Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 133: Cuộc sống hạnh phúc




Mùa xuân, cảnh trí của hầu phủ vô cùng dạt dào, Bão Cầm không ngừng lải nhải hầu phủ quá lớn, từ viện của Oánh Tú tới thư phòng của Tề Hạo Minh còn phải đi qua một hoa viên nhỏ. Thư Thảo đi cạnh ôm chồng giấy ghi chú trong tay, cẩn thận theo sau nàng, nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Bão Cầm, không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nàng cảm thấy hầu phủ cũng khá tốt mà.
Trong phòng Oánh Tú, Tề Quý Lỗi xoay trái xoay phải không cho Oánh Tú giúp mình mặc y phục, Oánh Tú cố tình xụ mặt nhìn nó, tiểu gia hỏa không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại, tính tình quật cường không biết giống ai.
"Nương, sao hai người còn chưa xong vậy?" Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu của Tráng Tráng. Hiện tại đã vỡ lòng, hẳn phải gọi nó là Tề Quý Hiên rồi. Tề Quý Hiên một thân y phục màu đen chỉnh tề bước qua ngạch cửa đi đến, phía sau là Thụy Châu.
Tề Quý Lỗi vừa nghe tiếng của ca ca liền an tĩnh trở lại, không còn trừng mắt nhìn Oánh Tú, cũng không còn không chịu mặc đồ. Thời điểm Tề Quý Hiên tới bên giường, tiểu gia hỏa chuẩn bị đã gần xong.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của đệ đệ, Tề Quý Hiên hoài nghi nhìn chằm chằm. Tề Quý Lỗi sợ hãi, luôn nghiêng đầu về phía trong làm bộ như không có việc gì.
"Nương, có phải đệ đệ lại chọc người tức giận không?" Giọng nói trong trẻo của Tề Quý Hiên vang lên, Thanh Bích ở bên nhịn không được mà bật cười. Từ hơn một năm trước đã bắt đầu như vậy, các nàng nghe đều cảm thấy thú vị.
Oánh Tú cố ý liếc Tề Quý Lỗi một cái, không trả lời.
Chỉ chốc lát, Tề Quý Lỗi an tĩnh không được, quay đầu đáp một câu: "Không có, đệ rất ngoan."
Oánh Tú nhìn bộ dáng Tráng Tráng dạy đệ đệ, khẽ cười, xoay người rời đi để lại không gian cho chúng. 
Không biết từ khi nào, có lẽ sau lần cung biến kia, Tráng Tráng tận mắt trông thấy Oánh Tú bị Công Tôn Khang Đức đùa giỡn, lại nhìn nàng vì bảo vệ mình và đệ đệ mà đứng ra phía trước, lúc ấy, hài tử chưa đến ba tuổi đã có chút thay đổi trong suy nghĩ. Sau khi dọn về hầu phủ, Tráng Tráng liền trở nên giống người lớn, không còn ầm ĩ, không còn bướng bỉnh, thậm chí là bắt đầu chiếu cố đệ đệ. Từ lúc Tề Quý Lỗi bắt đầu học đi học nói, Tề Quý Hiên luôn ở bên cạnh, nghiễm nhiên trở thành một tiểu lão sư.
Hai tiểu gia hỏa ở trong phòng hồi lâu, cũng không biết nói gì, thời điểm bước ra, Tề Quý Lỗi ngoan ngoãn theo sau ca ca. Oánh Tú nhìn vẻ thành thục trên gương mặt non nớt của nhi tử mình, cười dắt tay chúng: "Còn không đi, xe ngựa sẽ không đợi các con đâu, đi thôi."
Dắt tay hai nhi tử ra ngoài, Oánh Tú thật sự cảm thấy thỏa mãn, đây có lẽ là đền bù cho hài tử rời đi ở kiếp trước, vận mệnh chú định, chúng vẫn sẽ trở về bên cạnh nàng, cùng đứng bên nhau. Bỗng nhiên có một đôi tay ôm lấy eo nàng, Oánh Tú vừa quay đầu liền thấy Tề Hạo Minh cúi đầu nhìn mình, ánh mắt thâm tình chuyên chú.
"Hài tử còn đang nhìn." Oánh Tú oán trách từng mắt nhìn y, lại không đẩy y ra, mặc y ôm chậm rãi đi về cổng lớn.
"Không thể đi Lãm Châu, nàng có tiếc nuối không?"
"Không, chỉ cần có ba người, ở đâu cũng thế."
Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu gào của hai hài tử, hai người cũng nhanh chóng đi tới. Trong xe ngựa, dưới sự giám sát của ca ca Tề Quý Lỗi đoan chính ngồi một chỗ, thỉnh thoảng trộm nhìn Oánh Tú và Tề Hạo Minh bên cạnh, vừa thấy bọn họ phát hiện liền vội quay đầu đi, vô cùng đáng yêu.
Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười, cùng tiếng bánh xe lăn bánh, như là hạnh phúc lan tràn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.