Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 83: A Cửu




Bình thường người gác đêm sẽ là Thường Nghiên, hôm nay lão gia cố ý đưa hai tiểu nha hoàn xinh xắn tới giúp đại thiếu gia thông phòng, công việc này tất nhiên là giao lại cho các nàng ấy.
Thường Nghiên luôn tự cho rằng, đại thiếu gia là một người thanh tâm quả dục, lúc sáng gặp hai tiểu nha hoàn không có bao nhiêu hứng thú, cũng sẽ không vì mấy câu của lão gia mà thay đổi tâm tình. Thế nhưng, lúc dùng cơm trưa, đại thiếu gia để A Cửu ở lại riêng hầu hạ bên người, niềm tin của y đã bắt đầu lung lay.
Hóa ra đại thiếu gia không thích kiểu hiền dịu đoan trang mà là thích kiểu nhỏ nhắn, xinh xắn như A Cửu.
Tuy dung mạo của A Cửu không bằng Tố Chỉ, nhưng lại cho người ta một cảm giác ngây thơ, chân chất, khó trách đại thiếu gia đặc biệt để nàng ấy ở lại.
Thân thể thiếu gia đã hồi phục, lại coi trọng A Cửu, sợ rằng đêm nay…Thường Nghiên nghĩ đến đây thì không khỏi cười thầm, trong lòng bắt đầu hiện lên một vài hình ảnh tươi đẹp. Nói thế nào đi chăng nữa, đại thiếu gia cũng là một nam nhân, vẫn nên có cô nương ở bên cạnh hầu hạ là tốt nhất.

A Cửu lờ mờ không hiểu.
Vì sao đại thiếu gia ghét nàng như thế lại vẫn để cho nàng hầu hạ.
Có điều, lúc dùng cơm tối, y để nàng liếm y rồi cho nàng ăn cơm…. Con người này cũng không tệ lắm. Nghĩ vậy cũng khiến A Cửu cong miệng cười, chép miệng một cái rồi trở về chỗ cũ ăn cá hấp thuốc, ngon quá.
Cũng không biết ngày mai có được ăn tiếp không nữa….
Nàng nghĩ thầm, chỉ cần mình có thể hầu hạ tốt cho thiếu gia, cứ cố gắng thì mỗi ngày sẽ có cá hấp thuốc để ăn.
Kỳ Hành ngẩng đầu nhìn tiểu nha hoàn, trong lòng đau đáu thở dài một hơi.
Nha đầu này thật là không đụng tay vào bất cứ việc gì, để cho nàng hầu hạ mình quả thực là không giống ai. Cũng may hôm nay thân thể của y chuyển biến tốt, sức lực cũng khôi phục một ít, còn tự làm được một số việc.
A Cửu nhìn Kỳ Hành cởi áo, nghĩ thầm là y đã buồn ngủ, nhân dịp này, nàng phải biểu hiên thật tốt mới được
“Đại thiếu gia, để ta hầu hạ người.” A Cửu cười cười đi về phía Kỳ Hành, đôi mắt trong suốt đầy vẻ ân cần.
Kỳ Hành cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tiểu nha hoàn này có nhãn lực tốt như vậy, liền đưa tay rộng ra để nàng thay áo giúp. Nếu nàng muốn hầu hạ y, tất nhiên là y vui lòng nhàn hạ rồi.
Y cúi đầu, nhìn dáng người nhỏ xinh chỉ đứng tới ngực mình, tâm tình chợt tốt lên, cong khóe miệng cười cười.
A Cửu rất thông minh, mặc dù là lần đầu thay quần áo cho người ta, nhưng lại tiến hành rất có thứ tự. Nàng đắc chí, tự thầm khen mình quá thông minh. Trước đây, nàng thường hay nhìn thấy Oản Oản giúp chủ nhân cởi áo, còn cởi rất nhanh. Tuy lúc đo Oản Oản không cho nàng xem nhưng nàng luôn trốn trong góc phòng nhìn lén.
