Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 132: Gia Cát Ngọc Hân




Phản loạn đã được bình định, xuân qua, hè đến, trong tòa phủ đệ không quá lớn này, Lạc Ninh tổ chức yến hội mừng sinh nhật vô cùng náo nhiệt. Tráng Tráng cầm khối điểm tâm muốn đút cho Tề Quý Lỗi mới chín tháng, bị Thanh Bích nhanh tay ngăn cản, nó liền quay qua đút cho Tề Quý Nhan.
Oánh Tú ngồi trong mái đình, Gia Cát Ngọc Hân ở cạnh phân phó Yên Chi xong, quay đầu nói chuyện với nàng: "Nơi này tuy rằng hơi nhỏ, có điều có mấy hài tử, cuộc sống không hề nhàn hạ."
Oánh Tú nhìn nàng ấy, Tề Hạo Thịnh ra ngoài đã hơn nửa năm, chưa từng nghe nói hắn trở về một chuyến, so với làm quan, hắn khá có hứng thú với việc buôn bán.
"Lần đầu tiên trông thấy Lạc Ninh nó chỉ nhỏ như vậy, nháy mắt đã trưởng thành, qua mấy năm nữa cũng nên gả chồng rồi." Oánh Tú lại nhìn tiểu chủ nhân Lạc Ninh chơi đùa với mấy đệ đệ muội muội, thầm than, chẳng lẽ bọn họ định thế này cả đời sao?
"Đúng vậy, chúng ta đều già rồi, mấy hôm nay sáng sớm tỉnh giấc còn cảm thấy mệt mỏi." Gia Cát Ngọc Hân cười cười.
Oánh Tú biết đó là vì sau khi sảy thai nàng ấy không tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, để lại bệnh căn. Nàng không nói nữa, có vài lời, nàng cũng không thể hỏi ra ngoài miệng.
Định Vương có thể nhanh chóng trở về bình định phản loạn Triệu Vương, hỗ trợ không chỉ có Tô gia và Thượng Quan gia, mà còn hợp tác với Bắc Quyết, đây là những chuyện sau này Tề Hạo Minh kể với nàng, cũng không biết tẩu tử có biết tất cả không.
Yêu cầu duy nhất của Bắc Quyết vương tử chính là để hắn đưa Gia Cát Ngọc Hân đi.
Dùng xong bữa trưa, Oánh Tú cùng mấy hài tử trở về, Gia Cát Ngọc Hân dẫn theo nha hoàn tới viện của Tề Trung Dương. Sau lần bệnh nặng, ông ta không thể xuống giường, mắt thấy cơ nghiệp Nam Dương Hầu phủ bị hủy, thân mình sớm đã không chịu đựng nổi.
"Phụ thân, con nghe ma ma nói ngài ăn uống không tốt, hiện tại trời nóng, con đã phân phó phòng bếp nấu chút canh, ngài uống một chút đi."
"Hạo Thịnh vẫn chưa có tin tức?" Tề Trung Dương uống nửa chén canh rồi lắc đầu, ông ta nhìn Gia Cát Ngọc Hân, ngập ngừng hỏi.
"Có lẽ vì ở phía Nam quá bận." Gia Cát Ngọc Hân cười cười, không để lộ chút không thoải mái trong đáy mắt.
Chờ Gia Cát Ngọc Hân ra ngoài, Tề Trung Dương mới run rẩy từ lòng ngực lấy ra khối ngọc bội. Tề gia đã bị hủy trong tay ông ta, chuyện lão hầu gia tâm tâm niệm niệm ông ta không có cách nào làm được, ngay cả chuyện trưởng tức đích tôn cũng khó như vậy.
Trưởng tử mất tích, mà nhi tử thứ hai đã không còn giống khi xưa, hiện tại y thành tựu huy hoàng, hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đó của ông ta.
Gia Cát Ngọc Hân đứng ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dù đã là mùa hè, không khí vẫn không hề quá oi bức, hắn không về cũng được, một mình nàng sống cũng rất tự tại, cứ thế mà nuôi mấy hài tử. Nàng già rồi, không muốn nghĩ nhiều như vậy.
"Tiểu thư, Cát di nương đang ở trong phòng chờ người."
Gia Cát Ngọc Hân hoàn hồn, về tới viện, Gia Cát Ngọc Đồng vẫn ngồi ở đó, không hề đứng dậy.
"Trời nóng như vậy, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, tới tìm ta có chuyện gì?"
