Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 104: Mùa xuân đến 1





Chương 104: Mùa xuân đến 1


Từ cổ đại mà đến, Tiêu Vũ Hiết chưa từng tiếp xúc đến thứ "cao lớn" như trí thông minh nhân tạo, cô chỉ theo bản năng mà cho rằng, nếu như một chiếc máy móc có thể nhìn thấu lòng người, có thể che giấu bí mật để lừa người, vậy chắc chắn sẽ không là máy móc đơn giản.


Trong ánh lửa phừng phừng, thời hạn làm nhiệm vụ bắt buộc của cô đã đến, cô bị truyền trở lại. Nhiệm vụ này vẫn biểu hiện trạng thái là chưa xong, cũng không biết là thật sự không hoàn thành hay là trò chơi xảy ra vấn đề gì đó, nhưng khả năng sau có lẽ cao hơn, bởi vì, nó không trừ tích phân của cô.


"Nhất định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi, " Tiêu Vũ Hiết tỉnh lại ở trên giường, nhìn những mảng tuyết lớn rít gào ở bên ngoài qua cửa sổ mái nhà, vừa trở về từ nền đất ấm áp, cô hắt xì một cái, đối mặt với hầm ngầm tối đen, lạnh lẽo tới xương tủy này, sự ấm áp ở nơi tránh nạn trở nên đặc biệt đáng quý.


Cô đứng dậy, đẩy cửa ra, dọc theo hành lang đi tìm đội hữu của mình, bởi vì bên ngoài thường thường có bão tuyết, Diệp Vân Khinh không thể không thiết lập lại căn cứ ở dưới lòng đất. Nhưng không khí dưới lòng đất không lưu thông, ở trong phòng sưởi ấm rất dễ dàng bị sặc khói, Tiêu Vũ Hiết đi một đường, chỉ cảm thấy đầy hành lang đều là mùi khói lửa.


Văn phòng Diệp Vân Khinh ở tầng đất tiếp theo, có dấu hiệu rõ ràng. Cô gõ cửa mà vào, ánh nến bên trong chiếu ra vài bóng người, Thẩm Nhiên gầy thoát hình, Thẩm Nhiễm ngồi dựa vào anh ta, Diệp Vân Khinh ngồi ở giữa mỉm cười với cô, Dương Hộ vẫn đứng ở bên anh bảo hộ anh như xưa.


Lúc cô vào cửa, mọi người đều mỉm cười vỗ tay, "Em đã về rồi."


"Đúng vậy ni, " Tiêu Vũ Hiết tìm ghế ngồi xuống,- "Diệp Vân Khinh, nhiệm vụ bắt buộc của anh còn bao nhiêu ngày?"


"Chính là đêm nay , " Anh trả lời, "Em trở về thật đúng lúc."


"Trò chơi chân thật chắc đã xảy ra vấn đề rồi, " Tiêu Vũ Hiết nói, "Lúc em trở về, nó không đánh giá nhiệm vụ của em thành công không, cũng không trừ tích phân đi."


Đó là một tin tức tốt, ít nhất đối Diệp Vân Khinh cùng Thẩm Nhiên mà nói là vậy, bọn họ có thể trốn đi, đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc thì trở về mà không cần lo lắng bị trừ tích phân.


Tiêu Vũ Hiết kể lại một lần những chuyện cô gặp phải, lúc nói đến trí thông minh nhân tạo, mọi người đều trừng to mắt, nói đến cái gọi là trò chơi, mấy người lại thở thật sâu,


"Tử vong là có thể thoát ly trò chơi sao?" Diệp Vân Khinh lắc đầu.


"Nếu như thế giới này là một cái trò chơi, " Thẩm Nhiên che miệng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, "Vậy quả thật đúng như lời Tiêu Tiêu nói, nhất định đã xảy ra vấn đề rồi."


Sau khi Tử Diệu cũng không được phục sinh, bọn họ tin tưởng vững chắc là bị chết thì sẽ chân chính tử vong.


"Nếu như tử vong không thể thoát ly trò chơi, " Thẩm Nhiễm cắn môi dưới, "Còn có phương pháp gì đâu?"


Thảo luận không có kết quả, bọn họ còn phải tiếp tục sống sót.