Mỗi lần Oản Oản giúp chủ nhân thì mặt của chủ nhân sẽ đỏ lên, nhưng nàng biết chủ nhân rất vui vẻ.
Bây giờ nàng cũng giúp đại thiếu gia cởi áo, có phải y cũng sẽ hài lòng như chủ nhân không?
A Cửu ngẩng đầu lên, trùng hợp thấy đại thiếu gia cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nàng cháy bỏng tức thì, không thẹn thùng chút nào mà thương lượng: “Đại thiếu gia, ta giúp người cởi quần áo, người cho A Cửu cá ăn có được không?”
Kỳ Hành: “…”
Thật hung dữ.
A Cửu rụt đầu lại, tiếp tục giúp y cởi áo choàng, trong lòng nàng lúc này đầy nỗi bất bình: Đại thiếu gia hẹp hòi, có cà thôi mà cũng không cho nàng ăn, chỉ có mỗi chủ nhân là tốt.
Kỳ Hành rất muốn mở cái đầu của tiểu nha hoàn này ra để xem bên trong có chứa cái gì? Tự mình hầu hạ y cởi áo chỉ để đổi lấy cá ăn? Chắc chỉ có nàng ấy mới nghĩ ra được.
Chờ khi Kỳ Hành hết cơn bực mình, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện quần áo của y đã bị cời gần hết. Y sửng sốt rồi vội hất bàn tay đang để trên lồng ngực mình, nghiêm nghị nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Không biết thẹn thùng gì cả!
A Cửu đang tủi thân vì không có cá ăn, đại thiếu gia này lại còn đánh nàng nữa, cơn giận bộc phát, nàng trừng mắt chất vấn: “Ngươi còn đánh ta nữa?”
Y là thiếu gia, nàng là nha hoàn, y đánh nàng có một cái, chuyện này là hiển nhiên, vậy còn dáng vẻ tội nghiệp kia của nàng là ở đâu ra?
Kỳ Hành chỉ nghĩ trong lòng thế thôi, nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt của tiểu nha hoàn, y nhất thời mềm lòng. Nàng lại là do gia gia tuyển ra để làm nha hoàn thông phòng, những điều căn bản chắc là đã được học từ trước.
Chẳng lẽ, tiểu nha hoàn muốn hầu hạ y ngủ?
Kỳ Hành thấy nghĩ như vậy cũng có điểm hợp lý. Tiểu nha hoàn này ngây thơ ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn được cho là vừa lòng người, đêm nay y giữ nàng lại gác đêm, vậy mà nha đầu này lại không nghĩ vậy, nàng cho rằng, y muốn nàng…
Kỳ Hành suy nghĩ nhất thời khiến hai tai đỏ lên, trong lòng mắng thầm: Hoang đường!
Nhưng lúc ăn cơm ban trưa, nàng liếm ngón tay của y, y liền…
Y bị điên rồi sao?
Kỳ Hành ơi là Kỳ Hành, không phải ngươi không thích nữ nhân sao? Làm sao lại để cho tiểu nha hoàn mê hoặc tâm trí?
“Ngươi đi ngủ đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”
Y cần phải được yên tĩnh một chút, có lẽ là chưa bao giờ được tiếp xúc với nữ nhân nên hôm nay y mới không khống chế được mình. Coi như khi đó là người khác chứ không phải nha đầu này, nói không chừng y cũng có phản ứng như thế…. Nhất định là như vậy!
Vừa nghe thấy nàng đòi ăn cá thì liền đuổi nàng đi ngủ, thật là quá hẹp hòi! A Cửu thầm khinh bỉ trong lòng. Nàng nghĩ tới chủ nhân trước kia, cũng nghĩ về nữ nhân trong lòng chủ nhân, người trong cung không một ai dám đắc tội với nàng, vậy mà hôm nay đại thiếu gia này…
Nếu như có chủ nhân ở đây thì tốt rồi, nàng nhất định sẽ để chủ nhân trách đại thiếu gia này như trách phạt Oản Oản – đánh vào mông.
Kỳ Hành nhìn tiểu nha hoàn vẫn cúi đầu, ghét bỏ nói: “Còn đứng ở đây làm gì?”
