Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 10: Cô Lương, còn chưa dùng xong anh mà đã định bỏ lại rồi sao?




Không biết có phải lời của dì bán cơm có tác dụng hay không, hay là món mà Lục Hạc Nam thực sự hợp khẩu vị — tóm lại, bữa ăn bốn món một canh cuối cùng không thừa lại một cọng rau nào.

Cơm nước no nê xong xuôi, đã đến lúc bàn chuyện nghiêm túc.

"Anh Lục, chuyện hôm đó anh hứa với em, anh vẫn còn nhớ chứ?" Lương Quyến chống khuỷu tay lên bàn, hai mắt sáng rực nhìn anh.

Tay Lục Hạc Nam đang lau miệng thì khựng lại, đôi mắt đen thẫm cũng thoáng trầm xuống.

Cô nhóc này đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, mới nửa tiếng trước còn trừng mắt với anh, giờ có chuyện cần nhờ vả lại một câu "anh" hai câu "anh", khách sáo quá mức. Dù là phép lịch sự, nhưng vẫn khiến người ta thấy xa cách.

Mà anh thì lại chẳng thích cái kiểu khách sáo xa cách ấy chút nào.

"Hôm đó anh đã hứa gì với em cơ?" Lục Hạc Nam vứt tờ khăn giấy đã dùng sang một bên, ung dung tựa lưng vào ghế, nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt vô hại, như thể thật sự không nhớ rõ lời hứa hôm đó.

Lương Quyến thấy anh chối, trong lòng chột dạ, vội vàng giúp anh nhớ lại: "Hôm đó ở hành lang khách sạn Thế Kỷ, anh nói sẽ dẫn em đi làm việc em muốn làm."

"Thật sao?" Lục Hạc Nam cau mày, ra vẻ cố gắng nhớ lại mà chẳng có kết quả gì, "Nhưng anh chẳng có ấn tượng gì cả. Không ai từng nói với em là lời hứa của đàn ông sau khi uống rượu không nên tin à?"

Lương Quyến bị chặn họng, bật cười mỉa: "Chưa từng nghe."

Về chuyện ăn nói, Lương Quyến xưa nay chưa từng chịu thua ai. Cô không ngần ngại đáp trả: "Có lẽ là vì em chưa từng gặp người đàn ông nào vô lại như vậy."

Cô vốn không giỏi giả vờ ngoan hiền, thấy anh định trở mặt liền cũng chẳng cần kiêng nể gì nữa.

Lục Hạc Nam vốn cố tình trêu cô, thấy vẻ mặt cô từng chút từng chút sụp đổ, đuôi hồ ly lộ rõ, trong mắt anh mới hiện lên ý cười.

Sự bực bội trong lòng vừa được xoa dịu, anh mới có thể cam tâm tình nguyện mà giúp cô.

"Tối nay em có rảnh không?"

"Hả?" Lương Quyến chưa hiểu đầu đuôi.

"Tối nay bảy giờ, ở hội quán Lộc Sơn có buổi tiệc rượu của cựu sinh viên Hoa Thanh, người đến cũng không ít."

Lời của Lục Hạc Nam đầy hàm ý, nhưng Lương Quyến nhanh chóng hiểu được. Ý anh chính là: những người mà ngày thường cô không gặp được, tối nay đều sẽ tụ tập tại đó.

Lương Quyến điều chỉnh hơi thở, ngạc nhiên hỏi: "Em cũng được tham dự những dịp như vậy sao?"

"Em thì không." Lục Hạc Nam liếc cô một cái, thấy trong mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng, mới thong thả bổ sung thêm, "Nhưng nếu đi với anh, thì được."

Nghe được sắp xếp này, Lương Quyến vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, nhưng phần nhiều vẫn là do dự. Cô hỏi lại: "Em đi theo anh?"

Chính sự do dự này khiến Lục Hạc Nam hiểu sai ý cô, nụ cười anh tắt hẳn, giọng cũng trầm xuống: "Không muốn à?"

"Sao lại không?" Lương Quyến vội vàng giải thích, "Chỉ là em sợ sẽ làm phiền anh."

Tuy cô chưa rõ nhà họ Lục rốt cuộc có bối cảnh thế nào, nhưng chắc chắn là gia thế không tầm thường. Cô cứ lặp đi lặp lại xuất hiện bên cạnh anh, ắt sẽ gây sự chú ý, liệu có ảnh hưởng không tốt đến anh không? Dù sao thì cũng không thể vì chuyện của mình mà kéo theo người khác chịu rắc rối.

Nhưng mấy khúc mắc lòng vòng trong đầu con gái, làm sao Lục Hạc Nam hiểu được. Cái gọi là "làm phiền" trong miệng cô, anh chỉ hiểu theo nghĩa đen đơn giản mà thôi.

