Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 11:





Chương 11: Vết thương trên người cũng để ta làm à?

Nghe Kỳ Từ kể xong, Biên Trọng Hoa nhẹ nhàng đặt chong chóng lên bàn gỗ rồi nói: "Ngươi cũng thật thảm, gặp trúng người xấu."
Kỳ Từ không muốn nói nhiều về chuyện này nên lặng thinh.
Bỗng nhiên Biên Trọng Hoa bị vật gì đó thu hút, đưa tay cầm nến trên bàn tới gần một bức tranh cũ kỹ trên tường rồi nheo mắt nhìn kỹ.
Tranh vẽ một nữ tử nhã nhặn tay cầm quạt tròn thêu hoa, mặc váy màu xanh có hoa văn đám mây, vừa thanh nhã vừa đoan trang.
"Đây là mẹ ta." Kỳ Từ nhìn theo ánh mắt Biên Trọng Hoa rồi nói.
Biên Trọng Hoa ừ một tiếng, dời mắt đi rồi đặt nến xuống, trong lòng bất giác nhủ thầm.
Lạ thật, nữ tử trong bức tranh kia sao lại quen mắt đến thế?
Biên Trọng Hoa chống cằm nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tại sao mình lại thấy quen.
Trong nhà gỗ không còn thứ gì đáng giá, Kỳ Từ thu dọn đơn giản rồi đi sâu vào rừng trúc, ánh trăng mỏng lạnh, hai người đi dọc theo đường mòn chốc lát thì thấy một ngôi mộ hoang vu.
Kỳ Từ quỳ lạy ba lần, nhẹ giọng gọi: "Nương."
Nửa đêm gió thổi ve sầu, ánh trăng như lụa, Biên Trọng Hoa thấy trên bia mộ khắc ba chữ "Kỳ Như Lan", cảm giác quen thuộc lạ lùng lại dâng lên trong lòng hắn, giống như gai nhỏ đâm vào da thịt khiến người ta bứt rứt.
Kỳ Từ lạy xong thì quỳ xổm dưới cây tùng bách bên cạnh ngôi mộ đưa tay đào đất, Biên Trọng Hoa hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Kỳ Từ giải thích: "Trước kia ta chôn di vật ở đây, a, đào được rồi."
Kỳ Từ đào ra một cái hộp gỗ từ trong đất, phủi sạch đất cát rồi mở ra, bên trong có một miếng ngọc bội.
Hình dáng ngọc bội rất kỳ lạ, có hình hai con rồng đang cắn đuôi nhau sinh động y như thật, hai con rồng tạo thành một vòng tròn, ở giữa hình như bị thiếu gì đó.
Kỳ Từ nhẹ nhàng thổi đất trên ngọc bội rồi nói: "Ngọc bội này ta và mẹ ta đều có một phần, phần của ta là viên hỏa châu có thể khảm vào ngọc bội để tạo thành song long hí châu, sau khi mẹ ta qua đời, ta chôn ngọc bội của bà ở đây còn mình thì giữ hỏa châu, giờ hỏa châu đã bị cướp đi, di vật mẹ để lại cho ta chỉ còn mỗi cái này thôi."
"Đây là...... Đây là...... ngọc bội mẹ con?" Biên Trọng Hoa chậm rãi mở to mắt.
Hắn đột nhiên vỡ lẽ cảm giác quen thuộc kỳ quái lúc nãy từ đâu mà đến.
Không trùng hợp đến thế chứ? Không thể nào!?
Biên Trọng Hoa chợt có một cảm giác mơ hồ không chân thực, hắn ngẩng đầu nhìn khu rừng tối đen, bóng trúc dập dờn, trăng sáng trên trời bao phủ chúng sinh, thấy được ánh trăng nhưng lại không hiểu thấu nhân quả.
Kỳ Từ cúng bái xong thì cất kỹ di vật, đứng dậy nói với Biên Trọng Hoa: "Chúng ta lên đường đi kinh thành thôi."
Biên Trọng Hoa chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Kỳ Từ đã hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt hoang mang xen lẫn khó tin, hắn nói: "Không, chúng ta về khách điếm trước đã."
"Về khách điếm làm gì?"
"Thuê phòng."
"Nghỉ ngơi trước một đêm rồi xuất phát à?"
"Không phải, để tiện cho ngươi cởi đồ."
"Cái...... Cái gì...... A??!"
-
Hai người ngồi đối diện trên giường ở khách điếm, nhìn nhau không nói gì.
