Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 35: Hàn Gắn Quá Khứ





Dương Thăng lẳng lặng quỳ gối trước phần mộ của cha, có quá nhiều lời muốn nói chất chồng trong lồng ngực.
Mỗi khi gặp phải những tình huống như thế này, anh sẽ thầm nghĩ trong lòng nếu cha vẫn còn sống thì ông sẽ nói ra sao, sẽ làm thế nào.
Anh thật sự đã rất cố gắng để trở thành người giống như cha.
“Anh hai…”
Nghe thấy giọng nói của Dương Linh, Dương Thăng hít sâu một hơi, lặng lẽ lau vết máu trên mu bàn tay.
Dù anh không quay đầu lại nhưng giọng điệu vẫn hòa nhã, dịu dàng.
“Sao vậy em?”
Dương Linh đứng sau lưng anh, “Anh vừa mới mở kết giới đúng không ạ? Vừa rồi… vừa rồi anh Bất Dự đến tìm anh, em dẫn anh ấy vào rồi đến đây gọi anh nè.”
Dương Thăng khẽ bật cười.
Tên nào tên nấy cũng như nhau.
Rõ ràng đều biết hết rồi nhưng chẳng có ai nói cho anh cả.
Đều coi anh như quái vật, sợ anh tới gần Vệ Hoàn à?
“Em nói với Bất Dự, không cần đến đây.” Dương Thăng đứng dậy, “Người mà cậu ấy muốn gặp đã bị mang đi.”
“Cậu ấy tới chậm rồi.”
Người muốn gặp?
Dương Linh đầy mặt nghi hoặc.
Em không rõ vì sao tự dưng anh hai lại mở kết giới phủ kín tổ mộ, hơn nữa kết giới còn bị phá vỡ.
Kết giới của gia tộc Tất Phương vô cùng kiên cố, phản lực cực kỳ mạnh mẽ, ngoài năng lực phòng ngự còn có thể tạo ra lực tấn công gần như ngang bằng với sức mạnh của đối thủ.
Huống hồ người thiết lập là đại yêu quái như anh hai, hiệu quả hẳn phải thuộc dạng tốt nhất.
Đến cả kết giới của anh hai cũng vỡ vụn thì người phá kết giới kia phải chịu thương tích nặng đến mức nào.
Em nhớ khi anh Bất Dự chạy đến, sắc mặt vội vã, biểu cảm trên mặt vô cùng nôn nóng, không ngừng lặp đi lặp lại lời cầu xinh.
Em lớn lên bên người anh Bất Dự từ thuở còn thơ nhưng chưa từng thấy y hoảng loạn đến nhường ấy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bầu không khí im lặng đầy gượng gạo, Dương Linh nhìn theo bóng dáng của anh trai, phát hiện ra yêu văn dị hóa bên cổ anh.
Lần cuối cùng yêu hóa đã cách đây rất lâu rất lâu rồi.
Em muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thành lời.
Vệ Hoàn cho rằng lần này mình phải hôn mê rất lâu nhưng cậu lại tỉnh dậy rất nhanh.
Còn vì sao lại nhạy cảm với thời gian như vậy thì là bởi vì lúc mở mắt cậu thấy Vân Vĩnh Trú vẫn đang quay lưng lại với mình để băng bó.
Phần lưng chằng chịt những vết thương sâu nông khác nhau còn chưa kịp lành.
Nếu thời gian hôn mê đủ lâu, chắc có lẽ cậu sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được vết thương trên người Vân Vĩnh Trú.
Đầu óc choáng váng, dáng vẻ sau khi yêu hóa của Dương Thăng ngập tràn trước mắt cậu.
Cậu chết đi bảy năm, đối với cậu bảy năm đó chỉ là một khoảng trống, vào khoảnh khắc sống lại, cậu vẫn duy trì ký ức tuổi 21.
Nhưng đối với người còn sống, làm sao để họ vượt qua bảy năm dài đằng đẵng này Vệ Hoàn thật sự không dám tưởng tượng.
Dương Thăng nói không sai, cậu quả thật không nên gạt anh.
Thoáng thấy trên mặt bàn đặt vô số loại thuốc, bày biện vô cùng lộn xộn, Vệ Hoàn duỗi tay sờ lên ngực trái của mình.
Quả nhiên vết thương của cậu đã được băng bó kỹ lưỡng.
Lạ ghê, không đau chút nào.
