"Ở thế giới này, cấp bậc và giới tính chính là vương miện."
Lúc trước khi Yoriga phổ cập khoa học về chế độ ở hành tinh này cho Lộ Viễn trên tinh hạm đã sâu sắc mà nói với hắn một câu như vậy.
Khi ấy Lộ Viễn còn không thể hiểu ý nghĩa thật sự của những lời này, đến bây giờ hắn mới được cảm nhận trực tiếp.
Xét tính khan hiếm và tính không thể thay thế trong sinh sản của trùng đực, cách đế quốc đối xử với họ gần như đã đến mức nuông chiều vô bờ bến.
Wenger là ví dụ tiêu biểu.
Reid thấy mặt Lộ Viễn bốc mùi khó ở bèn bất đắc dĩ thở dài giải thích: "Độ tinh khiết máu của Wenger rất cao, bất kể ở đâu cũng nhận được quyền ưu tiên nhất định, dù đến muộn thật cũng không có trùng nào cản anh ta cả."
Lộ Viễn không quan tâm mấy chuyện linh tinh ấy, hắn nhìn đồng hồ lơ lửng trên đầu, lơ đễnh nói: "Có trùng cản hắn không thì tôi không biết, tôi chỉ biết nếu cậu còn không điền phiếu thì chắc chắn lát nữa không nộp kịp."
"Ôi khỉ thật! Sao lại nhanh thế này!"
Cuối cùng Reid thấy không còn nhiều thời gian bèn vội vàng ngồi xuống ghế cắm đầu điền nốt phần còn lại, cực kỳ giống học sinh Trái Đất liều chết làm bài tập khi sắp đi học lại.
Lộ Viễn vốn không định đăng ký, hắn chỉ quan tâm bao giờ mình mới được ra ngoài, tất nhiên sau khi ra ngoài hắn cũng chẳng biết đi đâu.
Đến khi Reid điền xong phiếu thì chỉ còn 10 phút là trạm ngưng nhận thông tin.
Lúc cậu mồ hôi nhễ nhãi chen đến trước quang nào còn trống duy nhất trong phòng để chuẩn bị nhập thông tin thì một bàn tay đặt lên vai cậu, sau đó một giọng nói lạnh băng châm chọc vang lên: "Cậu mù à?"
Reid sửng sốt quay lại theo bản năng, phát hiện không biết từ khi nào mà phía sau mình có thêm một trùng đực thanh tú tóc nâu, đôi mày mảnh khảnh của đối phương đang nhíu chặt tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn, rõ ràng đây là Wenger vừa rồi được người người chào đón: "Quang não này là của tôi, cậu sang nơi khác đi."
Reid lắp bắp nói: "Nhưng mà......!Nhưng mà tôi đến trước......!Tôi còn chưa kịp nhập phiếu đăng ký......"
"Vậy hả?"
Wenger hơi bất ngờ nhướng mày, dù gã ăn mặc tươm tất sang trọng nhưng ngạo mạn kiêu căng của quý tộc như cây kim đâm thẳng qua bọc, chẳng những gã không thể hiện được vinh quang của tổ tiên mà còn lộ vẻ gay gắt khắc nghiệt.
Gã liếc qua thân hình bụ bẫm của Reid, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, sau đó dùng đầu ngón tay rút phiếu báo danh trong tay Reid, đến khi nhìn lướt qua độ tinh khiết máu "25%" thì bật ra một tiếng cười nhạo rồi thẳng tay xé nát tờ giấy mỏng nọ.
"Roạt--!"
Phiếu đăng ký biến thành giấy vụn trong một giây.
Wenger làm động tác mời đi với Reid còn đang sững sờ, nói một cách khinh miệt: "Như vậy là cậu không cần phải phiền não nữa rồi vì cậu không cần đăng ký nữa, học viện Badelaire chắc chắn sẽ không nhận thứ trùng rác rưởi như thế."
Reid không ngờ gã sẽ xé phiếu báo danh của mình, giận đến mặt đỏ cả lên, cậu đi đến một bước tóm cổ lấy cổ áo gã giận dữ gào lên: "Nhưng cậu cũng không thể xé phiếu của tôi!"
Hầu hết thư hầu của Wenger đều chờ ngoài đại sảnh không thể đi vào nhưng khi đối mặt với Reid đầy phẫn nộ gã chẳng những không có chút hoảng sợ nào mà còn thảnh thơi nói: "Trước khi đánh tôi cậu nên nghĩ cho kỹ vì đó không phải hậu quả cậu gánh nổi đâu, tên đáng thương độ tinh khiết máu 25%."
Mấy chữ cuối gã cố tình nói nhỏ, ẩn chứa chút cảm thông như mèo khóc chuột.
Lời Wenger tựa như một con dao đâm nát hiện thực máu tươi đầm đìa.
Reid cứng đờ người, không biết có nên tiếp tục đòi lại công bằng cho bản thân không rồi ngơ ngác buông tay ra.
