Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 92: Chương 92






Khương Khả và Trạch Duy Á cùng nhau hái được bốn mươi cây linh thảo, người hầu ở bên cạnh nhìn thấy mà máu chảy trong lòng.
Khương Khả … Uhm, kỳ thực lấy nhiều linh thảo của người ta như vậy có vẻ không tốt lắm, nhưng nơi này lại có rất nhiều thứ mà cậu cần, cơ hội hiếm có như vậy cậu cũng không thể bỏ qua, chỉ có thể trước khi đi trả cho họ ít Linh Tê Quả.
Nhìn thấy hai người đối diện đã lấy gần xong, người hầu mới thở dài nhẹ nhõm, miễn cưỡng bày ra một nụ cười được cho là hiền hòa nhất: "Được rồi, ũng cũng gần tối rồi, sao chúng ta không đi xem linh quả đi, mặc dù cấp độ linh quả không cao, nhưng không hạn định số lượng lấy, các cậu nếu thích có thể tùy tiện mang đi."
Thấy thanh niên lúc trước keo kiệt đột nhiên nói ra những lời hào phóng như vậy, Khương Khả lấy làm lạ liếc mắt nhìn hắn.
Cho dù bản thân cấp độ linh quả không cao, nhưng dù sao cũng là linh quả, làm sao có thể tùy tiện lấy đi.
Có lẽ là nhìn ra được sự nghi ngờ của Khương Khả, người hầu lúng túng cười: "Đừng lo lắng, lúc trước tộc trưởng đã đặc biệt dặn dò tôi.
Ngoại trừ linh thảo, bên trong linh quả đều có thể tùy tiện hái, số lượng không hạn định."
Không gian trong cấm địa của bộ tộc Taling rất lớn, toàn bộ đều là kết cấu hình tròn, ngoài cùng là nơi Khương Khả vừa ở, chủ yếu trồng các loại linh thảo, chỗ tương đối gần là một khu rừng, là nơi trồng linh quả mà người hầu vừa nói.
Không giống như phía ngoài được đá dạ quang chiếu sáng, bên trong rừng cây rất tối tăm, thậm chí còn mang theo một hương vị kỳ quái.
Giống như hương hoa và loại trái cây nào đó, Khương Khả dừng lại, đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
[Cảnh báo, phụ cận có khí thể không xác định tới gần, mong ký chủ cảnh giác, không nên hít quá nhiều.

Khương Khả cau mày, không biết khí thể, quả nhiên có vấn đề.
"Đừng lo lắng, chỉ là khí gây mê bình thường thôi." Là giọng của Trạch Duy Á, trong rừng cây tối tăm, Khương Khả cảm nhận được đối phương đang nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, lôi kéo mình đi về phía trước một bước.
“Che mũi và miệng lại, cố gắng nín thở."

Gần lối ra của cấm địa.
Trước cánh cổng sắt nặng nề, người hầu cảnh giác nhìn quanh, sau khi phát hiện không có ai lại đây, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, ngay từ đầu, hắn định đưa vào 2 tiến vào bẫy mà hắn đã chuẩn bị, nhưng đối phương chỉ chuyên chú xem linh thảo, bỏ qua đề nghị của hắn, không có cách nào, hắn chỉ có thể mang hai người họ vào khu vực bên trong cấm địa.
Quả An Thần, một loại linh quả bình thường, bản thân nó không có công dụng gì đặc biệt, hiệu quả sử dụng lại không mạnh, tác dụng duy nhất là giúp an thần, nhưng khi trộn lẫn với một loại khí khác, sẽ tạo ra tác dụng thôi miên.
Thành thật mà nói, phương pháp này mặc dù đã được biết đến từ trước, nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng vào thực tế, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian.
Người hầu lau mồ hôi trên đầu, lấy chìa khóa trong túi ra, đang định mở cửa sắt bên trong khu cấm địa, thì đột nhiên thấy cần cổ rét lạnh.
"Cậu muốn đi đâu?"
Bị họng súng chĩa vào sau đầu, đầu gối của người hầu mềm nhũn ra, gần như trực tiếp quỳ trên mặt đất, từ tận đáy lòng, hắn không thể đoán ra mình làm sai ở chỗ nào, tại sao hai người kia có thể tỉnh lại nhanh như vậy.
“Nào, nói chuyện đi chứ, cậu vây chúng tôi ở chỗ này, rốt cuộc là định làm gì.” Khương Khả vững vàng cầm khẩu súng trong tay hỏi.

