Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

Chương 4: Sallylandfar





"Khi đang tìm kiếm đường về nhà, tôi vô tình nhìn lên bầu trời đầy sao để rồi phát hiện sự sống hay cái chết cũng đã sớm bị thời gian cuốn trôi."
Trong vũ trụ lơ lửng vô số mảnh vỡ thiên thạch, cách đây rất lâu, vào thời mà Trùng tộc vẫn chưa sinh sôi nảy nở lớn mạnh, hành tinh Sallylandfar từng hứng chịu một thảm họa.
Hàng triệu năm trước, một thiên thạch khổng lồ đã va chạm với hành tinh này khiến mặt đất nứt toạc, núi lửa phun trào, gần như hủy diệt toàn bộ nền văn minh trùng hệ.
Hầu hết trùng cái đều mạnh mẽ thiện chiến, thân thể bọn họ không ngừng tiến hóa mạnh mẽ hơn dưới điều kiện sống khắc nghiệt, nhờ thế mà họ may mắn sống sót.
Ngược lại trùng đực yếu ớt lại vì vậy mà chết như ngả rạ, số lượng trùng đực lao dốc nhanh chóng, rất ít trùng đực sống sót được.
Hiện nay tỷ lệ đực cái ở Sallylandfar đang mất cân bằng nghiêm trọng, trùng cái ra đời liên tục trong khi trùng đực càng ngày càng hiếm.
Trùng đực là một mắt xích không thể thiếu trong chuỗi sinh sản nên dĩ nhiên được đế quốc ưu ái cung phụng, không phải chỉ có bọn Yoriga mới hào hứng đến vậy khi nhặt được Lộ Viễn.
"Khi trùng cái vào trạng thái chiến đấu có thể mọc cánh và vuốt nhọn để tiện cho bọn tôi chiến đấu chém giết, nhưng trùng đực thì không có, ngài xem này."
Yoriga nói xong lật cổ tay, một lớp giáp trùng sẫm màu phủ lên tay phải cậu, móng tay dài lên to ra, đầu móng tay lóe lên tia sáng sắc lạnh như kim loại có thể dễ dàng xé nát da thịt.
Lộ Viễn xem xong chỉ thấy giống phim khoa học viễn tưởng, càng chắc chắn mình đang ở hành tinh khác.
Hắn lặng lẽ quan sát bốn phía trong khoang, phát hiện khi ở trạng thái "không hóa hình" thì trùng nào nhìn cũng na ná nhau, chỉ có màu tóc và màu mắt là khác biệt, cơ bản là không phân biệt nổi đực cái: "Các cậu dựa trên cái này để phân biệt giới tính hả?"
Yoriga hiển nhiên không ngờ Lộ Viễn sẽ hỏi vậy nên sững sờ một chút rồi mới phản ứng lại: "Các hạ, trùng cái sau khi được sinh ra sẽ có có hoa văn sau gáy trong khi trùng đực không có, nếu muốn phân biệt đực cái chỉ cần nhìn sau cổ là được rồi."
Thực ra còn có biện pháp khác, ví dụ như trùng đực chủ yếu vừa lùn vừa yếu, ngoại hình cũng không tinh xảo bằng trùng cái, nhưng dĩ nhiên những quy tắc này không có giá trị đối với Lộ Viễn.
Lộ Viễn nghe vậy sờ sau gáy mình theo bản năng--
Trên cổ hắn hình như có hình xăm.
Yoriga không phát hiện sự bất thường của Lộ Viễn, dường như cậu chợt nhớ đến gì đó nên nhắc nhở: "Các hạ, lát nữa đến bênh viện trung tâm bác sĩ sẽ làm xét nghiệm để kiểm tra độ tinh khiết của máu ngài, dù ngài không có giấy phép cư trú cũng không sao, đế quốc cho trùng đực rất nhiều chính sách trợ cấp, nếu độ tinh khiết của máu ngài đủ cao thì ngài có thể được hưởng đãi ngộ của công dân vũ trụ hạng nhất."
Lộ Viễn lại nghe được một từ mới: "Độ tinh khiết của máu?"
"Thật ra thiên thạch va vào hành tinh năm đó là một thiên thạch đặc biệt, bên trong nó ẩn chứa một năng lượng gây ô nhiễm phóng xạ, nếu tiếp xúc trong thời gian dài sẽ gây ra đột biến gen.

Trùng đực vì thể chất yếu ớt nên đều bị ô nhiễm phóng xạ ở các mức độ khác nhau khiến khả năng sinh sản giảm sút.
