Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 125:




Trên thẻ đá có khắc hình rồng quấn mây, Kỳ Từ cầm tấm thẻ kia, vì bất an mà mi mắt nháy liên tục, y thì thào: "Đây là bùa hộ thân ta làm cho Bát ca."
"Bùa hộ thân." Biên Trọng Hoa hỏi, "Vậy sao lại ở trên người yêu vật này?"
Kỳ Từ đưa mắt nhìn quái vật trong thủy lao rồi nói: "Chắc Bát ca sơ ý làm rơi ở Quỷ Vực nên bị yêu vật này nhặt."
Biên Trọng Hoa trêu chọc: "Ác quỷ ở đây còn có đam mê nhặt đồ nữa à?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Bàn tay cầm thẻ đá của Kỳ Từ khẽ run.
Y nhớ lại trước đó ở Quỷ Vực gặp ác quỷ đều là tà vật hung tàn vô tình chỉ biết gϊếŧ chóc, sao lại đi nhặt bùa hộ thân rồi cẩn thận giấu trên người? Còn nữa, sau khi thoát ra Quỷ Vực tại sao nó lại ẩn nấp ở núi Độ Sóc mà không đến nhân gian gây họa?
Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai Kỳ Từ cắt ngang suy nghĩ phức tạp của y.
Biên Trọng Hoa nhíu mày hỏi: "Ngươi sao thế? Đột nhiên sắc mặt không tốt lắm."
Kỳ Từ hít sâu một hơi rồi lắc đầu, thầm nghĩ: Dù thế nào yêu vật này cũng là một trong ba ngàn ác quỷ, mình cứ nghĩ lung tung làm gì?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Kỳ Từ lập tức tĩnh tâm, ngước mắt nhìn yêu vật trong thủy lao rồi chậm rãi siết chặt tay, thủy lao dần thu nhỏ như một tấm lưới sắt có thể chia năm xẻ bảy yêu vật trong lao.
Yêu vật nằm rạp dưới đất không giãy dụa không phản kháng, chỉ là mọi con mắt trên người liên tục trào máu như đang rơi lệ.
Ngay khi thủy lao sắp nghiền nát yêu vật, Kỳ Từ chợt thấy ngực mình đau thắt, đầu gối khuỵu xuống làm cả người y ngã chúi tới trước, thủy lao mất đi linh lực điều khiển lập tức tiêu tan.
Biên Trọng Hoa luôn nhìn y nên ngay khi Kỳ Từ ngã xuống thì lập tức đưa tay đỡ y: "Ngươi bị sao vậy?!"
"Xương rồng." Kỳ Từ ôm ngực hít sâu mấy hơi rồi khó nhọc thốt ra hai chữ.
Bỗng nhiên mọi con mắt trên mình yêu vật trở nên trắng dã, yêu vật đau đớn gào lên một tiếng, như mất khống chế lao tới chỗ Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ!
Biên Trọng Hoa bế Kỳ Từ giậm chân nhảy vọt ra xa tránh né: "Sao đột nhiên hung dữ thế?"
Yêu vật tức giận gào rú đinh tai nhức óc, không ngừng lắc đầu vẫy đuôi quật ngã cây cối chung quanh, mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Biên Trọng Hoa đặt Kỳ Từ xuống rồi bảo y: "Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, để ta khống chế hắn."
Kỳ Từ cũng không ngăn cản, Biên Trọng Hoa biến ra một thanh kiếm bạc nhảy tới chỗ yêu vật.
Hắn bay trên không trung trước mặt yêu vật đang điên cuồng phá hủy mọi thứ, tay áo bay phấp phới, lạnh lùng giơ lên trường kiếm trong tay nhắm ngay đầu yêu vật.
Ngay khi ánh sáng bạc sắp đâm xuống, Biên Trọng Hoa chợt thấy trong bộ lông đen của yêu vật kia còn có mấy tấm thẻ đá.
Hắn vội vàng thu kiếm rồi biến kiếm bạc thành xích sắt ném về phía yêu vật, muốn trói hắn lại để lấy thẻ đá.
Xích sắt quấn quanh yêu vật hung hãn bị nó hung hăng giơ móng vuốt đạp xuống đất. Xích sắt cũng không chịu thua mà dứt khoát tìm thời cơ quấn lấy móng vuốt yêu vật, sau đó trói quanh thân thể nó.
