Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 42:




Chương 42: Người kia sẽ thuận theo tâm ý của ngươi, làm bất cứ chuyện gì cùng với ngươi
Nhưng chỉ một lát như thế lại khiến Biên Trọng Hoa hoài nghi có phải mình sinh bệnh hoặc trúng cổ rồi không.
Trên đường từ hoàng cung về phủ Vương gia, hắn luôn cảm thấy không thoải mái, đầu tiên là lồng ngực giống như bị nện mấy cú khiến Biên Trọng Hoa vừa tức ngực vừa khó thở.
Lại nhớ tới Hiền Nghi Thái hậu bảo Kỳ Từ muốn làm mai cho y và quận chúa, thế mà Kỳ Từ ngẩn ngơ đồng ý.
Lúc đó y có thật sự nghe rõ Hiền Nghi Thái hậu nói gì không?
Sao y có thể đáp ứng qua loa như vậy?
Biên Trọng Hoa càng nghĩ càng ấm ức nhưng lại không biết mình ấm ức chuyện gì.
Dù Kỳ Từ có nghe rõ hay không thì đây vẫn là một mối nhân duyên tốt đẹp, có gì mình phải ấm ức cơ chứ?
Là vì thân phận Vương gia của Kỳ Từ càng lúc càng hiển hách nên mình cảm thấy xa cách sao?
Biên Trọng Hoa nghĩ mãi mà không rõ, đành phải tạm thời đổ thừa mình ấm ức là do thân phận hai người cách biệt nhau.
Hắn về phủ Vương gia, không muốn rảnh rỗi nghĩ vẩn vơ nên đầu tiên là kiểm tra khắp mọi ngóc ngách trong phủ, sau đó lại sắp xếp lịch trực thỏa đáng cho các thị vệ tuần tra trong mấy chục ngày tới, mãi đến khi quản sự phủ Vương gia đến tìm hắn.
"Chuyện gì?" Biên Trọng Hoa hỏi.
Quản sự nghiêm túc nói: "Biên đại nhân, lát nữa phải cử người đến phủ Bắc An quận vương đón Vương gia đấy ạ."
Biên Trọng Hoa mở to mắt: "Phủ Bắc An quận vương?"
Quản sự nói: "Vâng, trong cung mới truyền tin Sùng Phụng Vương gia trò chuyện với Thái hậu xong thì tình cờ gặp quận chúa ngoài ngự hoa viên, hai người trò chuyện vui vẻ, sau đó cùng nhau về phủ Bắc An quận vương rồi. Biên đại nhân ngươi sao vậy? Sao sắc mặt ngươi trắng bệch thế kia, có phải bị bệnh rồi không?"
Biên Trọng Hoa bỗng dưng hoàn hồn ngẩng đầu lên, "Ừm, đúng là có chút không thoải mái."
Quản sự tốt bụng nói: "Vậy Biên đại nhân về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ báo lại với Vương gia bên kia."
Biên Trọng Hoa trầm tư hồi lâu rồi gật đầu: "Cũng được, lát nữa bảo A Giáp và A Ất đi đón Vương gia về phủ, ta về Ám Hầu Môn trước đây."
Nói xong Biên Trọng Hoa liền đứng dậy vội vàng ra khỏi phủ Vương gia rồi về thẳng Ám Hầu Môn.
Trong Ám Hầu Môn, Tần Dịch Thương đang ngồi trong đình phe phẩy quạt ngắm trúc uống rượu, từ khi vào kinh thành, hắn trồng một rừng trúc ở đây, ngày ngày chăm nom cẩn thận, bây giờ đã qua hai mươi năm, cuối cùng rừng trúc nở hoa, hắn vốn định tìm Lâm Bạch Cốc để khoe khoang, ai ngờ Lâm Bạch Cốc đã bị Lý quốc sư gọi đi bàn chính sự.
Tần Dịch Thương phiền muộn đành phải uống rượu ngắm trúc một mình, hắn ngồi dựa vào cột đình ngửa cổ uống rượu, bỗng nhiên một người hùng hổ lao đến túm lấy Tần Dịch Thương, Tần Dịch Thương giật mình đánh rơi cả cây quạt.
Biên Trọng Hoa lộ vẻ lo lắng: "Chắc ta trúng cổ hoặc bị hạ độc rồi."
"Cái gì!" Tần Dịch Thương thảng thốt, "Ai hạ cổ hạ độc ngươi?!"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Không biết, chắc bị đánh lén."
Tần Dịch Thương càng thêm khẩn trương: "Thế mà ngươi không phát giác được sao? Là ai có bản lĩnh này? Đây cũng quá khó giải quyết rồi, ngươi khoan hốt hoảng đã, kể ta nghe triệu chứng đi, để ta xem có nhận ra là cổ gì hay độc gì không."
Thế là Biên Trọng Hoa miêu tả lại nỗi buồn bực và ấm ức lúc nãy với Tần Dịch Thương.
Tần Dịch Thương: "Trong lòng buồn bực? Chán nản? Giống như có người cầm đao cùn cứa vào lục phủ ngũ tạng? Nghiêm trọng vậy sao?"
Biên Trọng Hoa nói: "Có biết là độc cổ gì hay tà uế nào khác không?"
Tần Dịch Thương trầm tư suy nghĩ nửa ngày rồi lắc đầu: "Ngươi nhớ lại xem lúc ngươi khó chịu thì đang ở đâu, vào khi nào, bên cạnh có ai?"