Tuy việc lọc máu đã diễn ra suốt nhiều thế hệ giúp tăng độ tinh khiết của máu nhưng hiện nay vị trùng đực miện hạ có độ tính khiết máu cao nhất cũng chỉ đạt 56% mà thôi, vị này hiện đã được đế quốc phong tặng danh hiệu hoàng gia, được tôn vinh là khách quý."
Vị trùng đực miện hạ kia có lẽ rất được hoan nghênh, địa vị hẳn là giống với tình trùng quốc dân.
Lộ Viễn phát hiện khi Yoriga nhắc đến đối phương thì trên mặt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt như theo đuổi thần tượng, ngay cả giọng điệu cũng có thêm sự hưng phấn vô thức.
Cuối cùng Lộ Viễn cũng hiểu ra lĩnh ngộ được vài thứ: "Nói cách khác, trùng đực có độ tinh khiết máu càng cao thì khả năng sinh sản càng mạnh?"
Yoriga nhún vai: "Nếu nói theo một khía cạnh nhất định nào đó thì đúng là vậy, nhưng mà vị miện hạ kia là một ví dụ rất hiếm, phần lớn trùng đực chỉ có độ tinh khiết máu trên dưới 30%."
Cậu nói xong âm thầm liếc nhìn Lộ Viễn một cái, trong ánh mắt có chút thương cảm, cậu thầm đoán vị các hạ trước mặt này chắc chắn độ tinh khiết máu chẳng cao được đến đâu—
Lộ Viễn sống trong rừng Soritia suốt năm ngày, đó là nơi bị ô nhiễm Originium nghiêm trọng nhất trong toàn bộ đế quốc.
Lộ Viễn không biết suy nghĩ nội tâm của Yoriga, trong nửa giờ tiếp theo hắn được Yoriga phổ cập khoa học theo phương thức tẩy não.
Khi Lộ Viễn biết Sallylandfar không có phụ nữ thì cảm giác thế giới đã sụp đổ một nửa, đến khi biết Trùng tộc sinh sản là nhờ trùng cái hoài trứng thì rầm một phát sụp đổ không còn gì.
"Hoài trứng? Các cậu sao?!"
Lộ Viễn ngơ ngác cả người.
Đầu tiên ánh mắt ánh dừng trên người Yoriga, sau đó chậm nửa nhịp dừng trên người Justu, ánh mắt hắn lướt qua đường cong trên thân hình khỏe khoắn dẻo dai, thật khó mà tưởng tượng được bọn họ còn có thể hoài sinh trứng con.
Rõ ràng nhìn không khác gì đàn ông......
Justu vẫn luôn thảnh thơi nhìn ra ngoài.
Anh phảng phất như phát hiện ánh mắt quá "nóng bỏng" của Lộ Viễn bèn lười biếng nhấc mắt, liếc xéo hắn một cái, cười như không cười nói: "Các hạ, tôi không thể không nhắc nhở ngài, nhìn chằm chằm một trùng cái chưa lập gia đình như vậy không lịch sự đâu."

Anh ngồi vắt chéo chân, quần quân đội thẳng tắp vì vậy mà xuất hiện vài nếp gấp, ủng đen đến đầu gối nhìn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, khí chất cũng nguy hiểm không thua kém ai, bất kể nhìn thế nào cũng không thấy có chút nào liên quan đến việc mềm mại như "mang thai".
Chợt Lộ Viễn ngộ ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề hiện tại.
Hắn là con người thuần chủng 100%, đã không có tuyến thể phát pheromone của trùng đực lại còn không có cánh khi chiến đấu của trùng cái, giống như một người Trái Đất vừa không có thứ nào đó của phái nữ vừa không có thằng em của phái nam vậy.
Một lúc sau đến bệnh viện làm kiểm tra có khi nào bị cho là sinh vật không rõ rồi bị bắt đi nghiên cứu không?!
Cắt nhỏ? Rút máu? Thiêu xác?
Lộ Viễn càng nghĩ càng thấy lạnh cả người, đại não bắt đầu hoạt động thần tốc nghĩ cách khỏi phải đến bệnh viện.
Hắn lơ đãng nhìn vết thương trên chân, phát hiện đã được băng bó lại, thế là tìm được lý do để nói với Yoriga: "Vết thương của tôi thật ra không nghiêm trọng lắm, các cậu tìm đại nơi nào đó thả tôi xuống là được, không cần phải đưa đến bệnh viện đâu."
Yoriga hơi giật mình: "Ngài không đến bệnh viện sao? Nhưng chúng tôi đã báo lên trung tâm y tế rồi, ngài vẫn nên kiểm tra một chút, dù sao rừng Soritia cũng có chỉ số ô nhiễm rất cao......"
