Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 112:




Chương 112: Đừng xoa, càng xoa càng đau, chi bằng hôn một cái đi
Kỳ Từ không biết chuyện gì xảy ra, sau khi bị đám khói đen hại mình trượt chân đụng đầu vào khung cửa thì đau đến mức hai mắt nổi đom đóm.
Kỳ Từ đang đưa tay ôm đầu thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng rú thảm thiết, y cố mở mắt ra nhìn thì thấy đám khói đen lúc nãy còn ung dung thản nhiên hoảng hốt phá sập cửa gỗ chạy trốn.
Có một người đứng trước mắt y.
Kỳ Từ xoa trán bị đụng đau, chưa kịp thấy rõ ai đến thì người kia đã kéo y vào lòng.
Người kia ôm y rất chặt, hai tay siết lấy Kỳ Từ như muốn hòa tan y vào máu thịt của mình, Kỳ Từ ngạt thở nên ra sức đẩy người kia, còn mình cũng lui lại mấy bước.
"Ngươi......." Kỳ Từ vừa định chất vấn thì đối diện với đôi mắt người kia, lập tức sững sờ tại chỗ.


Biên Trọng Hoa nhìn y, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng.
Cả người hắn run rẩy như vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp tuyệt vọng lắm, giờ đã bên bờ vực sụp đổ, chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng, dù gió thổi cỏ lay cũng có thể làm hắn sụp đổ trong khoảnh khắc.
Như một con mãnh thú bị nhốt trong lồng lâu ngày, bị rút móng nhổ răng, dù được mở cửa cũng không dám bước ra khỏi lồng vì sợ bên ngoài không phải tự do mà là một đợt tra tấn mới.
Dáng vẻ này của Biên Trọng Hoa khiến Kỳ Từ cảm thấy lạ lẫm.
Thậm chí còn hơi sợ hãi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt những cảm xúc này đã bị nỗi đau lòng lấn át.
"Ngươi sao vậy?" Kỳ Từ đi tới dè dặt nắm tay Biên Trọng Hoa, ngữ khí thăm dò, "Ngươi không sao chứ?"
Sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, Biên Trọng Hoa cúi đầu nhìn thấy Kỳ Từ và hắn mười ngón đan xen.


Khóe mắt Biên Trọng Hoa càng đỏ hơn, hắn hít sâu một hơi rồi nắm chặt tay Kỳ Từ cười khẽ, còn lộ ra vẻ cô đơn mà Kỳ Từ không hiểu được: "Tiểu công tử, ta nhớ ngươi lắm."
"Ta cũng vậy." Kỳ Từ nói chẳng chút do dự, "Pháp lực của ngươi khôi phục lại chưa? Ngươi chịu khổ nhiều rồi đúng không, nào nào nào, ôm một cái."
Kỳ Từ đưa tay ôm chặt Biên Trọng Hoa rồi vỗ lưng trấn an hắn.
Biên Trọng Hoa chậm rãi ôm Kỳ Từ, hệt như kẻ sắp chết tìm được đan dược cứu mạng.
"Đám khói đen lúc nãy đâu? Bị ngươi đuổi chạy rồi à?" Ôm hồi lâu Kỳ Từ buông Biên Trọng Hoa ra hỏi.
"Ừ." Biên Trọng Hoa không nỡ rời khỏi vòng tay ấm áp này nhưng lại không muốn Kỳ Từ phát hiện ra khác thường nên đành liều mạng kiềm chế mình.
"Pháp lực của ngươi khôi phục rồi à?" Kỳ Từ vừa tiếp tục xoa trán vừa hỏi.


