Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 58:




Chương 58: Phản ứng mạnh như thế là vì có tật giật mình sao?
Kỳ Từ lập tức lui lại, vì thân hình bất ổn nên bước chân lảo đảo, cái ót lập tức va vào khung cửa.
Nhưng cảm giác đau đớn không hề có, Biên Trọng Hoa cấp tốc đưa tay đệm trên cửa nên đầu Kỳ Từ chỉ đụng vào lòng bàn tay hắn.
"Tiểu công tử sao lại phản ứng mạnh thế, có tật giật mình à?" Biên Trọng Hoa nghiêng đầu cười, chẳng có vẻ gì là áy náy vì đã hù dọa Kỳ Từ.
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ bình tĩnh quấn chặt vạt áo, sau đó đi tới giữa phòng, bất thình lình vác ghế lên ném về phía Biên Trọng Hoa.
"Tha mạng tha mạng, ta sai rồi!" Biên Trọng Hoa vững vàng đón lấy chiếc ghế, miệng thì xin tha nhưng trên mặt lại cười hì hì.
Kỳ Từ hỏi: "Lúc nãy ngươi ở bên ngoài có thấy người nào kỳ quái không?"
Biên Trọng Hoa nghiêm túc hẳn lên: "Người kỳ quái? Không có, sao thế? Ngươi thấy gì à?"
Kỳ Từ: "Ta...."
Đang định nói tiếp thì Kỳ Từ chợt dừng lại, nếu nói mình bị bụi cây hù dọa thì chẳng phải mất mặt lắm sao.
Kỳ Từ: "Không có gì, thuận miệng hỏi thôi."
Biên Trọng Hoa không có ý trêu chọc, nhìn chằm chằm Kỳ Từ với vẻ không tin.
Kỳ Từ vội nói lảng sang chuyện khác, y phát giác Biên Trọng Hoa vừa tắm rửa xong, tóc đen xõa ra, áo khoác hờ, loáng thoáng lộ ra hình giao long lớn cỡ bàn tay trên vai, mấy lần trước nhìn thấy đều tỏa ra ánh sáng đỏ, bây giờ hình giao long trên vai Biên Trọng Hoa giống như mực vẽ, cực kỳ rõ ràng.
Kỳ Từ hỏi: "Trước đây ta đã muốn hỏi hình giao long trên vai ngươi là gì vậy?"
"Cái này à." Biên Trọng Hoa nhìn theo ngón tay Kỳ Từ chỉ vào vai mình, "Là bùa chú khống chế sức mạnh của ta."
"Khống chế sức mạnh?" Kỳ Từ nghi hoặc, "Sao phải khống chế?"
Biên Trọng Hoa giải thích: "Bởi vì bản thân ta khống chế không nổi, nếu giải trừ bùa chú này thì ta sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều, nhưng một khi lấy lại sức mạnh thì sẽ bị phản phệ, chẳng hạn như kinh mạch rối loạn, gân cốt đứt gãy, tẩu hỏa nhập ma." Biên Trọng Hoa hời hợt nói, "Nếu nhiễm quá nhiều máu tanh cũng dễ phản phệ, vì vậy sau khi tên ám hầu hãm hại cô nương lần trước chết đi, chỗ này mới xuất hiện dây thừng trói ta lại."
Kỳ Từ xưa nay luôn cảm thấy Biên Trọng Hoa không bị trói buộc, siêu phàm thoát tục, lần đầu nghe thấy chuyện này nên không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: "Sao lại như vậy?"
Biên Trọng Hoa nhún vai cười: "Nói thật ta cũng không rõ sao mình lại biến thành dạng này, ta đã nói với ngươi rằng ta không nhớ nổi chuyện trước kia chưa?"
Kỳ Từ lắc đầu: "Chưa!"
Biên Trọng Hoa cười: "Ta không nhớ được quá khứ của mình, ngay cả tên cũng là Lý quốc sư nói cho ta biết."
"Ngươi......" Kỳ Từ lúng túng hồi lâu, chẳng biết nói gì cho phải.
"Không sao, sống cho hiện tại mà." Biên Trọng Hoa cười nói, hắn nhìn Kỳ Từ, trong ánh mắt đong đầy trìu mến, "Ta cảm thấy bây giờ rất tốt, không còn lang thang vô định, cũng không có gánh nặng, có bạn bè, có chỗ đặt chân, càng biết rõ mình muốn gì."
Biên Trọng Hoa đã không băn khoăn về quá khứ thì Kỳ Từ cũng chẳng cần lo dùm hắn, Kỳ Từ do dự vươn tay vỗ vai Biên Trọng Hoa, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Ừ!"
Biên Trọng Hoa bị vẻ chững chạc đàng hoàng của Kỳ Từ chọc cười.
Mặt Kỳ Từ lập tức đỏ tới mang tai.
Biên Trọng Hoa vội nín cười rồi đứng dậy đi tới giường nói: "Ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường sớm nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.