Mùa đông này đặc biệt dài, đặc biệt lạnh. Vì tận dụng nhiên liệu còn tồn, tối hôm nào Diệp Vân Khinh cũng cử hành đốt lửa trại ở trên mặt đất. Mấy trăm người tụ tập trong đại sảnh tầng một, đóng cửa sổ, chỉ để hai cánh cửa sổ thông khí, vừa đốt lửa trại vừa nướng thịt, nướng bánh mì và tán gẫu, yêu đương. Chỉ nhìn cảnh tượng này, người không biết còn tưởng là hòa thuận vui vẻ lắm, không thể tưởng tượng đến cảnh tượng hiu quạnh, tường đổ bên ngoài, gió Bắc gào thét, đại tuyết bay tán loạn.


Tiêu Vũ Hiết không gia nhập đội ngũ vui vẻ của bọn họ. Sau khi Diệp Vân Khinh bị triệu đi tham dự nhiệm vụ bắt buộc, cô cần hỗ trợ anh trông coi căn cứ, lúc này cô đang ở đại sảnh nấn ná du tẩu, để ngừa sự tấn công xảy ra bất thình lình.


"Chị vất vả rồi, muốn thử một chút sao?" Thẩm Nhiễm đi tới đưa cho cô một miếng thịt nướng nóng còn đang bốc hơi, Tiêu Vũ Hiết lắc đầu từ chối, cô mỉm cười, "Em cũng vất vả ."


Không thể nghi ngờ gì nữa, sự thay đổi của Thẩm Nhiễm trong bọn họ là lớn nhất. Từ một cô nữ sinh trung học còn trẻ con lột xác thành nữ thích khách đầu đinh, thân thủ nhanh nhẹn lưu loát. Có được sự thay đổi thế này, không biết cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.


Tiêu Vũ Hiết nghĩ như vậy , thở dài, nếu như thế giới này thật là một trò chơi, như vậy mục đích của nó sẽ là gì chứ? Chẳng lẽ là nhìn nhân loại giãy dụa giữa sự sống và cái chết sao?


Nhưng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng phát ra tiếng gầm rú như sấm sét, cô cảm nhận được sàn nhà qua lòng bàn chân mình hơi hơi chấn động, bèn thổi chiếc còi đang bắt tại trên cổ mình. Âm thanh chói tai của còi cắt qua không khí khoan khoái, mọi người lập tức đình chỉ nói chuyện, tắt lửa trại, gọn gàng trở lại lòng đất.


Tiêu Vũ Hiết còn có thể ngửi được mùi thịt nướng và bụi mù còn lưu lại trong không khí, cùng với gió lạnh thấu xương thổi tới từ bên ngoài qua cửa sổ.


Cô liếc mắt nhìn mặt đất hỗn độn lần cuối, cũng không quay đầu lại mà trở lại lòng đất.


Lúc còn đang chờ đợi Diệp Vân Khinh trở về, nhiệm vụ bắt buộc của hai anh emThẩm Nhiên cũng tiến đến. Trong khoảng thời gian này tựa hồ là mùa của nhiệm vụ bắt buộc, không ngừng có người biến mất trước mắt cô, cho đến khi những người khác cảm giác không thích hợp báo cáo với cô, lúc đó cô cũng mẫn cảm nhận thấy được, dường như người biến mất có chút nhiều thì phải.


"Cô ấy chắc chắn không phải là đi làm nhiệm vụ bắt buộc." Chân đã tốt lên rồi, thiếu nữ Giai Giai khẳng định nói với cô, "Cô ấy vừa làm xong nhiệm vụ trở về."


Người biến mất là bạn cùng phòng của Giai Giai, có một hôm vào buổi sáng Giai Giai ra ngoài cùng tiểu đội đi quét tuyết, lúc trở về liền phát hiện bạn cùng phòng vốn nên ở trong phòng bỗng biến mất không thấy đâu.


"Lúc đầu em còn tưởng rằng là cô ấy ra ngoài, " Giai Giai lo lắng trùng trùng nói, "Nhưng đợi cả một ngày cũng không thấy cô ấy trở về ngủ, em liền cảm thấy có chút không thích hợp, bình thường nếu không về ngủ cô ấy đều sẽ nhắn lại cho em biết."


