Trúc Mã Tốt Nhất

Chương 4:




13.
Tôi không thích nghe những lời này, cậu ta nói tôi vô liêm sỉ là sao?
Tôi nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu ta, trừng mắt nhìn lại: “Nói rõ ràng đi, mắc mớ gì nói tôi vô liêm sỉ hả?”
Cậu ta giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được.
Đùa à, kinh nghiệm 8 năm vật lộn của tôi không phải dạng vừa đâu.
“Tô Uyển, buông ra, cậu làm mình đau quá!”
“Ha, tôi không phải là Tằng Phàm, cũng không biết thương hương tiếc ngọc là như thế nào, huống chi cậu lại có lời lẽ làm tổn thương tôi trước, nói cho rõ ràng tôi sẽ buông tay ra.”
Ba người còn lại thì trợn mắt há mồm, chắc là bị tôi dọa rồi. Lúc này, không có ai dám đứng ra nói thay cậu ta.
“Cậu, cậu chia tay với Tằng Phàm mới có mấy ngày thì liền bám víu Cố Thần? Chuyện của hai người đã truyền khắp khoa rồi, bọn mình đều tận mắt chứng kiến, là do cậu mặt dày rù quến anh ấy.”
Rù quến?
Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lúc Cố nhị cởi truồng chạy loanh quanh trong đại viện, có đánh chết tôi cũng không thích anh ấy.
Tôi tức tới mức bật cười: “Hoàng Vi Vi, cậu tốt bụng đến nỗi thay Cố Thần nói chuyện luôn hả?”
Mặt cậu ta lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng: “Đó, đó là do mình không quen nhìn cậu như vậy.”
“Nói đến vô liêm sỉ, tôi so với cậu chả là gì cả! Còn cậu, biết Tằng Phàm thích mình thì dây dưa không chịu đồng ý, có phải vì để thỏa mãn lòng hư vinh của cậu không?”
Hoàng Vi Vi như bị người khác giẫm phải đuôi, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Mình không có, cậu đừng vu oan cho mình! Là Tằng Phàm cứ khăng khăng quấy rầy mình, mình……”
Ha, tôi thật sự rất muốn ghi âm câu này lại gửi cho Tằng Phàm nghe, nữ thần của anh ta xem anh ta như một con chó sai đâu li3m đó.
“Được thôi, cứ coi như cậu nói thật, chúng ta gạt chuyện anh ta sang một bên đi, thế cậu với Cố Thần có quan hệ gì, người nhà bọn tôi không ai biết cậu cả.”
Bấy giờ khuôn mặt của Hoàng Vi Vi hoàn toàn biến thành màu gan heo. Bạch liên hoa không thèm giả vờ nữa: “Cậu đừng có đắc ý, Cố Thần sẽ không thích cậu đâu, đừng có ở trước mặt anh ấy lắc lư nữa, nếu không tôi sẽ nói cho anh ấy biết tất cả sự thật mà Tằng Phàm đã nói về cậu.”
Quào, cậu uy hiếp tôi á?
Tôi, Tô Uyển, sợ cậu chắc?
Huống hồ từ nhỏ đến lớn, không có chuyện nào có thể thoát khỏi đôi mắt của Cố Thần.
Tôi mỉm cười gật đầu: “Được, chúng ta hãy chờ xem.”
Tôi đã phần nào hiểu ý của Hoàng Vi Vi rồi, cậu ta đang sợ tôi cướp mất Cố Thần đây mà.
Chậc chậc chậc, Tằng Phàm ơi Tằng Phàm, nữ thần của anh muốn đạp lên anh để theo đuổi người khác kìa.
Vì thế, tôi không định công khai mối quan hệ của mình với Cố Thần nữa.
Kịch hay miễn phí, có ngu mới không xem.
14.
Hôm nay Tôn Duyệt đã về nhà, tôi đang thông báo cho cô ấy trên WeChat.
“Mình đã không thích Hoàng Vi Vi từ lâu, nếu mình có ở đó, chắc chắn sẽ cho cậu ta một bài học.”
Thật tốt khi có bạn thân để tâm sự.
Bây giờ nghĩ lại, tôi ước mình có thể quay về một năm trước để tát cho mình một cái.
Tìm một kẻ cặn bã lại còn xem anh ta như một kho báu.
Tôi hỏi cô ấy: “Cậu có nghĩ đây là quả báo của Tằng Phàm không?”
