất đắc dĩ hơn cả Lương Quyến.

"Vậy vất vả cho cậu rồi, giáo sư Hóa học lừng danh." Lương Quyến không khách sáo, đẩy vali đến bên cạnh anh, mỉm cười tinh nghịch.

"Bảy tám năm không gặp, không ôm một cái sao?" Hạ Dự Chi đỡ vali, ánh mắt lướt xuống ngón áp út trên tay trái của Lương Quyến, đùa giỡn: "Hay là thân phận của cậu giờ khác rồi, đã có chồng, không tiện chăng?"

"Sao thế được? Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi cơ mà?"

Lương Quyến trách nhẹ một câu, rồi nhón chân ôm Hạ Dự Chi một cách tự nhiên, nhưng cũng chỉ ôm trong chốc lát, liền lùi lại giữ khoảng cách an toàn giữa bạn bè.

Tuy nhiên, cái ôm sạch sẽ ấy — vốn là sự hội ngộ đơn thuần giữa những người bạn lâu năm — dưới ống kính phóng viên giải trí lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

*

Tại hội nghị cuối năm của chi nhánh Trung Thịnh ở Giang Châu, trong không khí nâng ly chúc tụng, một lãnh đạo cấp cao — người cả năm hiếm khi thấy Lục Hạc Nam ghé qua — đang cẩn trọng đi theo bên cạnh, hồi hộp vô cùng.

Bởi vì lúc Lục Hạc Nam cúi đầu nhìn điện thoại, chân mày nhíu chặt đến đáng sợ, khiến người ta không khỏi tự vấn có phải bản thân làm chưa tới nơi tới chốn, hoặc là đâu đó trong các nguyên tắc vận hành của chi nhánh không khớp với tổng bộ, mới chọc cho sếp lớn không vui.

Không ai ngờ rằng, trong một dịp trang trọng thế này, Lục Hạc Nam lại lặng người suốt ba phút chỉ vì một tin tức giải trí không đáng nhắc đến.

Ngay đầu hot search, một chữ "bạo" đỏ chói.

[Lương Quyến xuất hiện rạng rỡ ở sân bay Tân Hải cùng bạn trai giáo sư, ngọt ngào ôm nhau, đập tan tin đồn yêu đại gia vì tiền!!]

Lục Hạc Nam khẽ hừ một tiếng không rõ ý, phóng to bức ảnh dưới phần nội dung, nhìn kỹ tay người đàn ông kia đang ôm ngang eo Lương Quyến, sau đó từ tốn cất điện thoại, khi ngẩng lên nhìn nhân viên bên cạnh lại trở về dáng vẻ ôn hòa như gió xuân.

Anh đem sự bực bội kia giấu sâu trong lòng, giấu đến rất khéo.

Thì ra, đây chính là cái mà cô gọi là — "dùng tin chấn động khác để chuyển hướng sự chú ý của dư luận"?

Tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.