"Không có gì phiền hết, dẫn em theo cũng là tiện thể thôi."

"Em tưởng là em nói rõ đầu đuôi với anh, anh sẽ cân nhắc rồi mới giúp em lên tiếng với nhà trường." Lương Quyến càng lúc càng thấy ngượng.

Lục Hạc Nam khó hiểu: "Để em trực tiếp trình bày chẳng phải thuyết phục hơn sao? Huống hồ việc đấu tranh vì công lý mà nhờ người khác làm hộ, chẳng có chút thành tựu nào cả."

Dùng cách khác anh đương nhiên cũng có thể giải quyết giúp cô, thậm chí không cần đích thân ra mặt, chỉ một cú điện thoại là xong. Nhưng anh cảm thấy đó không phải là điều Lương Quyến mong muốn.

Lương Quyến sững sờ, trước ngày hôm nay cô từng nghĩ ra rất nhiều cách Lục Hạc Nam có thể giúp mình. Nhưng chưa từng nghĩ, là anh tạo cơ hội cho cô, để cô tự tay giải quyết vấn đề.

"Anh Lục, thật sự cảm ơn anh!" Lương Quyến ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đầy chân thành.

Lại là "anh Lục" nữa rồi. Trong lòng Lục Hạc Nam như có ai kéo nhẹ một cái, nhưng nhìn vào đôi mắt lấp lánh kia, cảm giác hụt hẫng trong lòng anh cũng không còn nặng nề như trước.

"Không cần cảm ơn, dù sao anh cũng không muốn lần đầu đến Bắc Thành đã bị gắn cái mác vô lại."

Lục Hạc Nam nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đào hoa có vài phần lười nhác, giọng nói thì lại mang chút oán trách.

Lương Quyến le lưỡi, cố tình chuyển đề tài, cô lấy điện thoại ra xem giờ.

"Tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối, bây giờ mới một rưỡi, tiếp theo anh còn lịch gì khác không? Nếu anh còn bận việc, em sẽ không làm phiền nữa."

Định chuồn đấy à?

Lục Hạc Nam cười khẩy: "Theo lịch ban đầu thì giờ này anh đang trên đường ra sân bay rồi."

Lương Quyến càng thấy ngượng — là vì giúp cô nên Lục Hạc Nam mới bị lỡ lịch trình.

Cô nhanh chóng suy nghĩ tìm lời nói, còn chưa kịp mở miệng, câu nói tiếp theo của anh đã khiến tim cô đập mạnh.

"Cô Lương, còn chưa dùng xong anh mà đã định bỏ lại rồi sao?"

Lương Quyến xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống gầm bàn, cái người này sao lúc nào cũng nói chuyện... mập mờ thế chứ!

"Em đi trước... dọn khay." Lương Quyến cúi đầu, lí nhí nói một câu, còn việc năm tiếng tiếp theo sẽ làm gì — để sau rồi tính.

Lục Hạc Nam đưa tay ra định giúp: "Anh đi với em."

"Không, không cần đâu." Lương Quyến nhanh tay chồng đống khay lại, bật dậy đứng lên, gần như chạy trốn về phía khu trả khay — hoàn toàn không chú ý phía đối diện đang có ba, năm bạn sinh viên bưng nồi đất đi tới.

Cái đầu bỗng dưng "đóng băng", đến khi Lương Quyến nghĩ đến việc tránh đi thì đã muộn.

Chợt một cánh tay quàng qua eo cô, tay anh đặt lên lưng cô, mạnh mẽ kéo cô xoay người, hai người vừa kịp tránh né nhóm sinh viên đi qua, chỉ có vài giọt dầu văng ra dính lên ngón tay cô.

"Bạn học, bạn không sao chứ?" Mấy sinh viên va phải Lương Quyến lập tức đặt khay xuống và vội vàng đỡ cô.

Lương Quyến vội vã xua tay nói không sao, nhìn nồi đất vẫn còn bốc khói, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi — nếu dầu đó đổ lên người, chắc chắn sẽ bị bỏng và lên mụn nước.

Bị dọa cho một phen như vậy, chân Lương Quyến hơi mềm, phải nhờ vào lực từ vòng tay của Lục Hạc Nam mới từ từ đứng thẳng lên. Tay Lục Hạc Nam vẫn đặt trên eo cô, khi thấy cô đã đứng vững, anh mới giả vờ bình thản rút tay lại.

"Vừa rồi cảm ơn anh, anh không sao chứ?" Lương Quyến ngại ngùng hỏi nhỏ.

Hôm nay là ngày thứ ba cô quen Lục Hạc Nam, nhưng đã không biết bao nhiêu lần cô đã nói cảm ơn. Cứ ở bên anh, cô luôn cảm thấy mình như gây thêm phiền phức cho anh.

