Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 13: Để cô ấy nếm chút khổ đã




Khi Lương Quyến và Lục Hạc Nam đến hội quán Lộc Sơn, vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ khai tiệc.

Người ra vào trước cổng hội quán nườm nượp, khách mời đến tham dự ai nấy cũng đều là người có tiền có quyền. Ấy vậy mà họ không vội bước vào sảnh tiệc chính, mà đều dừng lại trên bậc thềm, đợi được bắt tay chào hỏi với người thanh niên đang đứng trên đó.

Người đứng trên bậc thềm chính là người khởi xướng buổi tiệc hôm nay, cũng là cựu sinh viên nổi tiếng của Hoa Thanh — Nhâm Thời Ninh, bạn học cùng lớp đại học với Lục Nhạn Nam, chị họ của Lục Hạc Nam.

Xe của Lục Hạc Nam vừa rẽ vào đầu đường, còn chưa kịp dừng hẳn thì Nhâm Thời Ninh đã nhanh chóng bước ra khỏi đám đông, đi xuống bậc thềm gõ vào cửa kính xe của anh.

"Phải Lục Hạc Nam đấy không?" Nhâm Thời Ninh gõ cửa xe, giọng hơi do dự.

Đến khi Lục Hạc Nam hạ kính xe xuống, để lộ gương mặt mình, nụ cười của Nhâm Thời Ninh mới hoàn toàn nở rộ: "Lâu quá không gặp, nếu không phải nhận ra xe của anh cậu, tôi còn không dám chắc là cậu đấy."

Lục Hạc Nam chỉ mỉm cười, tháo dây an toàn rồi xuống xe, tiện tay ném chìa khóa cho cậu nhân viên đứng chờ bên cạnh, sau đó khoác vai Nhâm Thời Ninh một cách thân mật, cùng anh bước đi.

"Anh Ninh, là anh lâu rồi không đến Kinh Châu, quên luôn mặt tôi rồi chứ gì?"

Nhâm Thời Ninh chưa vội bước đi, liếc mắt nhìn về phía ghế phụ lái một cái, thấy Lục Hạc Nam không có ý định giới thiệu người ngồi trong xe, anh ấy cũng không hỏi thêm, chỉ thuận theo câu chuyện của anh.

"Ôi dào, mấy năm nay tôi bận tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian qua Kinh Châu gặp cậu?"

"Ồ, không rảnh qua Kinh Châu gặp tôi, nhưng lại có thời gian thường xuyên bay đến Giang Châu?" Lục Hạc Nam làm bộ nghiêm nghị, không nể nang mà vạch trần anh, "Sao? Nhà họ Nhâm các anh cũng đang mở rộng lãnh địa ở Giang Châu à?"

Sản nghiệp nhà họ Lục vốn chủ yếu đặt ở Giang Châu, những năm gần đây sau khi bác cả Lục Đình Tích được điều đến Kinh Châu, trọng tâm mới dần dịch chuyển về phía đó.

Nhưng chuyển cả một gia nghiệp mấy chục năm đâu phải chuyện một sớm một chiều, hiện tại là Lục Đình Tích trấn giữ Kinh Châu, còn Lục Nhạn Nam và Lục Sâm sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì thay ông quản lý Giang Châu.

Chỉ là nhà họ Nhâm hoàn toàn không có sản nghiệp ở Giang Châu, vậy mà Nhâm Thời Ninh vẫn kiên trì bay đến đó mỗi tháng, chẳng vì ai khác ngoài Lục Nhạn Nam.

Nghe Lục Hạc Nam trêu chọc, Nhâm Thời Ninh – người lúc nào cũng giữ phong thái điềm tĩnh nơi đông người – thoáng chùng xuống, khó khăn nhếch môi cười khổ: "Lão đệ, đừng đùa tôi nữa. Chị cậu dọa tôi rồi, bảo rảnh thì đừng cứ bay qua Giang Châu mãi."

Lục Hạc Nam cau mày, trầm giọng hỏi: "Không lẽ chị tôi vẫn đang đợi cái người đó chứ?"

Anh không học đại học ở Bắc Thành, nên không rõ nội tình mối tình năm xưa của Lục Nhạn Nam. Chị chưa từng nhắc đến, mà anh cũng không dám hỏi. Còn Lục Sâm và Nhâm Thời Ninh thì lại một lòng đứng về phía chị, chẳng bao giờ nói rõ ràng với anh.

Anh chỉ có thể ghép nối những mẩu thông tin vụn vặt người khác vô tình buột miệng để hình dung đại khái câu chuyện.

Nhâm Thời Ninh thở dài, nói lấp lửng: "Tôi không biết, chắc cũng không đến mức là đang đợi."