Ngay từ đầu cậu đã từng hoài nghi liệu có phải thể xác nhân loại này đã bị những nghiên cứu viên điên rồ kia cải tạo rồi không, thế nên mới không quá mẫn cảm với cơn đau.
Nhưng rồi cậu cẩn thận nhớ lại, lúc đầu cũng không phải như vậy.
Khi cậu tham gia kỳ thi tuyển sinh vẫn có thể cảm nhận tường tận cơn đau do vết thương mang lại.
Nói cách khác, nó bắt đầu từ sau khi lập khế ước.
Trước giờ chỉ nghe qua dược hiệu mạnh mẽ của quả Phản Hồn chứ chưa từng nghe ai nói qua quả Phản Hồn có thể loại bỏ cơn đau.
Ánh mắt cậu tập trung vào bóng dáng của Vân Vĩnh Trú.
Chỉ còn dư lại một khả năng duy nhất nom có vẻ hơi tự cao, gần như là khả năng khó xảy ra nhất.
Vệ Hoàn nằm trên giường, lẳng lặng nhìn Vân Vĩnh Trú thoa thuốc lên vết thương trên cánh tay phải của mình, sau đó dùng tay trái xé mở băng gạc, quấn từng vòng dọc lên trên nhưng có cố quấn thế nào cũng quấn không xong.
Hắn kéo hơi mạnh tay, lôi theo cả phần băng gạc thừa ra còn bất cẩn đẩy cây kéo trên bàn xuống đất.
Một tiếng coong vang lên khiến Vân Vĩnh Trú giật nảy người.
Hắn vội vàng ngoảnh đầu xác nhận xem có đánh thức Vệ Hoàn không.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, Vệ Hoàn đang mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Cục lông nhỏ núp trong cổ tay áo cậu cũng dè dặt bò ra ngoài, nằm bên cạnh cậu.
Sững sờ vài giây, Vân Vĩnh Trú làm ra vẻ như chưa từng có gì xảy ra, bình tĩnh xoay người lại chuẩn bị mặc áo vào, có điều áo thun màu lam kia đã bị quang nhận đâm rách tung tóe từ lâu rồi, còn dính đầy máu của hắn.

Hắn duỗi tay cầm lấy nó xử lý rồi định đi tới tủ quần áo lấy một cái mới.
“Để em giúp thầy.” Vệ Hoàn hất chăn ra, ngồi dậy khỏi giường, đi đến bên Vân Vĩnh Trú.
“Không cần.”
Nghe thấy lời từ chối của Vân Vĩnh Trú, cậu tăng nhanh bước chân, ngồi phịch xuống chiếc ghế ở phía đối diện, tóm lấy cổ tay Vân Vĩnh Trú.
Khi nhìn thấy vết thương khủng khiếp trên cánh tay hắn, trái tim cậu khẽ run rẩy.
Ngoại trừ quang nhận của chính hắn, chắc chẳng có gì có thể khiến hắn bị thương đến mức này.
Mỗi lần thấy Vân Vĩnh Trú vì mình mà biến thành thế này, trong lòng cậu cứ áy náy khôn nguôi.
Nhưng càng áy náy cậu lại càng không dám nói cho Vân Vĩnh Trú biết sự thật.
Cậu không rõ tại sao Vân Vĩnh Trú lại trả giá nhiều như vậy.
Nếu quả thật là bởi vì nhân loại trước mắt vậy cậu thật sự không nỡ đập nát ảo tưởng của hắn.
Nếu hắn thích vẻ ngoài của thân xác này thì cùng lắm đợi đến khi cậu trở lại nguyên thân sẽ đưa cho hắn.
Có điều người hắn thích là một người còn sống, hơn nữa cậu không rõ mình có thể trở lại làm Cửu Phượng hay không, cũng không biết được rằng mình phải ở trong thân xác này bao lâu.
Nếu cậu cứ tiếp tục lừa gạt Vân Vĩnh Trú thế này thì lòng cậu ít nhiều gì vẫn cảm thấy có lỗi.
Vân Vĩnh Trú càng làm nhiều điều vì cậu, cậu càng cảm thấy đều do bản thân mình trộm lấy.
Có khi nào… Vân Vĩnh Trú đoán ra được thân phận thật sự của mình rồi?
Cậu giả vờ thờ ơ mở miệng hỏi, “Huấn luyện viên Vân ơi, thầy biết vì sao hôm nay huấn luyện viên Dương lại bắt em đi không?”
