Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 53:




Địa vị của Ngự Linh tông trong giới đạo tu ở Tây Tứ châu, giống địa vị của Ngục Thiên tông trong giới ma tu tại Đông Độ châu. Ngục Thiên tông chiếm trọn Thiên Giản sơn mạch, Ngự Linh tông cũng bao hết cao nguyên Tước Chiêu, độc hưởng một nguồn linh mạch.
Địa thế chốn này cực cao. Đối với phàm nhân, có lẽ đây không phải nơi thích hợp để sinh sống. Nhưng đối với tu sĩ, đây quả là vùng mây mù gió thoảng, trăng tỏ sao sa, tình thơ ý họa.
Huống chi, mấy vạn năm trước, khi lứa đệ tử đầu tiên mới di dời từ Đông Độ châu qua Tây Tứ châu, để khiến họ thích ở lại nơi này, các bậc đại năng đã xẻ núi, dựng lên một vùng phi đảo làm đỉnh trên cao nguyên Tước Chiêu. Những phi đảo ấy tựa thiên cung tiên cảnh, khiến người ta mê say.
Có một vị đại năng có công lớn nhất trong việc gây dựng Ngự Linh tông. Vị đại năng ấy có khả năng điều khiển bách điểu linh cầm. Vậy nên, các phi đảo của Ngự Linh tông đều được đặt tên theo linh cầm.
Phi đảo là nơi dành riêng cho các đệ tử có danh phận, những đệ tử tầm thường chỉ được phép sống trên mặt đất.
Dù bắt được một vị cường giả của Đông Độ châu như Kỳ Thí Phi, nhưng Chu Bích không có ý đinh tuyên bố chuyện này cho mọi người đều biết, mà dự tính giấu đi, biến ma tôn này thành đòn sát thủ của tông môn mình.
Trên đường về, Chu Bích kiểm tra lại cẩn thận người thanh niên tên Triệu Tam Mãn. Vết thương của hắn rất nặng, đan điền đã teo lại, không thể tu luyện được nữa. Chân mạch mỏng manh, hẳn thiên phú tu chân cũng vô cùng kém cỏi. Thực chẳng hiểu sao kẻ này có thể tu tới cảnh giới Ngưng Hồn.
Tu vi chưa đạt tới Thuế Phàm, dù đã chia sẻ thần hồn và sinh mệnh với Kỳ Thí Phi thì cũng chẳng có gì để đảm bảo an toàn tính mạng. Bất kỳ tu sĩ nào có cảnh giới cao hơn Thuế Phàm đều có thể giết hắn.
Để cam đoan rằng: sẽ không có chuyện bất trắc gì đến với người thanh niên, cũng là để che giấu việc Kỳ Thí Phi đã thuộc về Ngự Linh Tông, Chu Bích điều khiển cho phi thuyền bay thằng về tông môn.
Gã tự mình đưa họ tới một phi đảo cạnh phi đảo Bách Điểu.
Ra lệnh cho người thanh niên dẫn Kỳ Thí Phi xuống, Chu Bích cau mày nói: “Cứ cách vài ngày, ta sẽ cho người đưa đồ ăn và các vật dụng cần thiết tới. Nếu không có việc gì thì đừng đi lại lung tung.”
Quỳ Mão mỉm cười đầy châm chọc: “Ta chỉ là một phế nhân, không dùng pháp khí được, cũng không bay được, ở đây đã như chim trong lồng, còn có thể chạy đi đâu?”
Chu Bích là người biết kiềm chế, không chấp vặt với hắn.
Gã sắp đặt cho hai người ở lại phi đảo này, một là bởi tại đây ít người, hai là để Quỳ Mão không thể chạy trốn.
Người thanh niên này có chút kỳ quái, còn rất quật cường, nếu không cẩn thận, không chừng hắn sẽ trốn đi thật.
Sắp xếp chỗ ở xong, Chu Bích không để tâm tới người thanh niên nữa. Dù sao thì càng ở lại lâu, hắn sẽ càng phải chấp nhận hiện thực thôi.