“Đương nhiên rồi, mình đang gấp không chờ nổi muốn nhìn anh ta gào khóc hối hận ở trước mặt cậu đấy.”
“Mình không thu rác rưởi! Rác nên được đưa đến bãi rác.”
Sau đó tôi hỏi Cố Thần rằng anh ấy có biết Hoàng Vi Vi không và anh ấy trả lời: “?”
“Đó là hoa khôi nổi tiếng ở khoa bọn em đấy, anh không biết á?”
Cố Thần gửi cho tôi một biểu cảm xem thường: “Cứ là hoa khôi thì anh phải biết à? Ồ, hóa ra anh chỉ là một kẻ trăng hoa trong mắt em, điều này thật đáng buồn mà.”
“……”
Phi!
Vì anh không biết Hoàng Vi Vi, thế nên cậu ta sẽ tìm đủ mọi cách để anh biết đến mình.
Với tư cách là một quần chúng ăn dưa có trình độ, tôi đã bắt đầu cảm thấy hơi phấn khích rồi.
15.
Trùng hợp thay, hôm nay tôi cảm thấy ký túc xá thật nhàm chán nên đã đi đến một hoa viên nhỏ yên tĩnh chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng giọng nói tinh tế và quyến rũ của Hoàng Vi Vi xuyên qua bức tường dày truyền đến chỗ tôi:
“Tằng Phàm, anh thật sự rất tốt. Nhưng em không biết rõ gì về anh cả, chúng ta đột ngột ở bên nhau như vậy em sẽ cảm thấy rất không quen.”
Nói theo một cách hoa mỹ thì có nghĩa là: Bây giờ tôi không thích anh, nhưng tương lai thì không chắc, vì vậy anh có thể tiếp tục thích tôi.
Quả nhiên Tằng Phàm trở nên sốt sắn: “Vi Vi, anh thể sống thiếu em được, hơn nữa, bố mẹ anh đã biết chuyện của bọn mình rồi, bọn họ chỉ đợi bọn mình tốt nghiệp là sẽ tổ chức đám cưới.”
“……”
Tên cặn bã này, cũng gấp gáp ghê đấy.
Nhưng tôi sợ là bọn họ sẽ không có biệt thự lớn để ở nữa rồi.
“Tằng Phàm, thật ra có một chuyện em chưa nói với anh, Cố Thần cũng đang theo đuổi em, ờm, em cảm thấy mối quan hệ giữa em và anh ấy có thể tiến thêm một bước. Em nghĩ anh nên quay lại với Tô Uyển đi, anh có thể nói với Tô Uyển là bảo cậu ấy giữ khoảng cách với Cố Thần được không.”
“……”
Ngọn lửa vẫn chưa cháy đến đầu tôi, thì tôi có thể bỏ qua.
Nhưng khi nó cháy đến đầu tôi rồi, thì tôi đây chỉ có thể bắn hết công suất.
Tôi lập tức đứng dậy và đi đến chỗ hai người họ, vỗ tay:
“Kỹ thuật diễn xuất của cậu cũng khá đấy? Hoàng Vi Vi, cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ thu rác mà cậu không muốn? Hơn nữa…… Cố Thần đang theo đuổi cậu từ lúc nào vậy?”
Tôi mỉm cười rồi mở lịch sử trò chuyện với Cố Thần cho bọn họ xem. Trong phần lịch sử trò chuyện, việc Cố Thần không thích Hoàng Vi Vi là điều rất dễ thấy.
Sắc mặt của Hoàng Vi Vi hoàn toàn trắng bệch.
Tôi cười khẩy nhìn Tằng Phàm: “Tằng Phàm, tôi sợ anh ở biệt thự lớn không được rồi, người trong lòng của anh hận không thể vào tứ hợp viện của Cố Thần ở ngay và luôn kia kìa.”
Tằng Phàm bị những lời nói của tôi đánh liên hồi, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, rồi lại nhìn Hoàng Vi Vi với vẻ mặt suy sụp.
“Tô Uyển……”
Tằng Phàm cất tiếng gọi tôi, khiến tôi không khỏi sởn da gà và chỉ muốn nôn.
“Tằng Phàm, tôi tặng cho anh câu này, quản Hoàng Vi Vi cho tốt đi, đừng cmn đi làm phiền Cố Thần…… Loại trà xanh cao cấp này, Cố Thần không thích nổi, chỉ có anh là được mà thôi.”
Tôi ném cho hai người họ một ánh mắt chế giễu rồi duyên dáng rời đi.