Nói ra rồi cậu bỗng hơi hối hận, rõ ràng là đang thử mà khi cậu nói ra thì như muốn hỏi vặn lại.
Vân Vĩnh Trú vẫn cứ không thèm nói lời nào như cũ nhưng trái lại nó khiến Vệ Hoàn cảm thấy thoải mái.
Cậu sử dụng kỹ năng chọc cười mà mình am hiểu nhất, cười đến vô tâm vô phế, “Kỳ ghê luôn á, em cũng có đụng chạm gì thầy ấy đâu.
Tự nhiên thầy ấy nổi giận đùng đùng.”
Gương mặt Vệ Hoàn phủ kín vết thương, khóe môi sưng lên, nói chuyện thôi cũng thấy tốn sức.
“Vết thương trên người thầy nghiêm trọng quá, chẳng biết phải tốn bao lâu mới có thể lành lại hoàn toàn.” Cậu nở nụ cười xấu hổ, “Vất vả mãi mới có được kỳ nghỉ mà em cảm thấy mình cứ luôn gây phiền phức cho huấn luyện viên.”
Vệ Hoàn không ngừng nói chuyện, nom có vẻ dồi dào sức sống, Vân Vĩnh Trú thầm thở phào trong lòng.
Ngay khi hắn cảm nhận được Vệ Hoàn tiến vào kết giới Tất Phương, hắn liền biết mình đã chậm một bước.
Vệ Hoàn không biết sau khi Dương Thăng yêu hóa sẽ mắc chứng rối loạn nhịp tim nhưng Vân Vĩnh Trú thì lại rất rõ.
Thế nên hắn không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, muốn chờ một thời cơ thích hợp để kể cho anh mọi chuyện.
Vậy mà Dương Thăng vẫn giành trước một bước.
“Thầy cho rằng em không biết việc thầy phá kết giới đúng không?” Vệ Hoàn cúi đầu nghiêm túc rắc bột thuốc, chuyên tâm tán thuốc giúp hắn.
Giọng nói cậu rất nhỏ nhẹ, chẳng giống với bộ dạng nói chuyện ngày thường chút nào, “Thật ra em biết hết đấy.”
Vân Vĩnh Trú vẫn tiếp tục im lặng.
“Cảm ơn.”
Hắn không hề muốn nghe lời cảm ơn của Vệ Hoàn, thậm chí còn không muốn để cậu biết được mấy việc này.
Vệ Hoàn khom lưng nhặt cây kéo bị rơi trên mặt đất lên.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên lúc ngồi dậy đầu hơi choáng váng, phải nắm kéo ngồi yên một hồi mới có thể bình thường lại.
Cậu cẩn thận cắt mở băng gạc, quấn quanh cánh tay Vân Vĩnh Trú, che kín kẽ miệng vết thương.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên cậu làm chuyện này.
Ngày trước, lúc ở cùng đội Chuẩn bị chiến đấu, thân là lực lượng tấn công chính, Vân Vĩnh Trú và Vệ Hoàn thường trở thành mục tiêu trực tiếp nhất trong mắt kẻ địch nên hai người cũng luôn là người bị thương nặng nhất tiểu đội.
Một tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu của Sơn Hải dao động từ bốn đến năm người mà thành viên thuộc đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 là Vệ Hoàn, Dương Thăng, Tô Bất Dự và Vân Vĩnh Trú.
Sau khi trường học thông qua việc phân tích cấp bậc sức mạnh và phương pháp chiến thuật sẽ chỉ định tổ hợp.
Thỉnh thoảng còn có thêm một yêu quái hệ mộc có thuộc tính chữa trị với sức chiến đấu tầm trung tham gia.
Nhưng chủng loại yêu quái này ở Sơn Hải thuộc dạng cung không đủ cầu, hơn nữa những đứa trẻ sở hữu huyết thống đại yêu quái như bọn họ đều có năng lực tự phục hồi mạnh mẽ, thế nên bình thường đội 7 chỉ có bốn người.
Vệ Hoàn tấn công, Vân Vĩnh Trú ám sát, Dương Thăng làm phụ trợ, còn Tô Bất Dự với năng lực nước và không gian thường phụ trách thu dọn tàn cuộc.
Đội 7 so với mấy đội khác thì có hơi đặc biệt.
Ai ai cũng biết Vệ Hoàn với Dương Thăng là bạn thân từ bé, cũng biết Tô Bất Dự được Vệ Hoàn bảo vệ từ thời cấp ba, quan hệ giữa ba người vẫn luôn rất tốt.
