Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 37:




Chương 37: Ngươi muốn gì, muốn gì ta cũng cho ngươi
Kỳ Từ thốt lên: "Nghe."
Chờ nói xong y mới phản ứng được nên lại hỏi: "Ngươi say rồi đúng không?"
Khóe miệng Biên Trọng Hoa hiện lên ý cười gian xảo, hắn nheo mắt ung dung nhìn Kỳ Từ rồi hỏi lại: "Say thì sao?"
Kỳ Từ chớp mắt, không biết trả lời thế nào.
Biên Trọng Hoa cười hỏi: "Nghe không?"
"Nghe." Kỳ Từ đáp chẳng chút do dự.
Biên Trọng Hoa chống đầu, không trêu đùa Kỳ Từ nữa mà nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngươi còn nhớ hôm đó ở thanh lâu, ngươi suýt bị chuột tinh trên cây hồng bì kia hại chết không?" Kỳ Từ gật đầu: "May mà ngươi quay lại lấy yêu đan của nó, nếu không ta đã xuống suối vàng rồi."
Biên Trọng Hoa lắc đầu cười: "Không, ngươi sẽ không chết, bởi vì hôm đó ta cố ý quay lại tìm ngươi mà."
Thế gian này gặp thoáng qua sẽ không còn gặp lại, nào có nhiều duyên phận trùng hợp như vậy, chẳng qua là nhân quả, là chủ định mà thôi.
Kỳ Từ ngẩn người, sau đó hỏi: "Lúc đó ngươi đã biết ta là Vương gia rồi sao?"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Ta đâu có biết."
"Vậy tại sao...."
Biên Trọng Hoa cười đùa giơ lên hai ngón tay lắc nhẹ, sau đó lắp bắp nói: "Đây chính là bí mật thứ hai...."
Nói xong Biên Trọng Hoa liền say bất tỉnh nhân sự, hắn gục đầu xuống bàn, bất cẩn làm rơi vò rượu trong tay khiến mùi rượu bay khắp phòng, mảnh vỡ đầy đất.
Kỳ Từ: "Khoan đã, ngươi nói xong rồi hãy ngủ tiếp!"
Làm thế nào cũng không lay tỉnh được Biên Trọng Hoa, nội tâm Kỳ Từ có chút chán nản, phẫn uất nốc một ngụm rượu lớn.
Biên Trọng Hoa say nhanh mà tỉnh cũng nhanh, ngủ chưa tới một canh giờ đã choáng váng mở mắt ra.
Biên Trọng Hoa gõ đầu, phát hiện Kỳ Từ không còn bên cạnh thì hơi kinh ngạc: "Ồ? Về rồi sao?"
Hắn vừa dứt lời thì tỉnh rượu ngay tức khắc.
Bởi vì hắn phát hiện trong phòng hỗn loạn như có đạo tặc đột nhập, sách vở và đệm chăn tội nghiệp bị ném đầy đất, đồ vật trong tủ cũng bị lôi ra hết.
Ngọn nến trong phòng đã tàn từ lâu, sáp đỏ đông lại dưới chân nến xù xì khô nứt.
Bóng đêm sâu thẳm nhưng nhờ có ánh trăng nên Biên Trọng Hoa vẫn thấy được một người ngồi xổm bên cạnh tủ gỗ.
Người kia đang mở ngăn tủ lục lọi gây ra tiếng động khá lớn, có vẻ như không hề sợ hãi chút nào.
Biên Trọng Hoa nhíu mày, quanh người hắn nổi lên ánh sáng mang theo sát ý không che giấu, thanh đao trong ngực lao vụt ra, mũi đao trong bóng tối chĩa tới sau lưng người kia, lưỡi đao lạnh lẽo vô tình.
Nhưng ngay khi người kia quay đầu lại, ánh sáng trên thanh đao lập tức tắt ngấm, trở về nằm trong tay Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa kinh ngạc nhíu mày, đi mấy bước tới ngồi xổm bên cạnh Kỳ Từ rồi nghiêng đầu hỏi: "Tiểu công tử say rượu à? Đang làm gì đây?"
Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn Biên Trọng Hoa, khóe mắt ửng hồng, vẻ mặt mờ mịt như không hề quen biết Biên Trọng Hoa, men say mông lung, ngay cả thân hình cũng chệnh choạng, phải ngồi dựa vào mới không ngã xuống nhưng vẫn cứ lục tìm gì đó, miệng còn lẩm bẩm: "Sao lại không thấy, rõ ràng chính tay ta đặt vào mà."
"Cái gì không thấy?" Biên Trọng Hoa hỏi.
Kỳ Từ lộ vẻ ủy khuất, lắp bắp nói: "Lệnh bài hắn cho ta, ta làm mất hai lần rồi, sao ta có thể đần thế cơ chứ."
Nói xong Kỳ Từ vừa tự mắng vừa đưa tay gõ đầu mình.
Biên Trọng Hoa vội vàng nắm chặt cổ tay Kỳ Từ ngăn cản động tác của y, đột nhiên Biên Trọng Hoa nhớ ra cái gì nên lấy từ trong ngực ra lệnh bài của mình hôm đó Lâm Bạch Cốc trả lại, cầm lắc lắc trước mặt Kỳ Từ cười hỏi: "Ngươi đang tìm cái này sao?"