"Tỷ tỷ xuất giá có của hồi môn phụ thân cho, sau khi tướng công phân gia còn có được gia sản, muội chẳng qua là một tiểu thiếp, cho nên chỉ có thể dựa dẫm tỷ tỷ, nếu không, muội nhất định đã rời khỏi nơi này."  Gia Cát Ngọc Đồng đưa mắt nhìn căn phòng, thở dài, "Chỗ của muội hè vừa đến đã nóng như thế, hiện tại trong phủ cũng không bằng trước kia."
"Ngươi là quý thiếp của lão gia, đương nhiên không thể đuổi đi như những kẻ khác, chỗ này có năm trăm lượng ngân phiếu, nếu ngươi không ở được, có thể cầm đi tìm di nương của mình." Gia Cát Ngọc Hân cầm chìa khóa ra ngoài một lúc, trở về liền đặt năm tấm ngân phiếu trên bàn.
Gia Cát Ngọc Đồng ngẩn ra, nghe Gia Cát Ngọc Hân nói tiếp: "Lão gia không thể lập tức trở về, mấy năm nay, hài tử ngươi cũng không có, chi bằng tái giá đi."
"Tỷ tỷ muốn đuổi muội? Đúng rồi, hiện tại trong phủ đã thế này, mọi người cũng không còn hi vọng."
"Đã không còn là Nam Dương Hầu phủ, ngươi đừng bày ra tư thái này, ta không có nhiều tinh lực ứng phó đâu." Gia Cát Ngọc Hân lạnh lùng nhìn ả, "Hay là ngươi muốn xuống Nam tìm lão gia?"
Trầm mặc hồi lâu, Gia Cát ngọc Đồng khẽ cười: "Tỷ tỷ không lo lắng ngài ấy ở phía Nam không có ai phụng dưỡng sẽ lại cưới thê tử khác, sinh hạ hài tử sao? Muội nghe nói phía Nam rất nhiều thương nhất cưới hai thê, tỷ tỷ đường đường là đích tiểu thư của Khánh Vương phủ, sao có thể cùng ngồi bàn ăn với người thấp hèn như thế?"
"Một khi đã vậy, ngươi xuống Nam cùng lão gia đi. Yên Chi, cùng Cát di nương về phòng thu dọn đồ đạc, nói với xa phu, chuẩn bị đưa Cát di nương xuống phía Nam tìm lão gia, sau này, muội muội ngươi cứ ở đó chiếu cố tướng công đi."
Không chờ Gia Cát Ngọc Hân cự tuyệt, Yên Chi đã gọi một bà tử vào. Đường xuống Nam không dễ đi, chuyến đi này ít nhất phải hơn nửa tháng, nơi đó không phải kinh thành, với Gia Cát Ngọc Đồng mà nói nơi đó căn bản không phải chỗ cho người sống, ý ả là muốn Gia Cát Ngọc Đồng đưa cả nhà xuống Nam tìm Tề Hạo Thịnh, nào biết nàng lại nói như vậy?
"Tỷ tỷ, muội không có ý này, muội..."
Gia Cát Ngọc Hân nhét năm trăm lượng vào tay Gia Cát Ngọc Đồng, "Chỗ bạc này ngươi cứ dùng, xuống Nam rồi chiếu cố tướng công cho tốt, dù sao ngươi vào phủ cũng ngần ấy năm, ta rất yên tâm. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, còn tiếp tục ở đây, ngươi sẽ không chịu được cái nóng của mùa hè." Dứt lời, nàng liền đẩy Gia Cát Ngọc Đồng ra ngoài.
Ban đêm, sau khi đi xem mấy hài tử, Gia Cát Ngọc Hân mới về phòng. Yên Chi tới bẩm báo Cát di nương khóc nháo cả ngày, cơm chiều cũng ăn, sợ là ngày mai không thể khởi hành.
"Vậy dẫn theo đại phu cùng xuống Nam, trên đường cũng tiện chiếu cố." Gia Cát Ngọc Hân xoa đầu, "Nói với ả, hoặc là cầm chỗ bạc kia đi tìm di nương của mình."
Yên Chi hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó thổi tắt đèn rồi ra ngoài.
Gia Cát Ngọc Hân dựa vào ghế nằm, híp mắt, nghĩ tới lời Oánh Tú nói ban ngày, nàng không phải không muốn cầu, chỉ là không dám.