Chỉ còn lại Vân Vĩnh Trú, bất luận là trong mắt người ngoài hay trong mắt của bản thân thì hắn đều là kẻ dư thừa.
Cho đến tận bây giờ Vệ Hoàn vẫn nhớ rõ bộ dáng của Vân Vĩnh Trú khi được phân vào đội 7 của ngày xưa.
Sau khi chia đội, mọi người đều tập trung tại sân vận động để tiến hành lần tập huấn đầu tiên.
Trong tình huống bình thường, kết quả sẽ được Học viện trực tiếp gửi đến cho từng cá nhân nên phải đến lúc tập huấn mới có thể chính thức biết được đồng đội của mình là ai.

Vệ Hoàn và Dương Thăng được phân đến cùng đội là chuyện không có gì để bàn cãi.
Dù sao thì năng lực của bọn họ thuộc dạng bổ sung cho nhau, hợp tác với nhau chắc chắn rất mạnh, tất nhiên phải ở cùng chỗ rồi.
Hai người cùng đi đến sân vận động tập huấn, khoanh chân ngồi dưới biển hiệu của đội Chuẩn bị chiến đấu số 7, đánh yêu bài mà chẳng có chút gánh nặng nào.
“Lửa của Cửu Vĩ Hồ!” Dương Thăng rút một thẻ bài ra, ném cái phạch xuống trước mặt Vệ Hoàn.
“Hứ, Hồ Hỏa ghê gớm lắm à.” Vệ Hoàn tỉ mỉ kiểm tra át chủ bài của mình, sau đó cực kỳ đắc ý rút một thẻ ném thẳng xuống đất, “Tao có giao hoàng(*) nè!”
(*)
“Chơi vui quá vậy.”
Vừa ngẩng đầu, hai người thấy Tô Bất Dự đi đến, y lắc tấm thẻ số 7 trên tay, bên khóe môi lộ ra hai lúm đồng điếu nho nhỏ.
“Đù má! Bất Dự!” Vệ Hoàn kích động ném bài đi, đứng phắt dậy ôm lấy Tô Bất Dự, “Phân ông vô đây thiệt nè trời!”
Dương Thăng giúp cậu thu thập thẻ yêu bài trên mặt đất như một bà mẹ già, trong miệng còn bẩm bẩm, “Gọi giao hoàng cái là cá (giao) đến thật.
Vệ Hoàn, mồm mày khai quang thật đấy à.”
“Vậy thì…” Tô Bất Dự nhìn qua mấy đội khác, gần như đều đến đủ, “Có phải đội của chúng ta vẫn còn thiếu người không?”
Dương Thăng gật đầu, “Đàn anh bảo mỗi đội Chuẩn bị chiến đấu thường sẽ có hai người đảm nhiệm tấn công chính, ít nhất vẫn thiếu một người.”
“Sợ gì chứ, anh Hoàn nhà mày một cân hai.” Vệ Hoàn duỗi người, sau đó bày vẻ cầu trời phù hộ, “Phân một cô gái tới đây đi, nam nữ phối hợp làm việc không biết mệt mỏi.”
Dương Thăng đốp chát lại, “Vậy lỡ tới một nàng Kingkong Barbie thì sao?”
Vệ Hoàn hơi ngừng động tác rồi đan tay vào nhau, vái càng thêm nhanh, nhắm mắt cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở, “Cầu xin ngài phân một người xinh đẹp tới, xinh đẹp nhất xinh đẹp nhất xinh đẹp nhất…”
Vào lúc cậu đang hăng hái niệm kinh, Dương Thăng dùng khuỷu tay chọt cậu, “Ê nè nè.”
“Gì đấy?” Vệ Hoàn ngước đầu lên, xuyên qua dòng người tấp nập ở sân vận động, người từ hướng đối diện đi về phía bọn họ hóa ra là Vân Vĩnh Trú trong bộ đồng phục Viêm Toại.
Vẫn như thường lệ, mặt hắn không có chút biểu cảm nào.
Chỉ là ngay khi Vệ Hoàn ngẩng đầu vừa vặn nhìn thẳng vào hắn.
Ôi đôi mắt này, thật sự rất đẹp!