Yêu vật gào thét muốn thoát ra nhưng đã muộn, Biên Trọng Hoa nhanh chóng thu lực, yêu vật bị xích sắt trói chặt không cử động được, "ầm" một tiếng ngã xuống đất tạo thành hố to, bụi đất bay mù mịt.
Biên Trọng Hoa nhảy vọt lên mình quái vật rồi khom người định lấy thẻ đá, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Dường như yêu vật kia đang hút linh lực trên xích sắt.
Biên Trọng Hoa là hậu duệ của Hoàng Đế nên linh lực có thể trừ tà hộ thể, diệt yêu trảm ma, yêu vật này hút linh lực của hắn khác nào tự tìm đường chết?
Biên Trọng Hoa đang băn khoăn thì thấy yêu vật kia không giãy dụa gào thét nữa mà toàn bộ con mắt trở lại bình thường, sau đó bắt đầu chậm rãi biến mất, hình dạng cũng dần thu nhỏ lại, Biên Trọng Hoa vội vàng nhảy xuống người hắn rồi đáp xuống một bên.
Như được ánh sáng gột rửa hết mọi dơ bẩn, bộ lông đen trên mình yêu vật biến thành bụi mù, trong ánh sáng bạc của xích sắt xuất hiện một bóng người.
Biên Trọng Hoa đang hoài nghi thì Kỳ Từ đã lao đến ôm chầm người kia, giọng y run rẩy: "Bát, Bát ca? Sao, sao, sao lại thế này?"
Phụ Chất chằng chịt vết thương, hơi thở cực kỳ yếu ớt, hắn chậm chạp mở mắt ra, vừa thấy Kỳ Từ thì hai mắt lập tức đỏ lên, run rẩy há miệng thì thào như mất trí: "Ta, ta gϊếŧ Thất ca, ta, ta đã gϊếŧ Thất ca, ta gϊếŧ hắn rồi."
Đầu Kỳ Từ ong ong như bị ai cầm vật nặng đập mạnh, hơn nửa ngày sau mới nói: "Bát ca huynh nói gì vậy, huynh gϊếŧ Thất ca là sao?"
Nước mắt Phụ Chất tuôn như mưa, hắn vừa run rẩy vừa lấy từ trong ngực ra sáu tấm thẻ đá, cộng thêm tấm thẻ lúc nãy Kỳ Từ lấy đi vừa đúng bảy cái, Phụ Chất khóc nói: "Ta gϊếŧ một yêu vật ở Quỷ Vực, sau đó sau đó......"
Tựa như nhớ lại chuyện gì cực kỳ kinh khủng, cả người Phụ Chất run lên nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Trước khi yêu vật kia chết đã hóa thành Thất ca, Thất ca đưa cho ta mấy tấm thẻ đá, tất cả đều là...... tất cả đều là bùa hộ thân đệ khắc cho các huynh trưởng và tỷ tỷ, sau đó không lâu ta cũng bắt đầu biến thành yêu ma, cái gì đắc đạo phi thăng, cái gì đứng hàng tiên ban, đều là lừa gạt cả thôi! Đều là giả hết!"
Nói xong Phụ Chất hụt hơi suýt ngất, hắn giao hết thẻ đá cho Kỳ Từ, y cảm thấy tay mình nóng như lửa đốt nên sợ hãi buông lỏng tay, đống thẻ đá lập tức rơi lả tả xuống đất.
"Ta gϊếŧ Thất ca, chính ta đã gϊếŧ Thất ca, có phải Thất ca cũng gϊếŧ Lục tỷ rồi không." Kỳ Từ nghe Phụ Chất mất trí gào khóc thì cảm thấy toàn thân lạnh toát, chẳng còn nghĩ được gì nữa, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Lừa gạt?
Đều là lừa gạt?
Vậy chín người con của rồng là họ vì bảo vệ thiên hạ mà đến Quỷ Vực, cuối cùng rơi vào kết cục tự tay gϊếŧ huynh đệ rồi biến thành yêu ma sao?
Bỗng nhiên Phụ Chất cảm nhận được gì nên con ngươi bắt đầu trắng dã, bóp chặt ngực mình thống khổ hét lên.