Chu Bích dặn dò Kỳ Thí Phi vài điều, chủ yếu là không được rời khỏi phi đảo Thanh Diên này. Trước lúc đi, gã nhìn pháp y của ma tôn đại nhân, thoáng do dự, rồi quyết định không lấy.
Đã khiến Kỳ Thí Phi làm vũ khí của mình, thì không cần cầm pháp y đó đi làm gì. Gã còn không quên kiểm tra pháp khí không gian của y, mặc cho Triệu Tam Mãn phản đối thế nào. Bên trong chỉ có linh dược, bùa, và nguyên liệu luyện khí tầm thường.
Dù gì thì Chu Bích cũng là một trong ba đại cường giả của Tây Tứ Châu, gã không thèm tham những thứ đó.
Nhìn bóng dáng Chu Bích xa dần, Quỳ Mão hừ một cái đầy khinh bỉ. Nhưng khi quay lại nhìn Kỳ Thí Phi đang đờ đẫn, hắn không nhịn nổi, hít sâu một hơi đầy đau đớn.
Trên phi đảo có một lầu các, Quỳ Mão đưa Kỳ Thí Phi tới chủ ngọa.
Các này tên Thanh Diên, không lớn, chỉ cao hai tầng, có chừng bảy, tám phòng, trang hoàng đơn giản nhưng gọn gàng, sạch sẽ.
Kỳ Thí Phi ngoan ngoãn nghe theo lệnh Chu Bích, vừa vào phòng liền nhập định tu luyện.
Nhìn tôn thượng như thế, ánh mắt hắn ngập tràn ai thương, đau xót mà không nói thành lời.
Dù đã hạ quyết tâm phải bảo vệ ma tôn đại nhân, chữa khỏi cho ngài ấy, nhưng tuổi đời của Quỳ Mão tại giới tu chân quá ngắn ngủi, hắn cũng chỉ thông thạo chuyên ám sát, những tri thức ở lĩnh vực khác gần như chẳng biết gì.
Hiện không ở Ngục Thiên tông, không có người để xin giúp đỡ. Mà ở đây, hắn lại càng không thể nhờ cậy ai.
Quỳ Mão đứng trước mặt Kỳ Thí Phi, ngây ngốc nhìn ngài lẳng lặng tu luyện. Mãi đến khi có người xông vào cấm chế phía ngoài, hắn mới vội vàng bình tĩnh lại, đi ra.
Người tới là một đệ tử của Ngự Linh tông được Chu Bích phái tới đưa đồ.
Người nọ là một tu sĩ Ngưng Hồn, vận bộ y phục màu tím, cưỡi bạc hạc, phong thái bất phàm.
Y tò mò nhìn Quỳ Mão, không biết sao phàm tu này lại được phép ở lại đây.
Nhưng ngại với lời dặn của tông chủ, y không dám nói nhiều, đưa đồ cho Quỳ Mão rồi đi ngay.
Đó là một pháp khí không gian tầm thường, có thể dễ dàng thấy được ở đại thế giới La Viên. Không gian trong đó không lớn, chỉ chừng năm mét khối, chất đầy: nồi niêu xoong chảo, củi gạo rau dưa, quần áo nệm chăn,…Tất cả những đồ mà phàm tu cần dùng đến.
Ngự Linh tông là đại tông môn, vị tu sĩ áo tím kia chỉ được nghe lời dặn của tông chủ mà không biết ẩn tình nên những thứ y chuẩn bị đều là hàng thượng đẳng.
Quỳ Mão ngây ra một thoáng, dù ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc lụa là, thì đâu thay đổi được cái thân phận tù nhân của hắn và tôn thượng chứ.
Quỳ Mão cầm đồ về Thanh Diên các, đặt nồi xoong vào căn bếp hắn dựng bên cạnh phòng ngủ của mình.
Mấy ngày nay, vừa lo lắng cho tôn thượng, vừa phải đề phòng Chu Bích nên chưa bữa nào hắn được ăn ngon ngủ yên.
Tôn thượng lâm vào tình cảnh này, người hầu thành tín nhất của ngài ấy như hắn sao có thể ăn ngon ngủ yên chứ.
