Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường

Chương 39: Tìm đường chết, cả đám không tự hiểu rõ




Editor: Linh Phan
"Cấp hai?"
"Đúng vậy, giống như dị năng giả, tang thi cũng có thể tiến hóa, lúc đầu là cấp một, bây giờ con tang thi này đã tiến hóa lên cấp hai, chúng nó có lực chấn nhiếp và lực khống chế tự nhiên đối với tang thi cấp một." Biên Trường Hi nói, đồng thời tầm mắt quan sát xung quanh, phát hiện ít nhất có ba con tang thi cấp hai.
Cố Tự nhìn tang thi, hai hàng mày đen như mực cũng hơi nhíu lại: "So với cấp một thì chúng nó..."
"Ngoại trừ lực lượng, tốc độ, nhận biết đều mạnh hơn, còn có thể tiến hóa ra dị năng?"
"Dị năng?"
"Đúng, giống như con người, sẽ có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đương nhiên còn có những loại khác, hôm qua tôi đã gặp phải tang thị hệ Băng." Biên Trường Hi nhẹ giọng trào phúng: "Suýt chút nữa đã bị giết. Chúng nó không dễ chọc, chỉ số thông minh của chúng cũng sẽ được nâng cao, đoán chứng chính là mấy con cấp hai này tụ tập nhiều tang thi cấp một như vậy, hơn nữa điều khiển để chúng không nóng nảy mà bình tĩnh ôm cây đợi thỏ. Chỉ là chúng cũng có một nhược điểm nghiêm trọng."
Cố Tự cảm thấy khi Biên Trường Hi nói về tang thi, giống như đang nói về một loại động vật bậc cao thậm chí là con người, không giống những người khác, mở miệng ngậm miệng là quái vật, rác rưởi, phỉ nhổ căm ghét tới cực điểm, dường như cô cũng không quá sợ hãi hay ghét bỏ chúng.
"Nhược điểm gì?" Cố Tự nghiêm túc khiêm tốn lại hiếu kỳ hỏi.
Biên Trường Hi giật mình nhận ra đã nói quá nhiều, nhưng có lẽ là bị Dương Tung và Dương Hiểu Văn chọc giận, những chuyện phiền lòng kiếp trước không thể chia sẻ với người khác, nhưng nhiều kinh nghiệm như vậy, nhiều nhận thức giống như tiên tri đó, lúc này có chút không nói không vui, cô khẽ cười tiếp tục nói: "Nói như vậy nghĩa là, tang thi càng tiến hóa bộ dáng càng tốt, giống như thế giới của con người, nhân vật ở tầng lớp thượng lưu sẽ luôn đẹp đẽ ngăn nắp hơn những người ở tầng chót. Nhưng mấy con tang thi này sau khi tiến hóa lại trở thành bộ dáng xấu xí như vậy, chỉ có hai loại khả năng, một là sản phẩm quá độ, một là sản phẩm thất bại. Cho dù là dạng nào thì dị năng của chúng cũng yếu ớt vô lực, hơn nữa dễ dàng bị cắt ngang, quan trọng nhất là, chúng nó không thể dung hợp năng lực cơ thể và dị năng, chỉ có thể chọn một trong hai."
Đôi mắt của Cố Tự khẽ sáng lên: "Ý của cô là, chỉ cần dụ chúng nó sử dụng dị năng, sau đó cắt ngang ở thời điểm cuối cùng trước khi phát ra, lặp đi lặp lại là có thể thu phục chúng."
Biên Trường Hi thở dài trong lòng, nếu lúc trước đối phó với tang thi hệ Băng kia cô nhớ lại sớm một chút thì đã không cần cứng đối cứng với nó, còn thê thảm như vậy.
"Có thể nói là như vậy."
"Trước đó cô nói "Có thể" tiến hóa ra dị năng, vậy "Không" thì sao?" Người này thật đúng là thích bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của người khác, Biên Trường Hi nhíu mày: "Đương nhiên cũng chỉ tiến giai chứ không có dị năng, nhưng cũng ngày càng chỉnh tề. Dù sao loại nào cũng khó chơi, đồng thời cũng có nhược điểm. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, vấn đề trước mắt không phải là tang thi cấp hai, mà là số lượng tang thi cấp một rất nhiều kia đúng không? Anh có ý kiến gì để giúp chúng ta thoát ra?"
Cố Tự lại vui vẻ nhìn cô, cười thở dài: "Biên tiểu thư, cô biết thật nhiều."
"Anh đã nói sẽ không hỏi rõ nguyên nhân." Cô nghiêng người, lộ ra đao thẳng sau lưng.
Cố Tự khép hờ mắt: "Không dám, có thể duy trì quan hệ hữu nghị với Biên tiểu thư, tôi cũng đã có thể đạt được lợi ích lớn nhất rồi."
Biên Trường Hi ngẩn ra, thoải mái cười nói: "Gian thương!"
"Đội trưởng Cố!" Cố Tự ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt hơi lạnh xuống, Biên Trường Hi nhìn theo, hóa ra có rất nhiều người đi ra từ trong siêu thị, đi đầu chính là một nam sinh trẻ tuổi và một người phụ nữ dường như là mẹ cậu ta. Người phụ nữ kia cười nịnh nọt: "Đội trưởng Cố, hai người đang thảo luận cách ra ngoài phải không?" Liếc mắt nhìn Biên Trường Hi một cái, có chút khinh thường nói: "Một con nhóc thì biết cái gì? Triệu Thành nhà tôi từ nhỏ đã học tốt, để nó ra chủ ý cho mọi người đi. Đúng rồi, còn có Tử Việt và Hải Đào, cũng để chúng đi theo học hỏi, xuất lực, chúng tôi cũng không thể mãi dựa vào mọi người đúng không?"