Trong phòng, sắc trời đã khuya, Vu Ninh dựa vào trên ghế, nhịn không được ngáp một cái.
Kỳ Thần bưng một ly nước đi tới: "Nếu buồn ngủ thì cậu đi ngủ trước đi.
Tôi ở đây xem, sẽ không có chuyện gì."
Vu Ninh lắc đầu, tuy rằng tin tưởng Kỳ Thần nhưng cha y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, về sau cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, lúc này y làm sao dám thoải mái đi ngủ.
"Tôi không sao," Vu Ninh cầm lấy ly nước, nhưng không có uống mà nhẹ nhàng cầm trong tay, "Nhiều nhất lại chịu đựng thêm buổi tối hôm nay, chờ đến ngày mai cha tôi tỉnh lại thì tốt rồi.”
Kỳ Thần nhìn chằm chằm cốc nước trong tay Vu Ninh không lên tiếng.

"Đúng vậy," Vu Ninh đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Đại trưởng lão đâu, chúng ta trở về lâu như vậy, tại sao không thấy ông ấy tới đây."
Đại trưởng lão có một vị trí đặc biệt trong tộc, có khả năng tiên đoán và giải độc, theo lý mà nói vào lúc này ông nên có mặt tại đây mới đúng.
“Sức khỏe của Đại trưởng không tốt, đã lâu không có ra.” Kỳ Thần nói.
Vu Ninh nghe ra có chỗ không đúng, vội vàng ngẩng đầu lên: "Sức khỏe không tốt, chuyện khi nào, như thế nào lại không có ai nói với tôi chuyện này?"
"Trước khi chúng ta đến sa mạc chết chóc, trưởng lão lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của tộc, nên chỉ nói với một ít người."
Vẫn không đúng.
Vu Ninh nhớ tới lời tiên đoán mà Kỳ Thần đưa trước đó, tuy rằng Đại trưởng lão có khả năng dự đoán, nhưng khi sử dụng năng lực này tiêu hao rất nhiều tinh lực cùng năng lượng.
Nếu bây giờ đại trưởng lão liền lộ mặt cũng không làm được, thì lấy tinh lực đâu ra để dự đoán tương lai.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Vu Ninh trực tiếp đứng lên: "Không đúng, tôi đi gặp Đại trưởng lão."
Đáng tiếc là trước khi Vu Ninh mở cửa, đã cảm thấy có người đang bịt miệng và mũi mình từ phía sau, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến Vu Ninh giãy giụa một chút, cuối cùng hoàn toàn bất tỉnh.
Cả căn phòng liền im lặng.
Kỳ Thần hít một hơi thật sâu, đặt Vu Ninh sang một bên, sau đó nhìn tộc trưởng Taling vẫn đang bất tỉnh trên giường bệnh.
Chỉ còn lại bước cuối cùng, sau đó hắn chỉ cần kích hoạt độc tố còn sót trong cơ thể tộc trưởng và lấy đi trái tim của Thần thụ trong cấm địa.
Người phụ trách cấm địa chính là cha của Chúc Nam, tuy rằng cứng đầu nhưng luôn chú ý đến an nguy của tộc, chỉ cần nói rõ tình trạng của tộc trưởng phải dùng trái tim của Thần thụ chắc chắn có thể thuyết phục đối phương đồng ý.