Hắn biết, không có ma chủng, nếu không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, chả mấy chốc mà cơ thể mình sẽ suy sụp. Hắn biết, mình không được phép suy sụp. Hắn suy sụp, ai sẽ chăm sóc, bảo vệ tôn thượng chứ ?
Quỳ Mão ăn một bát cơm thật lớn, uống đầy một bụng nước, dọn dẹp mau chóng rồi lại về bên Kỳ Thí Phi.
Hắn kéo giường từ phòng khách qua, đặt trước cửa phòng của Kỳ Thí Phi, trải nệm chăn rồi nằm xuống.
Có lẽ bởi đã có thể tạm an tâm nghỉ ngơi nên chẳng mấy chốc, Quỳ Mão đã chìm vào giấc ngủ. Hắn cứ ngỡ mình không yên giấc nổi, nào ngờ ngược lại, hắn ngủ rất say, thậm chí còn nằm mơ.
Hẳn là do quá quan tâm đến ma tôn đại nhân, nên trong mơ hắn cũng gặp ngài ấy.
Trong giấc mộng mông lung, Quỳ Mão không rõ mình ở nơi nào, chỉ biết là, hắn đột nhiên trông thấy tôn thượng tựa mình vào chiếc tọa ỷ xa hoa, tay ngài cầm ngọc giản, ánh mắt ngài nhìn nó đầy chán ngán.
Mới trông thấy ngài, Quỳ Mão đã nghẹn ngào.
Kỳ Thí Phi đặt ngọc giản xuống, khẽ nhăn mày. Vốn y định chê trách sao hắn đến chậm thế, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra nổi.
“Sao lại khóc?” Ma tôn đại nhân nào biết an ủi người khác, đành nói: “Ngươi là Lược Ảnh vệ, đổ máu không đổ lệ, đừng khóc… ” Y buồn rầu cực. Nước mắt của cậu chàng Lược Ảnh cứ lặng lẽ lăn dài, làm y bối rối chẳng biết làm sao.
Quỳ Mão lau nước mắt, vì đang mơ nên hắn chẳng ngại nói rõ điều mình đang nghĩ trong lòng: “Tôn thượng, ta nhớ ngài quá.”
Kỳ Thí Phi sững sờ. Sau lại ngẫm: mới thể mà đã bị tác động thì đúng là kém quá, bèn nghiêm mặt: “Chẳng phải ngày nào ta cũng ở bên ngươi đó sao? Nhớ cái gì.”
Quỳ Mão phân bua: “Không phải, không có thần hồn thì đâu còn là ngài nữa.”
Thấy hắn tội nghiệp như vậy, Kỳ Thí Phi mềm lòng. Hẳn biến cố lần này khiến cậu chàng Lược Ảnh sợ quá rồi.
Y đứng lên, ngoại sam xanh thẫm bay nhè nhẹ.
Giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Thí Phi nay lại dịu nhẹ lạ thường, y đưa tay, quệt đi giọt lệ trên khóe mắt Quỳ Mão: “Làm khó ngươi rồi, chẳng phải ta đang ổn lắm sao?”
Dù đang nằm mơ, thì Quỳ Mão cũng không ngờ tôn thượng lại dịu dàng lau nước mắt cho mình như thế. Dù đang nằm mơ, thì mơ thấy ma tôn đại nhân làm động tác đó cũng là bất kính quá rồi.
Khung cảnh đột nhiên rung lên, Kỳ Thí Phi cảm thấy có điều không ổn bèn bóp chặt cằm Quỳ Mão, gằn lên: “Không được —— ”
Không được gì cơ? Quỳ Mão chưa nghe xong đã tỉnh lại!
Sau khi choàng tỉnh, hắn ôm chặt lấy trái tim đang đập loạn của mình. Giấc mộng này…thân mật quá…sao có thể khinh nhờn nam thần như thế, sao có thể khiến nam thần làm cái động tác trái thân phận như thế.