"Ừ." Biên Trọng Hoa đáp.
Chẳng những khôi phục mà ba hồn đã trở về cơ thể, hắn đã nhớ lại mọi chuyện quá khứ.
Những thống khổ, ái mộ, nhớ nhung, thế sự trêu ngươi.
Hắn đều nhớ lại hết.
Những thư từ đứt đoạn, giấy trắng ố vàng, lụa cháy thành tro, tương tư thành bệnh, quá khứ không ai hay biết.
Hắn cũng đã nhớ lại.
Kỳ Từ không biết trong lòng Biên Trọng Hoa đã sớm hỗn loạn, cứ tưởng hắn xúc động vì hai người xa cách lâu ngày gặp lại nên nhẹ nhõm nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi nhìn trán ta xem có phải bị bầm rồi không, lúc nãy đụng vào cửa đau chết."
"Ừ, bầm rồi." Biên Trọng Hoa đưa tay xoa cho y.
"Đừng xoa, càng xoa càng đau, chi bằng hôn một cái đi." Kỳ Từ nhìn Biên Trọng Hoa, hai mắt sáng ngời ẩn chứa ý cười.
Ý cười kia rơi vào mắt Biên Trọng Hoa làm hắn chợt nhớ đến sự chờ đợi khổ sở vô vọng trong quá khứ.
Biên Trọng Hoa đặt môi lên vết bầm trên trán Kỳ Từ, từng tia lạnh buốt thấm vào xương cốt, sau đó hắn nâng cằm Kỳ Từ hôn lên môi y, đầu lưỡi dây dưa lưu luyến triền miên.
Kỳ Từ nắm tay Biên Trọng Hoa chìm đắm trong nụ hôn này, bỗng nhiên cảm nhận được sự khác thường.
Vết bớt trên ngực y đột ngột đau buốt! Giống như có người cầm dao đâm vào rồi xoáy mạnh.
"Á." Kỳ Từ ôm ngực đau đến gập người, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Biên Trọng Hoa đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng ôm eo Kỳ Từ rồi đặt tay lên ngực y.
Hơi lạnh tràn ra từ lòng bàn tay Biên Trọng Hoa thấm vào lồng ngực Kỳ Từ làm cơn đau dần biến mất, y tỉnh táo lại, lau mồ hôi lạnh rồi nghi hoặc hỏi: "Đây là gì vậy?"
Biên Trọng Hoa há to miệng nhưng cổ họng như bị nghẹn lại không thốt ra được lời nào, đúng lúc này hắn phát giác điều gì nên đột nhiên nhíu mày nói với Kỳ Từ: "Ta phải đi đây."
"Đi đâu?!" Kỳ Từ níu tay áo Biên Trọng Hoa.
Vừa mới trở về lại muốn đi đâu nữa?!
"Cứu người, Lâm Bạch Cốc gặp nạn rồi."
Tuy Kỳ Từ không nỡ xa Biên Trọng Hoa nhưng cũng biết mình không nên cản trở hắn, thế là nói: "Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận nhé. Ơ?"
Thanh âm cuối cùng đầy kinh ngạc vì Biên Trọng Hoa đột ngột khom lưng bế y lên.
Biên Trọng Hoa giải thích: "Đi chung nhé."
Hắn khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới trùng phùng với Kỳ Từ, sao có thể để y rời xa ánh mắt mình được.
Kỳ Từ chẳng hiểu ra sao: "Ta không biết trừ yêu thì đi làm gì?"
Biên Trọng Hoa: "Đi vỗ tay cổ vũ."
Kỳ Từ: "Ừ, được thôi."
Cách đó tám trăm dặm, núi Nam.
Chân Vũ Tiên Quân hóa thành linh thú Quy Xà còn có thể quần nhau với Đào Ngột, nhưng trên thân Lâm Bạch Cốc đã bị cắn thêm mấy chỗ, máu me khắp người cố né đòn tấn công của Thao Thiết.
Chân Vũ Tiên Quân muốn giúp Lâm Bạch Cốc, vì phân tâm mà bị Đào Ngột phát giác sơ hở, cổ hắn bị đuôi nó siết chặt, rơi vào tình thế khó giữ được mạng mình.
Còn Lâm Bạch Cốc đã là ngàn cân treo sợi tóc.
Cánh trắng của y bị răng nhọn của Thao Thiết xuyên qua nhưng Lâm Bạch Cốc không còn sức giãy dụa, y chật vật ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thê lương không cam lòng.
Thao Thiết ngoác cái miệng đỏ lòm muốn nuốt Lâm Bạch Cốc.
Nhưng chỉ một khắc sau miệng nó làm thế nào cũng không ngậm lại được, ánh sáng bạc bí ẩn nổi lên trong miệng nó, sau đó Thao Thiết bị một sức mạnh vô hình nâng lên cao rồi quăng ra xa.
Bụi đất bốc lên mù mịt, một người đứng trước mặt chim trắng máu me đầy mình.
Nhất thời Đào Ngột và Chân Vũ Tiên Quân quên cả đánh nhau mà cùng nhìn về phía người kia.
Đào Ngột trố mắt gằn từng chữ: "Yêu Đế Trọng Hoa."
Lâm Bạch Cốc đã ngất vì đau đớn và kiệt sức, Biên Trọng Hoa độ chút linh khí giúp y trở lại hình người rồi dìu y đến một gốc đại thụ cách đó không xa giao cho Kỳ Từ.
"Trông nom y nhé." Biên Trọng Hoa nói.
Kỳ Từ đỡ lấy Lâm Bạch Cốc rồi lo âu căn dặn: "Ngươi nhớ cẩn thận đấy."
"Đừng lo."
Sau khi Biên Trọng Hoa cứu Lâm Bạch Cốc lại đến giải vây cho Chân Vũ Tiên Quân, nhưng Đào Ngột không muốn tiếp tục dây dưa với Chân Vũ Tiên Quân nên tự giác buông hắn ra.
"Ngươi ngươi ngươi.........." Chân Vũ Tiên Quân hóa thành người, thanh âm run rẩy nói không nên lời.
"Chân Vũ Tiên Quân." Biên Trọng Hoa ôm quyền, "Ba hồn của ta đã trở về cơ thể, xin tiên quân đi trước nghỉ ngơi để ta đối phó với bọn hắn."
"Ngươi?" Đào Ngột đột nhiên cười vang, "Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi tưởng mình còn như xưa à? Giờ yêu đan của ngươi đã vỡ, ngươi lấy gì đối phó với chúng ta đây?"
Trong lòng Chân Vũ Tiên Quân đột nhiên lạnh lẽo.
Đào Ngột nói không sai, Biên Trọng Hoa mất đi yêu đan không phải là đối thủ của tứ hung, huống chi Thao Thiết và Đào Ngột đều đang ở đây, một mình Biên Trọng Hoa đối phó với hai con hung thú càng là khó càng thêm khó.
Chân Vũ Tiên Quân chưa kịp vui mừng vì Biên Trọng Hoa khôi phục thần trí thì trái tim đã bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt.
Chẳng lẽ hôm nay là ngày táng thân của họ thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.