A Cửu giờ cánh tay ra đến trước mặt y, làm nũng nói: “Đau…” Đều là tại y.
Đau?
Kỳ Hành nhìn cánh tay sưng đỏ của nàng, nhíu mày cười nhạt: “Chỉ là một nha hoàn, làm bộ da mỏng thịt mềm như thế để làm gì? Nếu ngươi còn không nghe lời của ta nữa thì ngày mai phạt ngươi đi quét sân, một ngày chỉ được ăn một bữa.”
Tiểu nha hoàn này tham ăn như vậy, dùng hình phạt này với nàng là đúng nhất.
A Cửu chu miệng, cảm thấy thương thân vô cùng, nhưng nàng không ngốc, người này chính là đại thiếu gia, nếu như nàng chọc giận
y thật thì nàng nhất định sẽ không sống yên thân, quét sân còn chưa nói, cái đáng kể là: Một ngày chỉ được ăn một bữa… Thật quá sức hèn hạ!
A Cửu tức tối giậm chân, sau đó chạy đến chỗ ngủ.
Kỳ Hành thở ra một tiếng, nghĩ thầm: Nếu dùng thái độ này mà đi theo y, tiểu nha hoàn này đã sớm bị đuổi rồi, không biết cám ơn thì thôi, còn tỏ thái độ nữa chứ…
Y mặc lại trung y đang cởi nửa, nằm xuống giường, nhưng thế nào cũng không ngủ được
…Còn chưa dặn nhà bếp ngày mai đừng làm cá hấp thuốc.

Lấy tư cách là tôn tử của Kỳ gia, từ nhỏ, Kỳ Hành đã được giáo dưỡng rất tốt, ngoại trừ mấy tháng nay nằm trên giường bệnh ra, mỗi ngày đều rời giường vào giờ mẹo, sau đó rửa mặt, dùng đồ ăn sáng.
Hôm nay, thân thể của y tốt hơn, có thể đi lại được như trước. Kỳ Hành thức giấc, chờ Thường Nghiên đến hầu hạ như mọi khi, nhưng lại nhớ ra, người trực đêm là tiểu nha hoàn kia, y nhíu mày, đứng dậy lấy quần áo mặc.
Đợi thêm nửa khắc cũng không thấy có động tĩnh gì, gương mặt tuấn tú trầm hẳn xuống.
Vào mỗi sáng, tâm tình y thường không được tốt, Thường Nghiên đi theo y mấy năm nay nên quen rồi, mọi chuyện đều lo chu toàn, không sai phạm nửa điểm, nhưng hôm nay, tiểu nha hoàn này lại…
Xem ra là y quá dung túng cho nàng rồi, đêm qua phải cho nàng đi phòng chứa củi mới đúng!
Kỳ Hành mặt mày hầm hầm đi tới chỗ A Cửu, y vừa bước vào thấy màn trướng vẫn còn buông, trong phòng cực kỳ yên lặng.
Được lắm, vẫn còn ngủ cơ đấy!
Kỳ Hành tiến thêm hai ba bước, tay vén màn che giường lên, vừa định lớn tiếng quát người nhưng lại bị hình ảnh trước mắt làm cho nghẹn lời.
Tiểu nha hoàn nằm nghiên, cuộn người lại ngủ, trên người chỉ mặc cái yếm mỏng, hai tay nắm tròn để trước ngực, mái tóc xõa ra hơi rối, che đi một phần gò má của nàng.
Chuyện này cũng không đáng nói gì, chỉ là trên người của tiểu nha hoàn chỉ mặc có một cái yếm mỏng màu hồng nhạt, bên trên có thêu một đóa ngọc lan thanh nhã. Kéo chăn đắp lại cho nàng, Kỳ Hành nhìn cánh tay để trần trắng nõn, còn cả mảng hồng nhạt nhấp nhô theo hô hấp …
Cái này…
Tay y dứng lại, kiềm chế hơi thở của chính mình, lửa giận vửa nãy bừng cháy bây giờ tiêu tan đâu mất cả.