Tiêu Vũ Hiết tới phòng cô bé xem xét, trong phòng của họ không có bất cứ thứ gì cả, phòng nhỏ hẹp chỉ có thể bày biện hai chiếc giường, lại được hai cô bé sắp xếp thập phần ấm áp. Họ tận dụng giấy bỏ đi cắt thành hình con thỏ nhỏ dán trên cửa, còn có một số mảnh giấy cắt thành hình bông tuyết treo ở trên trần nhà. Rèm giường vừa thấy đã biết là dùng da lông trong không gian dị độ chế tạo, buổi tối ngủ có thể đắp lên người, ban ngày thì treo lên thành rèm.


Tiêu Vũ Hiết đánh giá phòng, "Lần cuối cùng em thấy cô bé là ở trong phòng sao?"


Giai Giai gật đầu.


Cô lại nhíu mày, nhìn quanh phòng, còn thử gõ gõ lên vách tường, nghe được một chỗ ở trong góc tường truyền tới thanh âm trống rỗng, sắc mặt cô thay đổi, bảo Giai Giai lùi về phía sau, một cước đá góc tường ra một cái động lớn.


Động này cao chừng nửa người, không khỏi khiến cô nhớ tới chuyện từ trước, lúc bò qua động nhện. Nhưng trong động này truyền tới một mùi tanh hôi, hiển nhiên không phải là do con nhện đào ra —— con nhện giết người sẽ dùng kén bao lên, rót vào thân thể độc tố gây tê liệt, không có khả năng phát ra mùi máu tươi nồng nặc như vậy.


Giai Giai che miệng tựa vào cạnh cửa, tựa hồ không thể tin được nơi mình ở lại có thể cất dấu một cái động sâu như vậy.


Tiêu Vũ Hiết bảo cô bé đi báo cho những người khác kiểm tra phòng ở bản thân, quả nhiên, trong mười phòng có ba gian có động, trong đó còn có phòng của người bất tri bất giác biến mất.


"Đây là động của động vật gì?" Giai Giai hiểu rằng bạn cùng phòng của mình đã gặp bất trắc rồi, khóc thút thít hỏi cô.


Từ dấu vết của động thì xem ra, rất có khả năng là động rắn, nhưng Tiêu Vũ Hiết cũng không nói đi ra. Cô chỉ khe khẽ thở dài, nhìn lên phía trên, phảng phất tầm mắt có thể xuyên thấu qua cái trần nhà này nhìn về bão tuyết bên ngoài.


"Mùa đông sắp đi qua , " Tiêu Vũ Hiết nói, Giai Giai nhìn ánh nến mờ ảo chiếu lên biểu cảm nhìn không rõ của cô: "Mùa xuân sắp tới rồi."


Trong căn cứ phát hiện động rắn, mọi người đều phi thường khủng hoảng, hơn nữa quy mô bão tuyết trên mặt đất cũng dần dần thu nhỏ lại, càng ngày càng có nhiều người đưa ra ý kiến là lên mặt đất ở. Thật ra bọn họ cũng muốn bắt những con rắn ăn thịt người này để báo thù cho đồng bọn của mình. Nhưng nhìn động cao tới nửa người kia, đánh giá ra độ lớn của thân rắn, người có gan lớn cũng không dám vội vàng đưa ra lời đề nghị này.


"Không thể ở lại dưới lòng đất được nữa," Diệp Vân Khinh mới thoát khỏi nhiệm vụ bắt buộc được vài ngày đã đụng phải việc này, rất đau đầu nhưng đồng thời cũng phải quyết định, "Chúng ta chỉ có thể chuyển lên trên mặt trên."


"Rắn tỉnh lại từ giấc ngủ đông, " Cảm xúc của Tiêu Vũ Hiết phá lệ trầm thấp, "Điều này có nghĩa là..."


Diệp Vân Khinh hiểu rõ ý cô, nhưng mà giờ này khắc này, ngay cả anh cũng không thể nói nên lời an ủi được. Dù sao, bọn họ đều có thể đoán được chuyện mà bọn họ sắp phải đối mặt là gì.


Cứu thế giáo trong trong chuyện xưa nói, khi mùa xuân tới, thuyền Noah cứu nạn sẽ dừng lại, người bên trong sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh mới, một lần nữa bắt đầu sinh sản sinh tức. Trong chuyện xưa này, mùa xuân đại biểu cho hi vọng, đại biểu cho trò chơi kết thúc.