Trong bóng đêm bỗng nhiên có bàn tay đặt lên trán nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa huyệt Thái Dương. Gia Cát Ngọc Hân bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy nam tử kia.
"Đừng nhúc nhích." Quân Dạ cản nàng đứng dậy, "Mệt mỏi cả ngày, nàng nghỉ ngơi một chút đi."
"Chiến sự đã kết thúc, chàng còn ở lại kinh thành làm gì?"
"Phần thưởng Hoàng Thượng hứa ta còn chưa nhận, bây giờ vẫn chưa thể trở về."
Gia Cát Ngọc Hân run rẩy, không đáp.
"Chuyện đã qua lâu như vậy, xem ra ta vẫn phải tiến cung đòi Hoàng Thượng khen thưởng." Thấy Gia Cát Ngọc Hân không nói ý gì, Quân Dạ khẽ cười, tiếp tục, "Nàng nói xem Hoàng Thượng có nuốt lời không?"
Gia Cát Ngọc Hân không khỏi hoảng hốt, khen thưởng mà hắn muốn, nàng đương nhiên biết.
Hoàng Hậu nương nương, cũng chính là Mục Nhiễm Tranh sớm đã sai người tới tìm nàng, Bắc Quyết nguyện ý giúp Hoàng Thượng thuận lợi đăng cơ, yêu cầu duy nhất chính là muốn đổi Gia Cát Ngọc Hân, cho nàng và Tề Hạo Thịnh hòa li.
Nhưng nàng không đồng ý.
"Nếu thiếp không muốn?" Qua nửa ngày, nhìn bóng lưng của hắn, Gia Cát Ngọc Hân lẩm bẩm.
"Chiến sự ở Bắc Quyết mới bình định, rất nhiều thôn trang đều chờ trùng kiến, nếu còn chưa nhận phần thưởng của Thánh Thượng, ta cũng chỉ có thể kêu bá tánh Bắc Quyết chờ một chút, sao có thể tay không trở về, bằng không bọn họ sẽ thất vọng."
Tề Hạo Thịnh nửa năm không về, hoàn toàn không có tin tức, bỏ lại phụ thân bệnh nặng và Tề phủ rối rắm này, trượng phu không đủ tư cách, thê tử có quyền hòa li, ở kinh thành không phải chưa từng có chuyện tương tự. Gia Cát Ngọc Hân không ngờ Quân Dạ lại dở tính trẻ con như vậy, thế mà lấy bá tánh Bắc Quyết tới uy hiếp nàng, nhất thời Gia Cát Ngọc Hân không biết trả lời thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
"Thiếp phải có trách nhiệm với người trong phủ, phụ thân còn bệnh nặng trên giường, thiếp..." Gia Cát Ngọc Hân biết dù nhiều lời với hắn cũng uổng phí, thời điểm còn ở Nam Dương Hầu phủ, hắn đã có thể tự do ra vào, cũng không biết hắn hợp tác với Định Vương thế nào, yêu cầu duy nhất thế mà là đưa nàng đi, hiện tại đã thuận lợi đăng cơ, Hoàng Thượng không có lý do không đồng ý, chỉ còn chờ nàng gật đầu mà thôi.
"Tề gia còn hai nhi tử khác, cho dù hầu gia không chấp nhận, ở hai nơi khác nhau vẫn có thể chiếu cố. Nếu nàng đều có trách nhiệm với họ, vậy ta thì sao? Lúc trước ta căn bản không muốn nàng trao đổi với phụ thân của mình, cho nên nàng cũng phải có trách nhiệm với ta."
Gia Cát Ngọc Hân bật cười, luận công lực chơi xấu, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng này của hắn, có lẽ thời điểm Tề Hạo Thịnh vừa đi, nàng còn muốn giữ gìn phủ đệ này, chờ mấy hài tử gả chồng, chờ Tề Quý Nhan cưới vợ. Nàng già rồi, lúc ấy nhiều nhất là thủ tiết, Tề Hạo Thịnh có về hay không với nàng mà nói không hề quan trọng.
Nhưng thời gian lâu rồi, nhiều người khuyên, suy nghĩ cũng dần thay đổi. Thời điểm Hoàng Hậu nương nương phái người tới khuyên giải, nàng đã động tâm. Nửa năm nay Tề Hạo Thịnh không sai người đưa một lượng bạc về, nàng cũng lười hỏi đến, nhưng cứ tiếp tục, cho dù nàng có của hồi môn phong phú, đến một ngày cũng sẽ dùng hết, còn nữa, với thân phận này, mấy hài tử sao có thể tìm được nhà chồng tốt?