Nếu là người khác, y còn nghĩ người ta đang cố ý dụ dỗ y, nhưng còn tiểu nha đầu này, nàng không phải là người có thể làm những chuyện như vậy để mê hoặc người ta.
Bất kể là bị mê hoặc thực sự hay không, Kỳ Hành phải thứa nhận rằng tư thái của tiểu nha hoàn này thật là duyên dáng… Không trách được bị tuyển để làm thông phòng.
A Cửu vốn đang ngủ ngon, mơ thấy chủ nhân bị nữ chủ nhân ăn miệng, còn nàng thì đang vui vẻ ăn cá. Mùi vị đó thật là thơm ngon, nhưng sao phía sau lưng lại cảm thấy lành lạnh, nàng sợ hãi quay đầu, liền nhìn thấy đại thiếu gia giống đực kia đang giơ nanh múa vuốt, hình dạng trông rất đáng sợ.
Ánh mắt của đại thiếu gia xanh lè, gào thét về phía nàng, giống như con chó mực to lớn kia từng hù dọa.
Đại thiếu gia muốn cướp cá của nàng, nàng không thể cho được thì y lại đánh. Nàng kêu khóc gọi chủ nhân, nhưng chủ nhân lại đang ôm nữ chủ nhân nên không nghe thấy, nàng rất sợ, cứ phải liếm đi liếm lại ngón tay của đại thiếu gia…
“Meo meo meo meo meo meo ~ “
Liếm liếm ngươi, không cho ngươi cướp cá của ta.
A Cửu bị làm cho tỉnh lại, tuy nàng đã liếm ngón tay của đại thiếu gia nhưng y vẫn muốn cướp cá của nàng.
“Meo meo …Meo meo meo meo meo ~ “
Kỳ Hành nhìn cảnh mát mẻ xảy ra trước mắt mà ngơ ngẩn, đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng meo meo dồn dập khiến y quay về hiện thực. Y nhìn khuôn mặt của tiểu nha hoàn, thấy mặt nàng đỏ lên, miệng liên tiếp gào thét.
Kỳ Hành rất muốn kéo nàng dậy, nhưng ngay tức khắc, tiểu nha hoàn mở đôi mắt to ra nhìn y.
“Ngươi…”
“Meo meo!” A Cửu thấy Kỳ Hành thì không ngừng nhào tới, miệng cứ kêu meo meo meo meo…
Y bực mình, định đưa tay đẩy nàng ra, nhưng nhìn tấm lưng trắng sáng chỉ có một cái dây lưng mỏng manh thì không làm gì được…
“Buông tay!” Kỳ Hành nghiến răng nghiến lợi, phun ra hai chữ.
Thật là hung dữ mà…
A Cửu hoảng sợ lập tức buông tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn y, hai con mắt to tròn ngập nước, miệng kêu “Meo meo…”
Kỳ Hành nghĩ mình sẽ tức giận, nhưng nếu chuyện này truyền đi, chắc sẽ nói là do y ép buộc tiểu nha hoàn này. Trong lòng bất đắc dĩ đè nén cơn tức, nghiêng đầu nói: “Mặc quần áo vào.”
Y nghe thấy tiếng tiếng động ma sát, nghĩ chắc cũng xong xuôi nên quay đầu lại nhìn
Thế nhưng ————
Tiểu nha hoàn đang ngồi trên giường, tay cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày, đôi mắt mở to luống cuống đưa quần áo đến trước mặt y.
A Cửu: “Meo meo… Ta sẽ không…”
Kỳ Hành: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không nên nghi ngờ chỉ số thông minh của A Cửu, nàng ấy sẽ không mặc quần áo đâu.
Một con mèo hai tuổi như vậy thì rất thông minh đúng không? ╮(╯▽╰)╭
(Vấn đề là tại sao lại có thể cởi y phục của đại thiếu gia theo thứ tự như vậy được chứ?”
→ Bởi vì ở bên cạnh Oản Oản một thời gian, mà Oản Oản lại rất am hiểu lĩnh vực này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.