Lục Hạc Nam vỗ mạnh lên vai Nhâm Thời Ninh, trấn an: "Chỉ cần chị tôi không đợi hắn, chẳng phải anh vẫn còn hy vọng sao? Thời gian lâu dần, chị ấy rồi sẽ thấy được anh tốt thế nào!"

"Cứ tùy duyên thôi, tôi không ép nữa." Giọng Nhâm Thời Ninh vẫn đầy phiền muộn, bao năm theo đuổi Lục Nhạn Nam, anh thật sự đã mỏi mệt. Nhìn thấy Lục Hạc Nam định mở miệng khuyên thêm, anh liền chủ động ngắt lời: "Dù sao thì, trước mặt viên ngọc quý kia, cô ấy không để mắt đến anh cũng là điều dễ hiểu."

Lục Hạc Nam cười khẩy: "Tên đó ghê gớm đến thế cơ à?"

"Lục Hạc Nam, cậu chưa gặp anh ta, cậu không hiểu được đâu." Nhớ lại chuyện cũ thời đại học, Nhâm Thời Ninh buột miệng đùa: "Nếu tôi là con gái, chắc cũng chết mê chết mệt vì anh ta mất."

Anh nói thế không phải tự hạ thấp mình, chỉ là người trong lòng Lục Nhạn Nam nếu đổi lại là ai khác, anh còn có dũng khí tranh giành.

Nhưng đáng tiếc... người đó lại là Chu Ngạn.

Nếu là thua dưới tay Chu Ngạn, Nhâm Thời Ninh cam tâm.

Ngồi trong xe ghế phụ, Lương Quyến trông thấy Lục Hạc Nam đã cùng Nhâm Thời Ninh đi vào sảnh tiệc, từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn cô một lần. Thái độ như thể chẳng thèm quan tâm cô có đi hay không, mặc cô muốn thế nào thì thế.

Cậu nhân viên cầm chìa khóa xe cũng bối rối. Cậu làm nghề này chưa lâu, nhưng từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên gặp chuyện người đi cùng bị phớt lờ trắng trợn như thế.

Xe của Lục Hạc Nam dừng ngay đầu đường, xe phía sau bị chặn lại thành hàng dài. Mà Lương Quyến vẫn chưa có ý định xuống xe, cậu nhân viên đành phải mạnh dạn lên tiếng hỏi.

"Thưa cô, cô có muốn xuống xe không?" Người đến hôm nay ai cũng là nhân vật không thể đắc tội, cậu run sợ, giọng lí nhí như muỗi kêu.

Lương Quyến trầm ngâm vài giây, rồi dứt khoát xách túi bước xuống. Dù sao Lục Hạc Nam cũng đã nói: "tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật", vậy thì cô càng muốn biết rốt cuộc cô có thể thấy được gì.

Dù gì thì tình cảnh hiện tại cũng chẳng thể tệ hơn được nữa.

Hội quán Lộc Sơn được xây tựa vào sườn núi, là tài sản tư nhân của nhà họ Nhâm, bình thường không mở cửa cho công chúng. Vậy nên dù khách mời hôm nay đều là người có danh tiếng trong các lĩnh vực, nhưng đa phần trong số họ cũng hiếm có cơ hội được đặt chân đến nơi này.

Kết cấu của hội quán không quá phức tạp, gồm năm tầng, từ tầng hai trở lên là dạng giếng trời nhiều tầng, nghĩa là đứng từ tầng cao có thể nhìn bao quát toàn bộ sảnh tiệc ở tầng một.

Cách bài trí cũng không có gì đặc biệt, giống các hội quán thông thường. Tầng một là sảnh tiệc chính, tầng hai là các phòng tiệc nhỏ và phòng giải trí, tầng ba và bốn là phòng nghỉ, tầng năm là khu vực riêng của Nhâm Thời Ninh, không mở cho khách.

Để tránh việc khách mời vì không quen thuộc địa hình mà lúng túng, Nhâm Thời Ninh còn chu đáo bố trí vài hướng dẫn viên trong sảnh tiệc chính.

Lương Quyến một mình đi lòng vòng trong sảnh tiệc xa hoa, tìm mãi vẫn không thấy Lục Hạc Nam, cũng không thấy mấy vị lãnh đạo trường Hoa Thanh.

Chỉ có điều, vì diện mạo xinh đẹp, cô lại thu hút không ít người đến bắt chuyện. Vì không rõ thân phận những người này, cô không dám đắc tội ai, đành cạn li hết ly này đến ly khác, uống đến hai ba ly mà vẫn chưa thể thoát ra khỏi đám đông.

Rượu vang hậu vị mạnh, lúc mới uống không thấy gì, đến khi men rượu ngấm lên đầu thì bước chân của Lương Quyến đã bắt đầu loạng choạng, đứng cũng không vững nữa.