"Chàng về Bắc Quyết trước đi, sang năm lại đến." Thật lâu sau, Gia Cát Ngọc Hân mới lên tiếng.
OoOoO
Vào thu, Gia Cát Ngọc Hân vẫn không nhận được tin của Tề Hạo Thịnh, chỉ có xa phu trở về nói, khi đưa Cát di nương xuống phía Nam, gã phát hiện Đại thiếu gia đã thay đổi, ánh mắt đã ngang tàn hơn xưa, sau khi nghe ngóng liền biết hắn đã nạp thiếp thất mấy phòng, có người được mua từ thanh lâu.
Gia Cát Ngọc Hân chỉ cười nhạo, mất đi thân phận Nam Dương Hầu thế tử, làm loại chuyện này, hẳn rất thuận lợi.
Mãi tới mùa đông, một đạo ý chỉ của Hoàng Hậu hạ xuống, Tề Hạo Thịnh làm phu vô tâm, lâu ngày không về, không màng thê nhi, ở bên ngoài lại nạp mỹ thiếp, khuyên ly.
Mười ngày sau, Tề Hạo Thịnh ở phía Nam nhận được ý chỉ, hai tay nắm chặt thành đấm để lộ gân xanh, nữ nhân này, chẳng những không xuống Nam cầu xin hắn, ngược lại để Cát di nương tới, cuối cùng còn thỉnh chỉ hòa li.
"Hay, hay, hay lắm!" Tề Hạo Thịnh ném ý chỉ xuống đất, "Gia Cát Ngọc Hân, nàng thật tàn nhẫn!"
Mấy thiếp thất đứng ngoài bị dọa không dám vào trong, chỉ có Gia Cát Ngọc Đồng khẽ cười trào phúng.
Ả tuổi già sắc suy, lại không có hài tử, lấy gì mà tranh với mấy cô nương trẻ tuổi. Nước đi này tỷ tỷ tính thật hay, đời này của ả, ngay từ đầu đã không nên bước vào hầu phủ.
Trong phòng bỗng nhiên truyền tới động tĩnh, Gia Cát Ngọc Đồng ngẩn ra, nhìn mấy thiếp thất đều vọt vào, ai nấy đều kêu: "Tướng công, chàng làm sao vậy?"
"Mau đi mời đại phu!" Mãi tới khi có người hét to, Gia Cát Ngọc Hân mới nâng bước vào xem, không biết từ khi nào, Tề Hạo Thịnh đã ngất xỉu dưới đất.
Mùa đông năm nay, phía Nam thế mà cũng có tuyết, Gia Cát Ngọc Đồng đẩy Tề Hạo Thịnh đang ngồi trên xe lăn đi dưới hành lang, bông tuyết rơi xuống chạm vào má lạnh như băng.
"Tướng công, tỷ tỷ lúc này đã tới Bắc Quyết, nghe nói đầu năm nay, Quân công tử tới kinh thành, Hoàng Thượng đặc biệt ban hôn, tỷ tỷ dùng thân phận quận chúa gả cho Quân công tử, ngay cả hài tử của chúng ta, tỷ tỷ cũng đưa tới Bắc Quyết."
Người trên xe lăn thoáng run rẩy, nghiến răng, thể hiện hắn đang phẫn nộ.
"Tỷ tỷ thật nhẫn tâm, tương lai A Nhan sẽ gọi Quân công tử là phụ thân, nó nhỏ như vậy, rất nhanh sẽ không còn nhớ chúng ta là ai nữa."
Từng câu từng chữ của Gia Cát Ngọc Đồng đều kích thích Tề Hạo Thịnh, hắn hít thở không thông, trực tiếp ngất đi, tỉnh lại, thân mình càng suy nhược.
"Tướng công đừng tức giận, thiếp không nói là được."
Một nam tử dáng người to lớn tới, Kim Ngân Bảo nhìn Tề Hạo Thịnh ngồi trên xe lăn, nói với Gia Cát Ngọc Đồng: "Ta có mời đại phu cho Đại ca, để ta đẩy là được."
Không màng Tề Hạo Thịnh có đồng ý hay không, Kim Ngân Bảo đi ra sau xe lăn, lặng lẽ đưa tay sờ eo Gia Cát Ngọc Đồng, sau đó đẩy xe lăn ra sảnh ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.