Quỳ Mão nhìn Kỳ Thí Phi đang nhập định, vội vàng lao tới quỳ xuống: “Tôn thượng thứ tội, thuộc hạ không cố ý. Về sau, thuộc hạ không dám mơ như thế nữa!”
Để tránh việc mình lại mơ như vậy, Quỳ Mão quyết định sẽ nhập định, tu luyện thay cho ngủ.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một phàm tu bình thường, nhập định được chừng hai, ba ngày là buồn ngủ. Cơn buồn ngủ kéo gục hắn xuống giường.
Sau đó…quả nhiên là sợ cái gì cái đó đến…Hắn lại mơ!
Vẫn là một nơi mông lung nào đó, lần này, Quỳ Mão vừa đụng tới tầm mắt của tôn thượng thì ngài đã hùng hổ đứng lên.
Y đi tới, lạnh lẽo nói: “Ta đáng sợ đến thế sao? Đáng sợ đến mức ngươi phải tỉnh lại sao?!”
Quỳ Mão ngẩn người, ấp úng đáp lại: “Không, không phải thế.”
Kỳ Thí Phi nheo mắt đầy nguy hiểm: “Không thì tốt rồi, vừa nói nhớ ta, gần gũi một chút đã khiến ngươi tỉnh lại. Ta còn tưởng ngươi không nhớ ta thật, chỉ nói thế để lừa ta thôi.”
Quỳ Mão vội vã lắc đầu: “Thuộc hạ không nói dối!”
Dù nói vậy nhưng là trong lòng hắn vẫn thấy kỳ lạ không thôi. Cách hành xử này, đâu giống phong cách của tôn thượng nha.
Quỳ Mão cảm thấy tôn thượng trong mơ và tôn thượng thật khác nhau quá nhiều.
Kỳ Thí Phi bình tĩnh lại, kéo Quỳ Mão ngồi xuống tọa ỷ hoa lệ kia.
“Ngươi nghe cho kỹ đây. Tạm thời cứ ở lại Ngự Linh tông, đừng đi đâu cả, lo bảo vệ cho mình trước nhất, không cần lo cho ta.” Ánh mắt Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão chất chứa bao cảm xúc hỗn tạp, “Cơ thể ngươi bị thương nặng khi ta bóp nát ma chủng, cần tĩnh dưỡng để tránh có di chứng.”
Lời dặn dò của ma tôn đại nhân khiến Quỳ Mão cảm động không thôi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Kỳ Thí Phi, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bị nhìn chăm chú như thế, Kỳ Thí Phi có chút bối rối, nhưng cũng không muốn dời tầm mắt đi, đành cố ‘làm lơ’ ánh nhìn nóng bỏng của cậu Lược Ảnh, nói: “Không cần nhún nhường gã Chu Bích đó, hiện gã không mong ngươi gặp phải chuyện bất trắc, nếu lần sau lại có người tới đưa đồ, nhớ đòi linh dược trị thương quý vào.”
Quỳ Mão chỉ biết gật đầu vâng dạ. Cặp mắt màu hổ phách của Kỳ Thí Phi sầm lại, y nâng tay, vuốt ve hai má Quỳ Mão: “Ngươi không vâng lời. Chẳng phải đã bảo không được tùy tiện quỳ đại lễ sao, sao còn dám làm thế? Biết mà còn vi phạm, muốn bản tôn trừng phạt ngươi chắc?” Y từ từ ghé tới cậu chàng Lược Ảnh.
Mặt tôn thượng gần quá!
Quỳ Mão chỉ biết trân trân nhìn, mặt đỏ lựng lên.
Hắn, hắn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của nam thần phe phất trên mặt mình!
A? Chẳng phải hắn đang mơ sao? Mơ sao lại chân thực thế được?
Vừa nghĩ đến đó, hắn lại bất chợt tỉnh lại.
______________________
Ngáo:
Yooo ~ Fanboi cù lần, rõ ràng cũng thích tôn thượng rồi mà còn chối XD~ Chưa nhận ra tình cảm XD~ Ahihihi
Mình sẽ tạm gác Ác mộng lại, tập trung làm Thủ mộ XD~ Dù sao cũng nhây lâu quá rồi XD~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.