May mà có người đỡ lấy cô, đưa cô rời khỏi đám đông. Nhờ có người dìu, cô mới đứng vững được, tròn mắt quay đầu nhìn lại.

Nhưng lần này không phải Lục Hạc Nam.

Trái tim như thắt lại, trong lòng Lương Quyến thoáng lướt qua một cảm giác thất vọng khó nhận ra.

Người đỡ cô là một phụ nữ mặc bộ vest công sở, nụ cười chuẩn mực, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, đợi cô đứng vững rồi đưa cho cô một cốc nước mật ong ấm.

"Cô Lương, cô nên tới phòng tiệc ở phía tây tầng hai."

Lương Quyến nhận lấy nước mật ong, uống hai ngụm, không nói gì, chỉ liếc nhìn bảng tên màu vàng trên ngực người phụ nữ ấy, trên đó viết: FOM Mạc Quyên.

Front Office Manager – Quản lý tiền sảnh.

Sợ cô chưa hiểu rõ, Mạc Quyên nhấn mạnh thêm, giọng điệu nhã nhặn nhưng không mất đi sự chắc chắn: "Mấy vị lãnh đạo của Hoa Thanh đều ở đó."

Lương Quyến lập tức hiểu ra, lễ phép cảm ơn rồi hỏi nhỏ: "Là Lục Hạc Nam bảo cô đến à?"

"Đây là hội quán Lộc Sơn, chúng tôi chỉ nghe chỉ thị từ sếp." Mạc Quyên thẳng thừng phủ nhận phỏng đoán của cô.

Lương Quyến cau mày. Cô đâu quen biết gì với cái ông sếp nào? Khả năng duy nhất là Lục Hạc Nam đã sớm căn dặn trước, để cô khỏi phải lạc lối như ruồi mất đầu trong nơi xa lạ này.

Dù anh có để mặc cô một bên, thì vẫn cẩn thận cho người để mắt đến cô. Nghĩ đến đây, Lương Quyến thấy yên tâm phần nào.

Dù sao trong hội quán rộng lớn đầy đủ hạng người thế này, ngoài Lục Hạc Nam ra, cô chẳng còn ai để dựa vào.

Cô lại nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi bước đến phía cầu thang, nhưng chưa đi được bao xa đã bị Mạc Quyên gọi lại.

Mạc Quyên chỉ vào chiếc áo khoác trên người cô, ân cần đề nghị: "Tầng hai có hệ thống sưởi sàn rất ấm, cô cởi áo khoác ra trước thì hơn. Khi nào cô rời đi sẽ có người mang trả lại."

Lý do hợp lý không một kẽ hở, Lương Quyến không thể từ chối, liền sảng khoái giao chiếc áo cho cô.

Tầng hai trang trí tương tự tầng một, nhưng riêng tư hơn hẳn. Ngay ở khúc ngoặt cầu thang còn có nhân viên phục vụ túc trực, rõ ràng là để ngầm nhắc nhở – không có thư mời đặc biệt thì đừng hòng bước vào phòng tiệc tầng hai.

Nhưng Lương Quyến đi một mạch không bị cản lại, nhân viên phục vụ thấy cô lên thì lập tức dẫn cô đến thẳng phòng tiệc phía tây. Loại đãi ngộ này chắc chắn là có người sắp xếp trước.

Lương Quyến lại không hiểu rốt cuộc Lục Hạc Nam đang định giở trò gì? Là định cho cô chút ngọt ngào rồi đến phút cuối đâm một dao chí mạng? Có như vậy mới thấy hả hê?

Đứng trước cửa phòng tiệc, cô thoáng ngập ngừng chốc lát, đang lấy hết can đảm để bước vào thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt sau lưng, liền quay lại nhìn.

Sau lưng trống không, chỉ có một ô cửa kính một chiều khổng lồ ở phía đông tầng năm, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài – cũng ngăn luôn tầm nhìn của cô.

Lục Hạc Nam bị cú quay đầu bất chợt ấy của cô làm giật mình, theo phản xạ nín thở, cả nét mặt cũng cứng lại. Thấy cô bình thản xoay người đi tiếp, lúc ấy anh mới bừng tỉnh nhận ra – trước mặt mình là kính một chiều, cô hoàn toàn không thể thấy anh.

Ngay khoảnh khắc đó, anh không rõ trong lòng mình là nhẹ nhõm hay hụt hẫng.

"Này, tôi nói chứ, cô gái đó là ai mà khiến Lục Tam nhà chúng ta phải lo sốt vó như vậy?"

Nhâm Thời Ninh nhận lấy ly rượu từ tay phục vụ, đưa một ly cho Lục Hạc Nam, rồi đứng cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh xuống tầng hai, vừa hay thấy vạt váy trắng biến mất sau cánh cửa phòng tiệc phía tây.