Wenger cười lạnh một tiếp, gã khinh thường từ tận đáy lòng tên thấp kém đến từ hành tinh hạng ba này.
Gã đưa tay sửa sang lại cổ áo một chút sau đó cầm phiếu báo danh của mình từ tốn nhập thông tin vào quang não.
Đám đông trùng trong đại sảnh lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, họ sôi nổi nhìn nhau nhưng không ai đứng ra bảo vệ lẽ phải dù bọn họ cũng cảm thấy hành động của Wenger không ra gì.
Lộ Viễn cũng là một trong số những người đứng xem.
Hắn cầm bút đến viết nhanh gì đó lên phiếu báo danh của mình, thấy Reid hồn xiêu phách lạc trở về cũng không thèm ngẩng đầu hòi: "Cậu cứ vậy mà về hử?"
Reid bĩu môi sắp khóc đến nơi: "Nếu......!Nếu là anh thì anh làm gì?"
Lộ Viễn bình tĩnh nhả ra hai chữ: "Đánh gã."
Đập đến khi gã vãi phân trùng, đến khi thành con bọ hung mới ngưng!
Reid đau khổ ôm đầu ngồi xổm: "Làm như vậy chắc chắn hiệp hội bảo vệ trùng đực sẽ tống tôi vào tù, không chừng còn cưỡng ép ghép đôi tôi với mấy trùng cái xấu đến mức không gả được, trùng thần ơi, thế khác gì giết tôi! Thế thì sao dám đụng đến phiếu đăng ký nữa?!"
Cậu nghịch nghịch tờ phiếu vụn trong tuyệt vọng, mỗi con trùng chỉ được nhận một phiếu đăng ký, cậu hận không thể lấy nước bọt dán nó lại như cũ, nước mắt tí tách rơi xuống.
Lộ Viễn đứng sau bàng quan chỉ thấy Reid khóc thảm thiết như chết cha, lúc nhỏ hắn không đủ tiền nộp học phí bị giáo viên đuổi ra cũng không khóc đến mức đấy.
Phiền phức thật.
Bảy phút trước khi kết thúc nhập thông tin, Reid chợt cảm giác có ai đó đá một phát vào mông mình, cậu đau đớn kêu một tiếng, cứ nghĩ lại là cái tên Wenger kia nhưng ai ngờ đâu vừa ngước đầu đã thấy Lộ Viễn đứng thẳng tắp nhìn xuống mình: "Sao không lo điền thông tin mà ngồi đó khóc làm gì?"
Reid càng muốn khóc hơn: "Nhưng mà......!Nhưng mà phiếu đăng ký của tôi bị gã xé rồi......"
Cậu còn chưa nói xong đã có một tờ giấy được ném vào ngực, rõ ràng đấy là phiếu đăng ký của Lộ Viễn nhưng họ tên và thông tin cá nhân đều là của Reid.
Vừa rồi Lộ Viễn có xem qua phiếu đăng ký của Reid, nhờ trí nhớ cực tốt nên chép lại được hòm hòm, hắn ra hiệu cho Reid đứng dậy đi theo hắn, vừa đút một tay vào túi đi về hướng Wenger vừa nói bằng một giọng chỉ hai người họ nghe được: "Đợi lát nữa quang não không có ai dùng thì nhập thông tin của cậu vào, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm, hiểu chưa?"
Reid che miệng theo phản xạ, hoảng loạn hạ giọng nói: "Không lẽ anh định đánh gã thật hả?"
Lộ Viễn nghe vậy bèn nhìn cậu chàng, hình như hơi kinh ngạc: "Làm gì có chuyện đó, không phải cậu nói rồi à, thân phận gã cao quý, chúng ta không đắc tội nổi."
Lộ Viễn không hề chán sống, vô duyên vô cớ chạy đi đánh một trùng đực quý tộc lỡ bị bắn chết thì biết đổ cho ai?
Não Reid không kịp xử lý: "Vậy.......!Vậy anh định làm gì?"
Lộ Viễn nói: "Tôi định dùng một cách khá uyển chuyển mời hắn rời khỏi cái quang não kia thôi."
Đầu óc ngu dốt của Reid hiển nhiên còn không lý giải được ý nghĩa của câu này nhưng rất nhanh thôi Lộ Viễn sẽ dùng hành động thực tế dạy cậu chàng thế nào là cách ăn vạ từ Trái Đất lên Mặt Trăng.
Khi ấy Wenger vừa nhập xong thông tin của mình, đang chuẩn bị nhấn nộp nhưng còn chưa kịp ấn màn hình đã thoáng thấy một "trùng cái" tóc đen mắt đen khập khiểng đi đến chỗ gã, một chân của đối phương hình như bị thương nên quấn băng gạc rất dày.
Trực giác mách bảo Wenger có chuyện không ổn, gã lùi lại một bước theo phản xạ.