Haizzz, nhìn lâu quá, tôi cmn sợ bị đục thủy tinh thể mất.
Thật quá chướng mắt.
16.
Tôi đoán chuyện Hoàng Vi Vi vẫn chưa đi đến hồi kết.
Tiệc tối vào ngày kỷ niệm thành lập trường cần có một MC. Dưới sự xúi giục của Tôn Duyệt, tôi đã ấm đầu đăng ký tên mình lên.
Khi đến buổi phỏng vấn, tôi mới biết Hoàng Vi Vi và Cố Thần đều ở đó. Người trước nhìn người sau một cách trìu mến, như thể trong giây tiếp theo cậu ta sẽ nhào vào lòng anh ấy luôn không chừng.
Dàn thí sinh hầu hết đều là trai xinh gái đẹp đến từ khoa Phát thanh, khoa Múa, khoa Mỹ thuật,…… Trong số những người đẹp này, Hoàng Vi Vi trông có vẻ hơi bình thường.
Tôi tìm một góc kín đáo rồi ngồi xuống, lấy bản thảo ra, âm thầm luyện tập trong lòng.
Đột nhiên có một bóng đen đổ xuống, người đó không chút khách sáo ngồi xuống cạnh tôi.
“Tập trung ghê vậy.”
Giọng điệu thế này, ngoài Cố Thần ra tôi thật sự không tìm thấy người nào khác.
“Đi, đi, đi, đừng quấy rầy em.”
Cố Thần làm như không nghe thấy, cố ý ôm vai tôi, còn chơi xấu siết chặt.
Chặt đến mức khiến tôi suýt nữa không thở nổi, trong nháy mắt có rất nhiều ánh mắt ghen tị trong đám đông nhìn tôi chằm chằm.
Trong số đó có Hoàng Vi Vi, khi tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện mặt cậu ta đã xanh lét. Tôi nâng cằm khiêu khích, cố tình ghé vào tai Cố Thần nói nhỏ: “Đừng ép em đánh anh, mau buông ra.”
“Khi nào cô gái nhỏ mới học được tính khí dịu dàng đây?”
Nói xong, anh ấy còn không quên vò đầu tôi.
Ôi, tức quá đi mất.
Sau đó có mấy anh đẹp trai đi đến đây: “Cố Thần với em gái nhỏ tình tứ quá nha.”
Bọn họ trông rất quen mắt, hình như là bạn của Cố Thần. Chúng tôi bên này nói chuyện rất rôm rả, nhưng bên kia tờ giấy A4 trong tay Hoàng Vi Vi gần như đã bị vò nát.
Cuộc phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, tôi được chọn làm nữ MC. Không biết xui xẻo thế nào mà Cố Thần cũng được chọn luôn, dựa vào mức độ hiểu ý nhau nên hai chúng tôi được phân thành một nhóm.
Khi đi ra ngoài, tay anh ấy lại câu lấy vai tôi, có làm thế nào tôi cũng không dứt ra được:
“Chúng ta ra ngoài ăn mừng đi, có vài đứa bạn nói muốn chúng ta đãi bọn họ một bữa cơm.”
Tôi khó chịu trừng mắt nhìn anh ấy: “Là bạn của anh, sao lại bắt em mời khách.”
“Từ lúc nào mà chúng ta đã phân chia rồi.”
Tôi và Cố Thần bắt đầu đùa giỡn, như thể chúng tôi đã trở lại khoảng thời gian vô tư hồi nhỏ.
Sau đó, tôi có nghe Tôn Duyệt nói rằng Hoàng Vi Vi không được chọn, hơn nữa cậu ta đã tung tin đồn trong ký túc xá và khoa bọn tôi, nói tôi có người chống lưng.
“Cậu ta mà dè dặt như vậy hả?”
Tôn Duyệt lắc đầu, lòng đầy phẫn nộ:
“Tất nhiên là không rồi, còn tệ hơn thế nữa cơ, mình đã tốn rất nhiều nước bọt mới có thể chứng minh sự trong sạch của cậu đấy, cậu phải báo đáp mình thật tốt.”
“Được, được, Duyệt Duyệt nhà bọn mình vất vả rồi, muốn mình báo đáo cậu như thế nào đây, hay là mình lấy thân báo đáp nhé?”
Tôn Duyệt ghét bỏ đẩy tôi ra: “Mình không muốn cậu, cậu giúp mình lấy WeChat bạn của Cố Thần là được.”
“Vậy cậu ở đây chờ mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.