"Không có thân phận gì đặc biệt, chỉ là sinh viên trường Hoa Thanh thôi." Lục Hạc Nam nhàn nhạt trả lời, thu ánh mắt về một cách tự nhiên.

Nhưng Nhâm Thời Ninh rõ ràng không tin lời đó, châm chọc: "Không có gì đặc biệt mà cậu giúp người ta kiểu làm ơn không để lại tên thế kia?"

Là người ngoài quan sát, anh ta nhìn rõ hơn ai hết. Từ lúc cô gái váy trắng đó bước vào phòng tiệc, Lục Hạc Nam như cái cọc đứng dính luôn trước cửa sổ.

Ban đầu còn ngồi yên được, nhưng khi người vây quanh Lương Quyến càng lúc càng nhiều, nét mặt điềm tĩnh như mặt hồ của Lục Hạc Nam mới bắt đầu xuất hiện những vết rạn.

Cuối cùng còn bày ra cái trò bảo anh đi gọi quản lý tiền sảnh giỏi nhất hội quán tới "giải vây" cho cô ta. Làm tới mức này, Nhâm Thời Ninh chẳng thể tin giữa họ là trong sáng.

"Ai bảo tôi nợ cô ấy." Lục Hạc Nam nâng ly cụng với Nhâm Thời Ninh, ngửa đầu uống cạn, giọng điệu rất thản nhiên, "Anh biết mà, tôi ghét nhất là mắc nợ ai."

Nhâm Thời Ninh sa sầm mặt: "Nợ tình à? Đừng nói là cậu bị cô ta gài bẫy đấy nhé?"

Lục Hạc Nam bị câu đó chọc cười, ngực run lên, hơi thở cũng lộn xộn: "Cô ấy? Gài bẫy tôi?"

"Đừng có mà ra vẻ. Tin không tôi gọi cho chị cậu bây giờ?" Nhâm Thời Ninh hết cách, chỉ còn nước lấy Lục Nhạn Nam ra dọa.

"Lại muốn mượn chuyện tôi để lấy lòng chị tôi à?"

Nhâm Thời Ninh lườm anh một cái, làm bộ định lấy điện thoại ra gọi, khiến Lục Hạc Nam hơi tái mặt. Anh vươn tay dài, giật lấy điện thoại của anh ta nhét vào túi mình.

"Không phức tạp như anh nghĩ đâu, tôi với cô ấy quen chưa được ba ngày."

"Ồ, mới ba ngày mà nghe như có cả một câu chuyện rồi nhỉ?" Nhâm Thời Ninh nghe ra trong giọng anh có chút gì đó còn lưu luyến.

Lục Hạc Nam cúi đầu, nhớ lại mấy chuyện vừa xảy ra trong hai ngày qua, trong mắt thoáng qua chút dịu dàng: "Cô ấy giúp tôi thoát một vòng rượu, mời tôi ăn một bữa, còn chọn giúp tôi một chiếc đồng hồ. Lễ nghĩa qua lại, tôi cũng nên đáp lễ một chút."

Nhâm Thời Ninh tặc lưỡi trong bụng – chút chuyện đó đưa ít tiền là xong, có cần phải nghiêm túc lễ nghĩa thế không?

Còn chưa kịp buông lời mắng, thì tiếng gõ cửa vang lên. Là Mạc Quyên quay lại.

"Anh Lục, đây là áo khoác của cô Lương."

Lục Hạc Nam thoáng khựng lại, rồi đưa tay đón lấy. Trên chiếc áo màu be vẫn còn vương lại hơi ấm của cô, không biết có phải anh ảo giác không, mà tay áo còn phảng phất mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Ban đầu định quay người treo áo lên giá ở cửa, nhưng lại thấy Nhâm Thời Ninh đang tựa vào đó hút thuốc, ánh mắt Lục Hạc Nam tối lại, cuối cùng quyết định khoác áo lên cánh tay mình.

"Bên đó thế nào rồi?" Lục Hạc Nam hỏi, giọng bình bình.

Mạc Quyên hơi ngập ngừng, không rõ thái độ của anh nên lựa lời cẩn thận: "Cô Lương hình như không nói chuyện được với họ cho lắm."

"Đã không vui rồi mà cậu còn không nhanh qua làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Nhâm Thời Ninh ngậm điếu thuốc, cười trêu chọc.

Lục Hạc Nam hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là trong mắt đã lộ vẻ lo lắng, nhưng lời nói vẫn cứng như thép: "Vội gì, để cô ấy nếm chút khổ đã."

Đỡ cho ai đó cứ đem chút lòng tốt hiếm hoi của anh xem như đồ bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.