Đám đông vây xem chợt thấy thân hình "trùng cái" tóc đen kia lảo đảo rồi ngã về phía Wenger, tiếng hô kinh ngạc thi nhau vang lên, cả hai đồng thời té xuống đất lăn lóc vài vòng như hồ lô.
"Rầm—"
Wenger bị đụng đến mức sao bay đầy mắt, lòng dạ lộn xào, suýt nữa ói cả ra.
Nhưng không chỉ dừng ở đó, Lộ Viễn vừa liên tục xin lỗi vừa đỡ gã dậy, kết quả lại "bất cẩn" mất thăng bằng ngã nhào lên người Wenger lần nữa.
"Hự!"
Wenger giận đùng đùng, tức khắc gào lên đau đớn: "Con rệp khốn kiếp, nhanh cút đi!!"
Lộ Viễn âm thầm liếc sang Reid, thấy cậu đã bắt đầu nhanh chóng nhập thông tin đăng ký vào quang não mới chậm rì rì đứng dậy, không hề thành khẩn nói với Wenger: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đứng không vững, không cẩn thận ngã đụng anh."
Xét thấy tính tình tệ hại của Wenger nên quân thư canh gác đều do dự không dám lại gần, cuối cùng do sợ xảy ra chuyện mới có vài quân thư tới đỡ gã dậy, vồn vã hỏi thăm: "Các hạ, ngài có sao không?"
"Các hạ, có cần chúng tôi gọi đội cấp cứu cho ngài không?"
Wenger thở d0c ôm lồng ngực đau nhói, gian nan lấy lại tinh thần xong đẩy mạnh quân thư đang đỡ mình, chỉ vào Lộ Viễn đang đứng bên như chuyện chẳng liên quan đến mình, căm giận nói: "Sao cậu dám đụng vào tôi? Mắt cậu mù à?!"
Lộ Viễn phủ nhận: "Không phải, chân tôi què."
"Phụt—"
Không biết là ai ở xung quanh không nhịn được cười ra tiếng nhưng kiềm xuống cực nhanh.
Sắc mặt Wenger biến ảo hết xanh lại trắng, khó coi đến mức không thể khó coi hơn, thư hầu nhà gã hiện tại đều bị chặn ngoài đại sảnh không vào được nên có muốn đánh Lộ Viễn một trận cũng không xong.
Cuối cùng Wenger dừng mắt trên người quân thư có cấp bậc cao nhất trong đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy người còn sững đó làm gì, nhanh bắt hắn ta lại cho tôi!"
Quân thư kia thấy chân Lộ Viễn quấn gạc, hơi do dự chốc lát, mở miệng cầu tình: "Các hạ, hình như cậu ấy bị thương nên vừa nãy mới bất cận đụng trúng ngài, chẳng bằng......"
"Bốp--!"
Y còn chưa dứt lời Wenger đã bất ngờ vung tay tát một cái, tiếng cái tát vang dội khắp đại sảnh, cái tát thẳng tay khiến mặt quân thư nọ lệch hẳn sang một bên, dấu bàn tay hiện rõ trên khuôn mặt.
Wenger dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm y, nghiến răng nhả từng câu từng chữ: "Tôi không thích có trùng làm trái ý tôi, đã hiểu chưa?"
Quân thư kia nghe vậy vội vàng cúi đầu không dám cầu tình tiếp, y che gương mặt nóng rát ra hiệu cho đồng đội bắt Lộ Viễn lại.
Lộ Viễn chưa bao giờ làm chuyện ngu si như lấy một địch trăm, hắn thấy mấy quân thư nọ đi đến đành tự nhận mình xui xẻo rồi đứng im tại mặc bọn họ còng.
Nhưng vừa còng được một tay thì Wenger cất bước đến trước mặt hắn, gã đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới thân hình thon dài của hắn, sau đó hạ giọng cười lạnh nói: "Tôi còn chưa chơi thử trùng cái tóc đen mắt đen đâu, ngoan ngoãn ngồi tù hai ngày đi, nhớ học cách hầu hạ trùng đực thế nào cho đúng."
Lộ Viễn nghe vậy bèn nhướng mày, tỏ vẻ hơi kinh ngạc: "Ngài chưa từng chơi thử trùng cái mắt đen tóc đen sao, thật là trùng hợp quá."
Wenger nhíu mắt: "Trùng hợp gì?"
Lộ Viễn ngoắc ngoắc ngón tay với gã: "Ngài lại đây chút để tôi nói cho ngài."
Wenger bị nụ cười của hắn mê hoặc theo bản năng đi tới một bước, nhưng giây tiếp theo, một cơn đau nhói đột nhiên ập đến trên mặt gã, trời đất quay cuồng cả trùng ngã nhào xuống đất.
"Bốp!"
Lộ Viễn thẳng tay đấm một cú khiến gã lăn quay ra đất, sau đó lắc lắc tay phải tê dại, lạnh lùng nhếch môi nói: "Trùng hợp ghê, tôi cũng chưa từng đánh trùng đực tóc nâu bao giờ.".