Một bộ khí thế đương gia làm chủ, nói xong còn đẩy hai nam sinh phía sau, vẻ mặt hai người đều không tự nhiên, chỉ là Triệu Thành tức giận mẹ hắn chỉ nói hắn "Đi theo học hỏi".
Hắn nỗ lực biểu hiện bản thân, vội chen lên trước xum xoe: "Đúng vậy, đội trưởng Cố, chúng tôi tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, không có sức lực gì nhưng đầu óc vẫn dùng tốt, bây giờ đại nạn ở trước mắt, chúng tôi cũng không thể ngồi không, thật ra từ tối qua tôi cũng đã nghĩ phải tìm các anh nói ra cái nhìn của tôi rồi..."
Hắn còn chưa nói xong, người tên Hải Đào lại nhẹ nhàng đẩy tay người phụ nữ kia ra, lùi về sau đỡ một bà lão, thấp giọng nói: "Trần Hải Đào tôi không có kiến thức gì, cũng không biết nên ứng phó với tang thi bên ngoài như thế nào, đội trưởng Cố, có việc gì thì anh cứ sai bảo chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ không gây cản trở."
Nói xong cúi người với Cố Tự, đỡ bà lão chậm rãi xoay người. Hắn còn tưởng rằng mọi người đi tới là nghiêm túc muốn tìm đường ra, sớm biết là tới khoe khoang thì hắn đã không đi cùng rồi.
Những người còn lại chỉ trừng mắt nhìn hắn tựa như "hận rèn sắt không thành thép".
Cố Tự chờ bọn họ nói xong hết rồi mới không mặn không nhạt nói: "Bày mưu tính kế thì không cần, mấy người chúng tôi làm quân nhân, tuy rằng thô lỗ một chút, nhưng đầu óc vẫn phải có."
Quách Tử Việt vẫn còn cười, đần độn nói: "Đội trưởng Cố, tôi không có ý khinh thường các anh, chỉ là nhiều người lực lượng lớn, có chuyện gì mọi người cùng thương lượng không phải rất tốt?"
Người phụ nữ kia lại nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói của Cố Tự, bất mãn: "Đội trưởng Cố, lời này của cậu là ý gì, chẳng lẽ cậu muốn phân rõ giới hạn với chúng tôi? Đại nạn trước mắt mọi người nên đoàn kết mới đúng, hơn nữa con tôi là bạn thân của em trai cậu! Cúng không thể không nghĩa khí như vậy!"
Nói nửa ngày rồi cố làm ra vẻ, thật ra mục đích đều ở chỗ này đi, sợ nhóm Cố Tự bỏ mặc bọn họ, vội vã đến tạo cảm giác tồn tại? Biên Trường Hi nhìn bọn họ giống như trò cười, nghĩ rằng kiếp trước Cố Tự vì những người thế này mà mất đi hai chiến hữu, khiến nội bộ lục đục, trở thành người cô độc, phải nghẹn đến mức nào?
Cô không khỏi nhìn Cố Tự thêm vài lần.
Cố Tự bị cô nhìn không hiểu sao lại có chút xấu hổ, đang muốn nói chuyện, sau lưng đã truyền tới một giọng nói vô lại châm biếm: "Hôm nay bọn này chính là không nghĩa khí đấy, mấy người muốn gì? Là định khóc trời trách đất hay cắn bọn này? Có bản lĩnh thì tự mình giết đi ra, cầu người còn cầu đến đúng lý hợp tình như vậy, thật nực cười!"
Khâu Vân cùng Vũ Đại Lang và Cố Bồi sóng vai đi tới, đoán chứng đã dạo một vòng tầng một rồi.
Mặt Cố Bồi đỏ cả lên, thất vọng nhìn Triệu Thành và Quách Tử Việt: "A Thành, Tử Việt, cứu người nhà của hai người là hứa hẹn của tôi, bây giờ tôi mới biết mình hồn nhiên như thế nào, không có khả năng gì cũng dám nhảy ra làm anh hùng, cho mọi người thêm bao nhiêu phiền toái. Bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn nói, làm tới bước này, anh tôi, bốn vị đại ca đều đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tình cảm đồng học mấy năm của chúng ta cũng đến cuối, từ nay mấy người không còn là đồng học của tôt, sau này cũng đừng nói là quen biết tôi nữa. Con đường sau này, mấy người dựa vào chính mình đi."
Đám người Triệu Thành và Quách Tử Việt sợ hãi, Cố Bồi không để ý bọn họ, đi đến trước mặt Cố Tự: "Anh, em xin lỗi."
Cố Tự vỗ vai cậu, Khâu Vân kéo cổ cậu qua: "Rất tốt, đàn ông ấy à, hồ đồ không quan trọng, có thể cứu chữa là được, chủ yếu là tự hiểu rõ! Đừng tưởng rằng cứu con mèo con chó thì là lương thiện, nói đạo đức nghĩa khí cũng phải nhìn xem là người nào."
Cố Tự lạnh lùng nhìn đám người Triệu Thành, chỉ nói một câu: "Không nhìn rõ vị trí của bản thân, vậy thì ở lại đây hưởng thụ thời gian còn lại đi."
Đám người kia sợ run cả người, Cố Tự nói với người một nhà: "Lên tầng, chúng ta thảo luận hành động cụ thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.