Kỳ Từ nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Biên Trọng Hoa khoảng mười giây.
Sau đó đột ngột nhào tới đè Biên Trọng Hoa xuống đất.
Đều nói ma men có sức lực lớn, Biên Trọng Hoa cũng không ngờ Kỳ Từ sẽ làm ra động tác kinh hãi thế tục đến mức này, bất ngờ không kịp đề phòng nên bị té ngửa, lưng nện xuống đất làm hắn đau đến xuýt xoa, thấp giọng lầm bầm: "Ôm ấp yêu thương đây sao?"
Kỳ Từ đè tay Biên Trọng Hoa, trừng mắt lắp bắp nói: "Lệnh bài này là hắn cho ta mà sao ngươi lại có? Ngươi ngươi trả lại cho ta mau!"
Biên Trọng Hoa cố ý đùa Kỳ Từ nên tất nhiên không chịu đưa, hắn cười nói: "Tiểu công tử, sao ngươi không chịu nói lý lẽ gì cả vậy? Lệnh bài này rõ ràng nằm trong tay ta, sao lại thành của ngươi chứ?"
Kỳ Từ lập tức không thể phản bác lại, hai mắt đỏ bừng, ủ rũ ngồi một bên.
Biên Trọng Hoa chống tay ngồi dậy cười: "Muốn có không?"
Kỳ Từ vội vàng gật đầu.
Biên Trọng Hoa tung hứng lệnh bài, kéo dài thanh âm chậm rãi nói: "Cái này cho ngươi cũng không phải không được, nhưng dù sao ngươi cũng phải lấy vật gì đến đổi với ta chứ, tiểu công tử, ngươi thấy có đúng không?"
"Ngươi, ngươi muốn cái gì?" Kỳ Từ vội hỏi, cuối cùng lại bổ sung, "Muốn gì ta cũng cho ngươi hết."
"Cũng cho?" Ý cười của Biên Trọng Hoa càng sâu, trong lòng tự nhủ thật không biết con ma men này đang nghĩ gì, chỉ là tấm lệnh bài thôi mà, cần gì xem như bảo bối thế kia.
Kỳ Từ gật đầu.
"Được, vậy thì...." Biên Trọng Hoa nghĩ ngợi, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt nói, "Vậy giờ ngươi chọc ta cười thì lệnh bài này liền cho ngươi, thế nào?"
"Chọc cười." Kỳ Từ ngẩn ngơ lặp lại rồi lảo đảo đứng dậy, chạy tới cầm vò rượu rỗng đến đặt trước mặt Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa đang thắc mắc y muốn làm gì thì Kỳ Từ đột ngột giơ vò rượu lên đập vào đầu mình!
Biên Trọng Hoa sợ đến nỗi tim ngừng đập, không còn nghĩ được gì nữa, vội vàng tung một chưởng đánh rơi vò rượu.
Cổ tay Kỳ Từ chịu một chưởng nhanh chóng đỏ lên, cũng may vò rượu rơi xuống đất nên không làm đầu y bị thương.
"Ngươi làm gì vậy?" Biên Trọng Hoa chợt thấy sống lưng lạnh buốt vì hoảng sợ, ngay cả ngữ khí cũng chứa đựng sự tức giận mà chính hắn không nhận ra.
"Không buồn cười sao?" Kỳ Từ xoa cổ tay lí nhí hỏi.
"Chỗ nào buồn cười?" Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ vỗ trán, nghĩ thầm quả nhiên không thể lý lẽ với ma men được mà.
Kỳ Từ nhíu mày nghi hoặc: "Trước kia đều chọc cười được mà."
Biên Trọng Hoa khựng lại, ngẩng đầu hỏi: "Có người từng bảo ngươi chọc cười hắn kiểu này sao?"
"Đúng vậy." Kỳ Từ trả lời không chút do dự.
"Ai?" Giọng Biên Trọng Hoa tràn đầy lạnh lùng.
"À thì năm đó mẹ ta bị bệnh, tiêu hết tiền để dành trong nhà, sau đó mẹ ta qua đời, năm đó ta mới mười hai tuổi, không có tiền chôn cất bà, con trai địa chủ sát vách nói nếu ta có thể cầm vò rượu rỗng nện vào đầu chọc hắn cười thì hắn sẽ cho ta tiền chôn mẹ." Kỳ Từ nói một cách hời hợt, dù sao cũng là chuyện hồi nhỏ, qua nhiều năm đã biến thành chuyện cười.
Kỳ Từ vừa dứt lời thì toàn bộ vò rượu và đồ sứ trong phòng đều vỡ vụn, tiếng loảng xoảng đinh tai nhức óc, mọi ngóc ngách toàn là mảnh vỡ nổ tung, thậm chí còn có mấy miếng ghim sâu vào tường.
Kỳ Từ đột ngột tỉnh rượu một nửa: "Có chuyện gì thế?"
Biên Trọng Hoa ngoài cười nhưng trong không cười: "Đừng sợ, chỉ là ta tức giận thôi."
Vẻ mặt Kỳ Từ khó hiểu: "Ngươi giận gì cơ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.