Lộ Viễn cúi đầu hơi cử động đầu ngón tay và cổ tay: "Cảm ơn cậu nhưng thân thể tôi tạm thời không có vấn đề gì, nếu sau này xảy ra chuyện tôi đến bệnh viện cũng không muộn."
Yoriga như là ý thức được gì đó: "Có phải ngài không thích đến bệnh viện không?"
Nghe vậy Lộ Viễn đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên nghe một thanh âm chậm rì rì vang lên trên đầu: "Ngài không thích đến bệnh viện sao? Tuy là trùng đực vĩnh viễn không sai nhưng mà các hạ này, tôi kiến nghị tốt nhất là ngài nên đến viện một chuyến."
Lộ Viễn ngẩng đầu theo bản năng, vậy mà lại thấy người tóc bạch kim kia đã đến đây từ lúc nào không rõ, anh khoanh tay, dùng một tư thế thoải mái tùy tiện tựa vào vách cabin.
Lộ Viễn khẽ nhíu mày: "Vì sao?"
Justu hỏi một đằng trả lới một nẻo: "Ngài có cảm thấy chân bị thương không có cảm giác, thêm nữa cả người phát lạnh không?"
Lộ Viễn cẩn thận cảm nhận một lát: "Ừm......!Hình như có hơi hơi."
Justu tiếp tục hỏi: "Vậy ngài có cảm thấy não trì trệ muốn ngủ không?"
Bằng một cách thần kỳ, Lộ Viễn dự cảm có điềm xấu: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Justu hơi xòe tay cười cười: "À, không có gì, tôi chỉ muốn nói con rắn độc cắn ngài kia là một chủng đột biến kiểu mới, huyết thanh bình thường không có tác dụng, chúng tôi chỉ có thể tạm thời dùng thuốc tiêm làm giảm tốc độ khuếch tán của độc.
Nếu muốn chữa trị dứt điểm cần phải đến trung tâm y tế."
Đờ mờ!
Lộ Viễn nghe xong trước mắt tối sầm, suýt nữa là ngã xuống giường bệnh.
Không biết do tác dụng của thuốc hay do nguyên nhân khác, hiện tại không chỉ có chân mà đến cả vai phải cũng tê rần, hắn run run rẩy rẩy hỏi: "Sao cậu không nói sớm?!"
Justu thấy Lộ Viễn suýt nữa té khỏi giường, hiếm khi tốt bụng nắm vai hắn đỡ trở lại, nói chẳng mấy thành ý: "Xin lỗi, coi như do tôi sơ sót nhưng tốt nhất là ngài đừng cử động nhiều vì như vậy độc sẽ lan ra nhanh hơn.
Anh đang nói chợt im bặt nhìn chằm chằm sau cổ Lộ Viễn với vẻ mặt kỳ dị rồi vươn tay định kéo quần áo hắn.
Lộ Viễn vốn dĩ đã lo bị kiểm tra thân thể, thấy thế nhanh tay lẹ mắt tóm chặt cổ tay Justu, giương mắt nhìn anh, dùng ánh mắt phát ra câu hỏi: Làm gì đấy?
Hắn nhịn con thỏ tinh mắt đỏ này hơi lâu rồi đấy.
Justu nhướng mày: "Các hạ, nắm tay trùng cái chưa lập gia đình như vậy không tốt lắm đâu."
"Vậy à?" Lộ Viễn không cam lòng yếu thế, học theo anh mở miệng nhắc nhở: "Nhưng mà xé quần áo hình như cũng không phải việc một trùng cái chưa lập gia đình nên làm đâu nhỉ?"
Lộ Viễn vừa rồi nghe Yoriga kể Sallylandfar cực kỳ hà khắc với trùng cái chưa gả, tùy tiện kề vai sát cánh với trùng đực sẽ bị xem là biểu hiện của đồi phong bại tục.
Tất nhiện, ngoại trừ bạn đời.
Justu không ngờ Lộ Viễn sẽ dùng câu này để chặn họng mình, mặt khó hiểu mà hơi nóng nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng lại, cười như không cười hỏi ngược hắn: "Thật không? Nếu ngài thấy không phù hợp thì chẳng bằng sau này cưới ta làm thư quân?"
Justu vừa nói xong, tất cả sinh vật sống có mặt trong cabin bao gồm cả Lộ Viễn đều đồng loạt ngu người trừng mắt khó tin nhìn Justu.