Hồi lâu sau, Biên Trọng Hoa phá vỡ sự im lặng: "Ừm...... Một mình ngươi cởi hình như cũng hơi ngại, hay là ngươi cởi một cái, ta cởi một cái nhé?"
Kỳ Từ: "......"
Kỳ Từ đỡ trán, sau đó cúi đầu chậm rãi tháo đai lưng: "Thôi để ta cởi, lúc trước chẳng phải ngươi nói...... Sao đột nhiên lại......" Kỳ Từ ấp a ấp úng không nói nên lời, thỉnh thoảng còn dừng lại thật lâu.
"Hả?" Biên Trọng Hoa nghe xong chợt hoang mang, bỗng nhiên hiểu ra nên khoát tay vội vàng giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn làm gì ngươi đâu, ta chỉ muốn xem trên người ngươi có bớt hay không thôi."
"Bớt?" Kỳ Từ sửng sốt, sau đó kéo vạt áo lộ ra lồng ngực, "Ngực ta có một vết bớt màu đỏ."
Biên Trọng Hoa xích tới gần Kỳ Từ, trước đó ở thanh lâu Kỳ Từ bị đánh bầm dập cả người nên dù cởi trần thì Biên Trọng Hoa cũng không để ý trên người y có dấu vết gì, giờ nhìn kỹ lại đúng là trên ngực có một vết bớt tròn màu đỏ.
Biên Trọng Hoa lấy tay che mặt, thở dài một hơi tỏ vẻ không tin nổi.
"Sao, sao vậy?" Kỳ Từ hồi hộp.
Biên Trọng Hoa thả tay xuống hỏi: "Vết bầm trên người ngươi sao lại tan chậm như vậy, còn xanh xanh tím tím nữa."
Kỳ Từ nói: "Đâu có dễ tan thế chứ, ngày đó ngươi đi xong, hôm sau ta muốn chạy trốn, kết quả đã không trốn được mà còn bị đánh thêm một trận."
Biên Trọng Hoa ngửa mặt lên trời thở dài lộ vẻ sụp đổ.
Kỳ Từ truy hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
Biên Trọng Hoa suy nghĩ thật lâu, há miệng ngập ngừng mấy lần, cuối cùng thốt ra một câu: "Ta...... Ngươi...... Thôi, để ta đi lấy cho ngươi chút thuốc cao lưu thông máu, ngươi chờ chút."
Biên Trọng Hoa đứng dậy định đi nhưng lại bị Kỳ Từ níu chặt cánh tay túm về giường: "Ngươi đừng nói chuyện lấp lửng vậy được không! Ngươi thích làm người ta tò mò lắm à?"
Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ rồi gằn từng chữ: "Mẹ ngươi từng là thị nữ bên cạnh Hiền Nghi Thái hậu đương triều, còn cha ngươi...... là tiên đế đã về cõi tiên, ngươi là hoàng tử đương triều......"
Kỳ Từ chậm chạp buông tay Biên Trọng Hoa, miệng hơi hé ra, mi mắt chớp chớp, đầu tiên là cười ha ha xem như Biên Trọng Hoa đang kể chuyện cười, nhưng Biên Trọng Hoa chỉ lẳng lặng nhìn y khiến cho tiếng cười của Kỳ Từ dần nhạt đi.
Kỳ Từ im lặng nửa ngày rồi nói: "Ngươi...... Ngươi đi lấy thuốc đi, nhân tiện lấy cho mình thuốc ngưng nói nhảm luôn."
Biên Trọng Hoa biết y nhất thời không thể nào tiếp thu được nên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng dậy lấy từ trong bọc hành lý ra một chai thuốc, khi quay lại trông thấy Kỳ Từ đang cúi đầu nhìn chằm chằm vết bớt màu đỏ trên ngực mình.
Biên Trọng Hoa đưa thuốc cho Kỳ Từ: "Bôi lên đi, sau một đêm máu bầm sẽ tan hết."
Kỳ Từ không nhận thuốc mà ngẩng đầu hỏi: "Ngươi chỉ nói nhảm thôi đúng không?"
Biên Trọng Hoa kéo cánh tay Kỳ Từ qua rồi vén tay áo lên bôi thuốc cho y: "Đúng vậy, ta nói nhảm, lừa người chưa từng đến biên cương phía Bắc, chưa thấy qua việc đời như ngươi thật là thú vị!"
Kỳ Từ: "......"
Biên Trọng Hoa bôi xong thuốc lên cánh tay bị thương của Kỳ Từ, thấy sắc mặt Kỳ Từ vẫn còn bàng hoàng thì nhướn mày cười hỏi: "Vết thương trên người cũng để ta làm à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.