“Miệng Vệ Hoàn chắc chắn được khai quang rồi.” Dương Thăng suýt chút nữa đã không khống chế được cười ngã ra đất, anh ôm lấy bả vai Vệ Hoàn, “Ê, không phải mày muốn “xinh đẹp nhất” à, đúng là cầu được ước thấy.
Haha haha.”
Vệ Hoàn ghét bỏ mà đẩy Dương Thăng ra, “Mày có biết là mày phiền lắm không hả?”
“Tao ứ biết.”
“Vậy để tao nói cho mày biết, mày cực kỳ phiền phức.”
“Làm phiền ngài rồi.” Dương Thăng xoay người định tìm Tô Bất Dự cười chung nhưng lại phát hiện y có hơi lơ đãng, đôi mắt dán chặt trên người Vệ Hoàn.
Anh vẫy vẫy tay, “Ông sao vậy?”
Lúc này Tô Bất Dự mới hoàn hồn, “Không có gì, tui…” Y mỉm cười dịu dàng, “Tui cũng muốn trở thành chủ lực chiến đấu.”
“Nhưng ông đã mạnh lắm rồi.” Dương Thăng bóp vai y, “Nói thật nhá, đội này của mình nếu không có chủ lực chiến đấu thứ hai thì tên nhóc Vệ Hoàn kia vẫn có thể miễn cưỡng trụ vững được nhưng không thể không có ông giải quyết ổn thỏa mọi hậu quả được đâu.”
Vân Vĩnh Trú bước tới, vò thẻ số 7 trong tay thành một cục.
“Hai đứa mình có duyên với nhau quá nè.” Vệ Hoàn tiến đến trước mặt hắn, “Tôi vừa mới bảo muốn có người siêu mạnh tới thì cậu tới liền luôn.
Ông trời quả thật… vô cùng nể mặt.”
Mặc kệ Vệ Hoàn nói nhiều tới mức nào, Vân Vĩnh Trú cũng chẳng buồn đáp lời mãi đến khi huấn luyện viên xuất hiện hắn mới đưa ra yêu cầu đổi đội.
Tin tức đổi đội này nhanh chóng lan truyền khắp sân vận động, mọi người bàn tán xôn xao.
“Vân Vĩnh Trú muốn đổi đội hỏ? Vậy mau tới đội của tụi tui đi!”
“Mày cứ mơ giữa ban ngày.
Vân Vĩnh Trú còn không thèm chung đội với Vệ Hoàn thì chịu chung đội với tên vô danh như mày chắc.”
“Không phải hai người bọn họ vẫn luôn đối nghịch nhau à? Từ lúc nhập học đã thế rồi.”
“Có điều bố trí của đội 7 hơi nghịch thiên quá rồi đó.
Dương Thăng và Vệ Hoàn phối hợp với nhau đã vô cùng mạnh rồi, viên giao châu của Tô Bất Dự cũng rất lợi hại, giờ lại thêm một Vân Vĩnh Trú.
Xứng cực.”
“Giá trị nhan sắc của đội này cũng nghịch thiên lắm luôn.”
Huấn luyện viên mở màn hình 3D lên, vẻ mặt khó xử, “Đội hình hiện tại là do nhà trường sắp xếp sau nhiều lần cân nhắc và đánh giá.
Bạn học Vân, thế này đi, hiện tại em cứ tạm thời tuân theo sự sắp xếp của nhà trường đã.
Sau mỗi đợt chấp hành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ đánh giá lại lần nữa.
Nếu không phù hợp thì trường học sẽ đưa ra điều chỉnh mới.”
Cuối cùng Vân Vĩnh Trú vẫn thỏa hiệp.
Trong mắt người khác, Vân Vĩnh Trú mãi là kẻ lạc loài ở đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 mà chính hắn cũng rõ ràng tình cảnh của mình.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã luôn độc lai độc vãng, đã sớm quen với việc chỉ có một mình bởi vậy nên hắn gần như không bao giờ chủ động giao lưu với đồng đội, ngay cả khi tác chiến cũng là đơn phương chiến đấu.
Cha mẹ Vệ Hoàn đều là quân nhân, cậu trời sinh đã có tài chỉ huy chiến đấu, nhưng đụng trúng một tên ngang ngạnh không nghe theo mệnh lệnh thì mọi người chỉ đành chịu trận theo.
Sau khi thực hiện nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bị thương.

Có đôi khi không kịp về trường để cho bác sĩ xử lý vết thương thì chỉ có thể tự mình băng bó bên ngoài.