"Bát ca!" Kỳ Từ hoảng hốt gọi.
Phụ Chất níu tay Kỳ Từ rối rít nói: "Cửu đệ, gϊếŧ ta đi! Nhân lúc ta còn ở hình dạng này gϊếŧ ta đi, ta không muốn biến thành yêu vật, ta không muốn, ta không muốn, xin đệ mau gϊếŧ ta đi."
"Gì cơ......"
Kỳ Từ sao có thể cầm kiếm đâm huynh trưởng được? Y ôm chặt Phụ Chất luống cuống nói: "Bát ca đừng sợ, nhất định sẽ có cách để huynh không biến thành yêu ma!"
Trên người Phụ Chất từ từ mọc ra lông đen, hắn thống khổ lắc đầu: "Gϊếŧ ta đi, cầu xin đệ."
Kỳ Từ không đồng ý, đang định khuyên tiếp thì Phụ Chất xoay người đẩy y ra, sau đó quỳ xuống trước mặt y, mặt mũi đầm đìa nước mắt: "Dù không biến thành yêu ma cũng đau khổ lắm, Cửu đệ hãy để ta đi đi, van đệ đấy."
Đầu gối Phụ Chất nện mạnh xuống đất như đè sập tảng đá cuối cùng của Kỳ Từ, nghiền nát toàn thân y.
"Ra tay đi!" Phụ Chất sụp đổ quát lớn, hắn đã gần mất khống chế, thân hình bắt đầu thay đổi.
Kỳ Từ bị quát giật nảy mình, toàn thân run rẩy nhưng vẫn không biết làm sao.
Bỗng nhiên có người kéo Kỳ Từ ra che chở sau lưng mình.
Biên Trọng Hoa quỳ một chân xuống đất ôm quyền hành lễ với Phụ Chất rồi nói: "Huynh trưởng, đắc tội, ra đi thanh thản nhé."
Vừa dứt lời, trường kiếm tỏa ánh sáng bạc đâm xuyên qua ngực Phụ Chất.
Máu tươi ấm áp văng xuống bãi cỏ đỏ đến chói mắt, chẳng chút lưu tình viết ra hai chữ tàn nhẫn.
Kỳ Từ nhìn nụ cười thanh thản của Phụ Chất, nhìn hắn chậm chạp gục xuống, nhìn hắn nhẹ nhàng gọi một câu Cửu đệ, dường như còn muốn nhắn nhủ gì đó.
Nhưng cuối cùng Phụ Chất vẫn không nói ra được.
Kỳ Từ khuỵu xuống theo Phụ Chất, trong nháy mắt y trở nên mù điếc, nghe không rõ nhìn không thấy, chỉ có sự ngạt thở và bi thương càn quét mỗi tấc xương máu và thần kinh của y.
Kỳ Từ nhìn mấy tấm thẻ đá ngổn ngang trên mặt đất rồi chậm chạp ôm đầu.
Vậy chín trăm năm khổ sở chỉ là lừa gạt thôi sao?
Không có đắc đạo phi thăng, không có đứng hàng tiên ban.
Chẳng những thế y còn không được gặp lại các huynh trưởng và tỷ tỷ thân yêu của mình nữa sao?
Mỗi người họ cam tâm tình nguyện liều chết diệt quỷ ở Quỷ Vực chỉ để huynh trưởng và tỷ tỷ của mình có thể thuận lợi phi thăng, ai ngờ cuối cùng chẳng những phí công vô ích mà còn tự tay đâm xuyên lồng ngực người thân?
Vậy họ tận tâm tận lực nhiều năm như vậy rốt cuộc vì lẽ gì?
Kỳ Từ cuộn người lại nện mạnh xuống đất mấy cái rồi đau khổ hét lên tê tâm liệt phế, lệ rơi đầy mặt.
Mọi niềm tin của y đều đã sụp đổ, tất cả chờ đợi và hy vọng đã tan biến chẳng còn gì.
Nỗi tuyệt vọng ăn mòn máu thịt, gặm nhấm nuốt xuống rồi nhả ra xương cốt chết lặng.
Bỗng nhiên Kỳ Từ cắn chặt môi dưới run rẩy rồi biến nước thành lưỡi dao đâm mạnh vào cổ mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.