Nhưng mà trong phiên bản của Tiêu Vũ Hiết, mùa xuân đến sẽ mang tới những động thực vật càng lợi hại hơn trước sau khi trải qua một giấc ngủ đông. Chúng nó thức tỉnh từ giấc mộng, trong tầng tuyết thật dày. Chúng nó sẽ từng bước một tằm ăn lên toàn bộ địa cầu, áp bách hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại, chỉ chưa đầy ba tháng, nhân loại đã toàn bộ bị diệt sạch.


Nếu tử vong đại biểu cho thoát ly trò chơi, có lẽ có thể nói mùa xuân đại biểu cho hi vọng, nhưng mà sau khi thế giới này xảy ra vấn đề, bọn họ cũng không dám nghĩ như vậy.


"Em còn nhớ rõ em từng đưa cho anh..." Diệp Vân Khinh muốn nói lại thôi, anh dừng một chút, không nói tiếp nữa.


"Nhớ được cái gì cơ?" Tiêu Vũ Hiết truy vấn.


Anh thở dài, lắc đầu, "Không có gì."


Chờ hai anh em Thẩm Nhiên trở về từ nhiệm vụ bắt buộc, mọi người đã chuyển hết lên mặt đất. Thẩm Nhiên vẫn là bộ dáng chỉ nói mấy câu liền ho khan hai tiếng, chẳng thấy có chút chuyển biến tốt đẹp nào.


Nhiệm vụ bắt buộc của bọn họ xảy ra ở Sơn Thành, bọn họ vạn vạn không nghĩ tới nơi đó còn sót lại một tiểu căn cứ người sống sót. Nhưng mà, khi bọn họ ra khỏi nhiệm vụ bắt buộc, cái căn cứ này đã bị thực vật và động vật san thành bình địa.


"Tính nguy hiểm của nhiệm vụ bắt buộc càng ngày càng cao, " Thẩm Nhiên ho khan hai tiếng nói, "Cho nên trò chơi chân thật có thể dễ dàng tha thứ chúng tôi tránh né nhiệm vụ, bởi vì đây căn bản không phải là chuyện mà một hai đội ngũ có thể giải quyết được."


Giống như bánh xe lịch sử cuồn cuộn lăn về phía trước, bất cứ thứ gì trên đường nó lắn đều sẽ bị vô tình nghiền áp. Ngay cả Thẩm Nhiên cũng không thể không đồng ý, đợi đến khi mùa xuân tới, dù bọn họ có thể trốn nhất thời nhưng cũng không thể tránh khỏi cái chết.


"Nếu như đây là một trò chơi, " Anh không nhịn được muốn đồng ý cách nói này, "Như vậy, cũng nên là lúc tiến đến kết thúc."


Nhưng, dù là bọn họ cho rằng tử vong là có thể thoát ly thế giới trò chơi, cũng không dám vội vàng đi tìm chết, huống chi chuyện Tử Diệu vô pháp phục sinh như một cây đao treo trên cổ bọn họ.


"Tôi nghĩ, người chế tác trò chơi này khả năng sẽ thực hiện phương thức như lời Tiêu Tiêu nói – phương thức ở nơi tránh nạn." Diệp Vân Khinh phỏng đoán, "Tách ý thức của chúng ta ra, đặt vào trò chơi này. Mà thân thể trong trò chơi là có thể phục chế, chế tạo , cho nên khi dùng thuật phục sinh sẽ kiểu như là đưa ý thức của Tử Diệu trở lại thân thể phục chế. Không đúng, nếu thuật phục sinh là thật, vậy thì ý thức Tử Diệu phải được bảo tồn thật thích đáng, không chỉ là Tử Diệu, ý thức của những người chơi đã chết đi khác, cũng hẳn là đã được bảo tồn mới đúng."


Bởi vì trước khi trò chơi kết thúc, không biết ai sẽ bị phục sinh, cho nên nếu như thực sự có thuật phục sinh, trước khi trò chơi kết thúc thì ý thức của tất cả người trong trờ chơi đều sẽ tồn tại. Như vậy, dù là ai thi triển thuật phục sinh đều có thể lập tức tìm được ý thức của người bị thi triển, mau chóng chế tạo ra một thân thể mới để rót ý thức vào đó, thực hiện phục sinh.


"Nhưng là khi thi triển thuật phục sinh, Tử Diệu lại không được phục sinh, " Mắt Diệp Vân Khinh sáng lên, "Đây là do trò chơi xuất hiện vấn đề, căn cứ vào một nguyên nhân nào đó, ý thức của nhân loại cũng không được tồn trữ lên, mà là, biến mất ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.