Kỳ Thần ổn định tâm lý, đi vài bước đến trước giường bệnh, đang định rót thuốc vào miệng tộc trưởng, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhoáng lên, khi tỉnh táo lại, anh ta đã bị trói ở trên ghế.
Căn phòng sáng rực lên, Chúc Nam và hai người bên ngoài, cùng Vu Ninh đang hỗ trợ tộc trưởng vừa tỉnh dậy.
Kỳ Thần nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Không phải anh ta đã đánh ngất Vu Ninh sao? Còn hai người kia cũng đã bị hắn nhốt ở trong cấm địa, còn tộc trưởng nữa, vừa rồi đã cho uống thuốc rồi, tại sao có thể hoàn hảo ngồi ở đây được.
"Là Trái An Thần," có lẽ là bởi vì biểu tình nghi hoặc của Kỳ Thần quá rõ ràng, Khương Khả tốt bụng mở miệng giải thích cho đối phương, "Sau khi loại bỏ cùi, lấy hạt và gọt vỏ rồi đốt theo phương pháp đặc biệt, sẽ có tác dụng gây ảo giác nhất định.
"
Đương nhiên, Khương Khả cũng dùng một ít linh dược đổi được trong trung tâm mua sắm hệ thống để nâng cao tác dụng gây ảo giác của Trái An Thần, bất quá cái này không cần thiết để nói.
“Vì cái gì, cháy có ân oán gì với ta sao, hay cháu gặp khó khăn gì?” Ngay cả khi nhìn thấy hành động vừa rồi của đối phương, tộc trưởng Vu Vinh vẫn không thể tin được.
Cha mẹ của Kỳ Thần qua đời sớm, gần như có thể nói là do ông nhìn Kỳ Thần trưởng thành, Vu Vinh thực sự không thể hiểu được tại sao đối phương lại phải làm chuyện như vậy.
Kỳ Thần cúi đầu không chịu nói.
"Có lẽ là do em gái của anh ấy.
Em gái của anh ấy bị người Á Trùng Tộc bắt đi.
Anh ấy làm vậy là để cứu mạng em gái mình." Khương Khả trả lời thay cho anh ta.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Thần, Khương Khả buông tay: "Không có chuyện gì, lúc trước tôi cảm thấy anh có chỗ không đúng, cho nên đã thả thiết bị theo dõi lên người anh."
“Em gái cháu bị người Á Trùng Tộc bắt cóc?” Lần này tộc trưởng Vu Vinh rất kinh ngạc, suýt chút nữa trực tiếp đứng lên, “Rốt cuộc sao lại thế này.”
Không biết rằng em gái của Kỳ Thần đã bị bắt cóc, ngay cả Vu Ninh và Chúc Nam cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn anh.
"Đúng vậy, đó là vào tháng trước khi A Cẩm đi du lịch,liên tục nhiều ngày không thấy liên lạc gì với tôi, tôi lo lắng em ấy xảy ra chuyện cho nên tự mình đến thị trấn của Á Trùng Tộc, kết quả thu được tin tức em gái bị bắt cóc.

"
Bây giờ sự tình đã hoàn toàn bại lộ, không cần tiếp tục che giấu, Kỳ Thần nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói: "Tôi...!tôi không biết người đó là ai.
Tôi chỉ có thể liên lạc với hắn thông qua máy truyền tin do hắn cung cấp.
Lúc đầu hắn chỉ nhờ tôi dẫn Vu Ninh ra ngoài, tôi đưa cậu ấy đến sa mạc chết chóc với lý do tìm Linh Tê Quả, sau đó hắn lại yêu cầu tôi lấy Kỳ Diễm Thảo, vậy nên chỉ có thể lấy chiêu bài của đại trưởng lão, mời nhóm Khương Khả vào tộc, nhân cơ hội để lấy linh thảo."
Đương nhiên, mãi đến sau này Kỳ Thần mới nghĩ ra, dù là dẫn Vu Ninh ra ngoài hay đi lấy Kỳ Diễm Thảo, đó chỉ là một yêu cầu của người đó để kiểm tra xem anh ta có nghe lời hay không.
Thứ đối phương thực sự cần là trái tim của Thần Thụ trong khu vực cấm địa.
Tộc Trưởng Vu Ninh cau mày, cảm thấy rất khó hiểu: "Hắn muốn trái tim của thần thụ làm gì? Theo ta biết, ngoài giải độc ra, trái tim thần thụ không có tác dụng gì khác.”
Hơn nữa công dụng giải độc không phải không có vật thay thế, Vu Vinh quả thực không thể nghĩ ra.
Chỉ vì một đồ vật có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế này, mà đối phương phải đi vòng qua vòng lại như vậy, không thấy quá lãng phí thời gian sao.
"Tôi không biết," Kỳ Thần lắc đầu, "Cho tới hôm nay tôi cũng không biết người đó cần trái tim của thần thụ để làm gì."
“Vậy làm sao bây giờ, A Cẩm vẫn nằm trong tay hắn.” Không biết trái tim của cây thần là cái gì, nhưng Chu Nam lại quan tâm đến một chuyện khác.
Nghĩ đến em gái của mình, sắc mặt Kỳ Thần đột nhiên trở nên xám xịt, không khỏi đưa mắt cầu cứu những người đối diện.
“Cứu người quan trọng,” Khương Khả ở một bên đột nhiên nói, “Nếu trái tim thần thụ đối với các người cũng không quan trọng, tốt nhất là cứ lấy nó ra, trước tiên nghĩ cách cứu em gái anh ấy cái đã."
[Nhiệm vụ khẩn cấp: Tộc nhân của bộ tộc Taling bị bắt cóc.

[Giải thích: Một người Á Trùng tộc đã bắt cóc em gái của Kỳ Thần, sử dụng điều này để uy hiếp Kỳ Thần, chỉ để lấy trái tim của Thần thụ trong cấm địa.

[Nội dung nhiệm vụ: giải cứu em gái của Kỳ Thần, tận lực giữ tính mạng cô ấy.
】.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.