Lộ Viễn chỉ là không kịp phản ứng, còn Yoriga và trùng khác là cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn, ánh mắt bọn họ ngập tràn lên án, có thể nói là bị phẫn, trên mặt viết một hàng chữ chói lọi: Cái thằng lỏi trọng sắc khinh bạn này, rõ ràng trùng đực là mọi người cùng nhặt được, dù có hợp mắt cũng phải cạnh tranh công bằng, sao có thể dụ dỗ trắng trợn táo bạo như vậy được?!! Mặt dày! Quá là mặt dày!!
Ngay khi mọi người còn sững sờ không kịp phản ứng, tiếng vải bị xé "xoẹt" một tiếng vang lên, Justu không hề báo trước xé áo Lộ Viễn, thân hình rắn chắn của hắn nháy mắt lộ ngoài không khí.
"Ôi—"
Trong không khí tức khắc vang lên tiếng hít thở khó khăn hết lần này đến lần khác, Yoriga cùng đồng trùng kinh ngạc trợn tròn mắt, lần này không phải vì Lộ Viễn lộ da thịt mà là vì gáy đối phương có một hoa văn rồng lượn.
Trùng tộc không có hình xăm, hễ sau cổ có hoa văn thì tất nhiên là trùng cái.
Bọn họ luôn nghĩ Lộ Viễn là trùng đực, không ngờ hắn lại là trùng cái?!
Yoriga ôm ngực, tức đến mức ngực đau tim thắt, cậu chỉ Justu run rẩy nói: "Cậu cậu cậu! Không phải cậu nói hắn là trùng đực à?! Tôi tin cậu như vậy mà cậu lại lừa tôi?!"

Bản thân Justu cũng sửng sốt trong chớp mắt, vừa rồi anh vô tình thoáng thấy sau cổ Lộ Viễn có hoa văn nên muốn nhìn rõ hơn, không ngờ đối phương thật sự là trùng cái?!
Nhưng máu Lộ Viễn rõ ràng có chứa pheromone, chẳng lẽ do đối phương từng bị rắn độc cắn, máu bị ô nhiễm cho nên mới khiến mình bị ảo giác?
Nhưng giật mình chỉ trong chớp mắt, Justu nhanh chóng phản ứng lại, anh vứt quần áo rách nát trên tay qua bên, nhàn nhạt châm chọc nói: "Tôi nói gì cậu cũng tin? Yoriga, tôi nghĩ cậu không chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra mắt mà còn phải kiểm tra cả não nữa."
Độc mồm độc miệng, quá độc!
Yoriga nghe xong trợn trắng mắt, cả người run run, suýt nữa là bị anh chọc cho lên huyết áp xỉu.
Justu thấy vậy đang muốn nói thêm gì, chợt cảm giác góc áo bị kéo nhẹ, rũ mắt nhìn xuống lại thấy Lộ Viễn vừa nãy còn khỏe mạnh đột nhiên cứng đờ ngã xuống sát cạnh giường, một tay hắn tóm chặt góc áo anh.
Thái độ của Justu với trùng cái tốt hơn không ít, thấy thế nhẹ nhướng mày cúi người lại gần hắn, nhìn rất giống một tên lưu manh: "Vị trùng cái các hạ này, anh còn vấn đề gì không?"
Lộ Viễn yếu ớt lên tiếng: "Tôi......!Đột nhiên mắt tôi tối sầm......!Cả người không còn sức lực gì......"
Mẹ nó, cảm giác như sắp quy thiên rồi.
Justu vươn tay sờ động mạch cổ hắn: "À có thể là di chứng của thuốc kìm hãm, gắng chút nữa đến bệnh viện là ổn thôi."
Sống chết trước mắt, Lộ Viễn không rảnh lo bản thân có khi nào bị mổ xẻ nghiên cứu không, giữ mạng quan trọng hơn.
Hắn cố gắng nắm lấy góc áo Justu, hỏi một vấn đề rất quan trọng: "Tiền chữa trị ở bệnh viện được miễn phí hả?"
Justu tự hỏi giây lát sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy nhưng chỉ giới hạn với trùng đực."
Cái đựu!
Lộ Viễn đựu má trong lòng, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy các cậu có nhận tiền nhân dân tệ không?"
Justu nhíu nhíu mày: "Nhân dân tệ là gì? Chúng tôi chỉ dùng tinh tệ."
Trước mắt Lộ Viễn đen sì, cảm giác chẳng mấy chốc nữa là hắn sẽ hôn mê: "Tôi......!Tôi còn một câu hỏi cuối cùng....."
Justu ra dấu mời nói: "Anh nói đi."
Lộ Viễn dùng ánh mặt khẩn thiết nhìn anh: "Anh có thể giúp tôi trả ít tiền thuốc men không?"
Justu: "......"
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Viễn -> Đỗ Nghèo Khỉ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.