Biên Trọng Hoa suy nghĩ, cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó đều không có gì phải giấu, thế là kể lại chuyện trong ngự hoa viên và lời căn dặn của quản gia cho Tần Dịch Thương nghe, Biên Trọng Hoa trí nhớ tốt nên kể lại không sót một chữ.
Tần Dịch Thương nghe xong thì kinh ngạc làm rơi bầu rượu trong tay, lắp bắp nói: "Không không không không không phải chứ!? Không không không không phải chứ?!"
Nói xong hắn lo âu túm lấy Biên Trọng Hoa kéo về chỗ mình.
Vào phòng, Tần Dịch Thương niệm vài câu chú rồi mở phong ấn hộc tủ, sau đó mở toang cửa tủ lục lọi hồi lâu, tìm ra một cây nến thơm lớn bằng ngón tay, trên thân nến phủ bột vàng lấm tấm, tỏa ra mùi hương làm đầu óc mụ mẫm.
Tần Dịch Thương lấy ra lại không nỡ dùng mà cầm trong tay lưỡng lự.
Biên Trọng Hoa hỏi: "Đây là cái gì?"
Tần Dịch Thương ngẩng đầu: "Đây là Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương, có nghe qua chưa?"
Biên Trọng Hoa: "Tên quái gì thế."
Tần Dịch Thương tức giận đập bàn: "Đây là báu vật đó! Trước kia ta đi lạc vào hang Họa Bì, chịu đựng thử thách của mười hai tên yêu mị tinh quái mới lấy được một cây này đấy! Nếu là người khác thì đã sớm bị lũ yêu mị kia hút hết dương khí rồi! Ai bảo ta chung thủy son sắt với Tiểu Bạch Điểu quá làm chi, bền bỉ như vàng, hết lòng hết dạ!"
Biên Trọng Hoa: "Ngươi có giỏi thì lặp lại câu này ngay trước mặt Lâm Bạch Cốc đi."
Tần Dịch Thương lập tức tội nghiệp co rúm lại, thê lương nói: "Ta nói nhiều lần lắm rồi."
Biên Trọng Hoa: "......"
Biên Trọng Hoa ho nhẹ một tiếng, cố nín cười đưa tay vỗ vai Tần Dịch Thương an ủi.
Tần Dịch Thương ném cây nến vào ngực Biên Trọng Hoa: "Ngươi đừng vội cười ta, đốt xong nến này biết đâu hai ta cũng thảm như nhau thôi!"
"Vậy nến này rốt cuộc có tác dụng gì?" Biên Trọng Hoa cầm cây nến quan sát, ngoại trừ mùi hương có thể làm người ta mơ hồ thì hình như không có gì đặc biệt.
Tần Dịch Thương khoanh tay trước ngực: "Nến này có thể tạo ra huyễn cảnh để ngươi nhìn thấy người trong lòng mình, trong huyễn cảnh người kia sẽ thuận theo tâm ý của ngươi, làm bất cứ chuyện gì cùng với ngươi."
Cuối cùng dường như cảm thấy Biên Trọng Hoa vẫn chưa hiểu được điều kỳ diệu trong đó, Tần Dịch Thương còn thần bí nhấn mạnh: "Bất cứ chuyện gì."
"Bất cứ chuyện gì."
"Bất cứ...... chuyện gì......"
Biên Trọng Hoa nói toạc ra: "À, nến này ngươi vốn định dùng để vào huyễn cảnh với Lâm Bạch Cốc chứ gì."
Tần Dịch Thương nhào tới bịt miệng Biên Trọng Hoa rồi rống lên: "Đừng nói bậy!! Ta là loại người này sao!!!"
Biên Trọng Hoa gạt tay Tần Dịch Thương ra, nhún vai cười nói: "Ta còn chưa nói gì mà."
Tần Dịch Thương nghẹn lời, sau đó thẹn quá hoá giận: "Ta muốn đấy thì sao! Mẹ nó ta đâu thể diệt dục được! Mẹ nó! Cái này không phải cũng vô dụng với ta sao! Mẹ nó!!! Muốn cũng không được à!!"
Biên Trọng Hoa xoa xoa lỗ tai suýt nữa bị rống cho điếc: "Được được được, vừa nhắc tới Lâm Bạch Cốc ngươi liền kích động, vậy nến này ngươi không giữ lại mà cho ta à?"
Tần Dịch Thương bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt trở nên phức tạp, hắn chợt nhớ lại chuyện nhiều năm trước nên lòng đầy thương cảm, hắn nhìn chằm chằm Biên Trọng Hoa rồi nói: "Ngươi đốt lên thử xem."
Biên Trọng Hoa kinh ngạc: "Ta đốt? Ta đâu có...."
Tần Dịch Thương tru lên ngắt lời hắn: "Ngươi đừng có nhiều lời, mau đốt đi, còn không đốt thì ta sẽ hối hận cho mà xem!"
"Được được được." Biên Trọng Hoa nghe lời cầm nến trong tay rồi nhóm lửa, khói xanh lượn lờ quấn quanh Biên Trọng Hoa, càng lúc càng dày làm nhiễu loạn thần trí của hắn, mê loạn ánh mắt hắn.
Mùi thơm cực nồng khiến Biên Trọng Hoa ho sặc sụa, hắn đưa tay muốn gạt đi khói xanh lượn lờ trước mắt, ai ngờ ho xong ngước mắt lên thì lại sững sờ ngay tại chỗ. Hắn đã không còn ở trong phòng Tần Dịch Thương nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.