Lục Hạc Nam không đáp lại, chỉ lặng lẽ đưa cho cô một tờ khăn giấy, ngẩng cằm lên, ra hiệu cho cô lau sạch dầu trên tay trái.

Khăn giấy đã được đưa tới tay cô, nhưng Lương Quyến mãi không nhận, chỉ ngây ngẩn nhìn một chỗ. Lục Hạc Nam nhìn theo ánh mắt của cô, hai người cùng lúc nhìn xuống cổ tay anh.

Cụ thể là nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của anh, một chiếc đồng hồ có mặt kính đã vỡ.

Lương Quyến còn nhớ rõ chiếc đồng hồ này, bởi vì nó thiết kế rất tinh xảo, lúc ăn cơm, cô cũng không thể không liếc mắt nhìn mấy lần. Khi ấy, chiếc đồng hồ vẫn còn nguyên vẹn. Vậy nên, chắc chắn là lúc nãy khi anh đỡ cô, mặt kính đã va vào cạnh bàn mà vỡ.

Lục Hạc Nam thấy cô chú ý đến chiếc đồng hồ này như vậy, liền tháo đồng hồ ra, cởi nắp và đặt vào lòng bàn tay phải của cô. Sau đó, anh nắm lấy tay trái cô, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết dầu trên tay cô, lúc này nếu không lau ngay thì sẽ không sạch được nữa.

"Chiếc đồng hồ này chắc rất quý giá phải không?" Lương Quyến vẫn chìm trong cảm giác tội lỗi, nhẹ nhàng vu.ốt ve vết nứt trên mặt kính đồng hồ, không để ý đến động tác hơi quá giới hạn của Lục Hạc Nam, cũng không rút tay về.

Câu hỏi tuy là một câu hỏi, nhưng trong lòng Lương Quyến đã tự có câu trả lời. Cô chưa từng mua đồ xa xỉ, hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết vài thương hiệu nổi tiếng mà người bình thường có thể mua được.

Nhưng thương hiệu của chiếc đồng hồ này, cô vẫn biết — Royce.

Bởi vì Quản Lại từng làm việc bán thời gian tại cửa hàng flagship của thương hiệu này. Theo lời Quản Lại, đồng hồ của Royce mặc dù sản xuất trong nước, nhưng lại là món đồ xa xỉ trong thế giới xa xỉ, có giá trị sưu tầm cực kỳ cao.

Lục Hạc Nam mỉm cười lười biếng, giọng điệu không rõ ràng: "Đây là món quà mừng sinh nhật mười tám tuổi của anh trai anh tặng."

Quà mừng sinh nhật mười tám tuổi... Lương Quyến chợt cảm thấy khóe mắt mình cay cay, vậy thì đâu thể chỉ dùng tiền để đo lường được.

"Sao lại mặt mày ủ rũ thế? Không bắt em phải bồi thường đâu mà lo."

Qua hai ngày tiếp xúc, Lục Hạc Nam đã quen với việc đùa giỡn với cô, thấy cô không vui anh liền vô thức muốn dùng lời nói đùa để xua đi không khí này. Nhưng bất ngờ là Lương Quyến không phản bác lại như mọi khi.

Cô hít hít mũi, không kiềm chế được, nước mắt đã lưng tròng. Khi ngẩng mặt lên, đôi mắt cô đã đọng những giọt lệ, long lanh, trông thật đáng thương.

Thấy Lương Quyến rơi nước mắt, Lục Hạc Nam thở hắt ra, anh vốn không biết làm gì khi thấy phụ nữ khóc, đứng đó ngây người một lúc rồi mới dịu giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, có thể sửa được mà."

Không an ủi còn tốt, vừa an ủi xong, nước mắt Lương Quyến như không thể kìm nén nữa, bắt đầu rơi xuống như mưa.

"Thật à? Sửa ở đâu?" Lương Quyến nghẹn ngào hỏi, đôi mắt ngấn lệ của cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Lục Hạc Nam, rõ ràng là không thể không sửa.

Lục Hạc Nam bị cô nhìn chằm chằm không biết làm sao, đành thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra, lướt lướt mấy cái rồi gửi vài tin nhắn, như đang liên lạc với ai đó.

Khi anh liên lạc xong, Lương Quyến đã bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt vẫn còn đỏ và trên mặt cô vẫn lưu lại những vệt nước mắt.

"Đi thôi, đã liên lạc xong rồi, dẫn em đi sửa đồng hồ." Nụ cười của Lục Hạc Nam có chút bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Lương Quyến cầm đồng hồ đi về phía cửa.

Thấy cô ngừng khóc, Lục Hạc Nam thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy túi xách của cô trên ghế, rồi vội vàng đuổi theo.

Vừa rồi thấy cô khóc thảm thiết, bộ dạng đau lòng như vậy, anh còn nghi ngờ liệu chiếc đồng hồ bị vỡ có phải của cô không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.