Mỗi lần đến thời điểm này, Vân Vĩnh Trú sẽ ngồi một mình trong góc nào đó.
Hắn từ nhỏ đã không có bạn bè gì, không ai không biết hắn là con út của gia tộc Kim Ô, người nào cũng muốn tiếp cận hắn, thiện ác lẫn lộn.
Thế nên cha hắn đã sớm ép buộc hắn không được phép tùy tiện kết bạn bên ngoài.
Nhóm ba người kia bất kể lúc nào cũng vô cùng sôi nổi khiến cho hắn trông qua càng thêm cô độc.
Nhưng dù là thế hắn cũng chẳng định ra vẻ yếu thế lấy lòng bất kỳ ai.
Phong cách chiến đấu khiến cho vị trí bị thương của hắn tập trung chủ yếu ở vùng ngực và bụng.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc đặt bộ đồng phục chiến đấu sang một bên, cởi trần nửa người trên, ngồi trên bậc thêm, sau lưng khoác hờ áo đồng phục học sinh.
“Hey.”
Vân Vĩnh Trú ngẩng đầu, thoáng thấy thứ gì đó được ném tới.
Hắn theo bản năng điều khiển quang nhận chém thứ bay đến trước mặt mình thành hai nửa.
Nhìn hai nửa trái Gia Quả rơi trên mặt đất và gương mặt vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên của Vệ Hoàn, trong lòng Vân Vĩnh Trú thấy hơi có lỗi nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
“Uầy tiếc ghê…” Vệ Hoàn trề môi, ngồi xổm xuống nhìn Gia Quả bị Vân Vĩnh Trú ‘lãng phí’, “Tôi còn chẳng nỡ để mình ăn.”
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú vô thức nhìn sang hướng khác chứ không nhìn đến vẻ mặt giả vờ đáng thương của Vệ Hoàn.
Hắn lại cầm lấy thuốc bột, chuẩn bị rắc lên miệng vết thương nhưng tay không vững chút nào, cứ rải đầy người.
Tên này có lòng phòng bị mạnh quá đi mất.
Nghĩ đoạn, Vệ Hoàn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vân Vĩnh Trú cau mày định đứng dậy rời đi lại bị Vệ Hoàn dùng dải lụa gió quấn lấy cổ tay, giữ chặt hắn, “Không được chạy.”
Vệ Hoàn lấy dụng cụ từ trong hộp sơ cứu ra rồi quay đầu sang nhìn Vân Vĩnh Trú, “Vân tiểu thiếu gia à, bây giờ tôi muốn nắm tay cậu đó.”
Lời này vừa nói ra, Vân Vĩnh Trú lập tức cau mày trừng mắt nhìn cậu.
Thấy hắn như vậy, Vệ Hoàn khẽ cúi đầu, mím môi cười nói, “Nếu tôi không nói trước với cậu một tiếng, tôi sợ cậu dùng quang nhận đâm tôi mất.”
Nói đoạn cậu nắm lấy cổ tay Vân Vĩnh Trú, lật ngửa ra rồi dùng tăm bông dính nước thuốc bôi lên vết thương trên cổ tay.
Nước thuốc có màu xanh lam, thấm dọc theo đường vân trên da tay hắn tạo ra cảm giác xinh đẹp khó tả.
Trên cánh tay hắn có một vết thương kéo dài đến tận bả vai, lấp ló bên dưới chiếc áo sơ mi bị gió thổi tung, trông rất nghiêm trọng.
Vệ Hoàn lại khẽ khàng hỏi, “Tôi có thể… cởi áo của cậu ra được không?” Giọng điệu do dự của cậu khiến câu nói này càng có nhiều không gian để tưởng tượng hơn, “Che lại, không tiện cho lắm.”
Vân Vĩnh Trú định rút tay mình lại, ai ngờ một cơn gió nhẹ nổi lên từ hư không thổi tung chiếc áo hắn đang khoác trên người.
Áo sơ mi trắng bồng bềnh bay giữa trời rồi được dải lụa gió màu xanh cuốn lấy, nhẹ nhàng đáp xuống vai Vệ Hoàn.
“Là do gió ra tay trước.”
Vệ Hoàn mỉm cười, rắc bột thuốc lên cánh tay Vân Vĩnh Trú.
Vết thương dài đến mức này không dễ băng bó, cậu làm vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.
Thậm chí Vân Vĩnh Trú còn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của cậu phả vào da thịt mình, khiến hắn nhạy cảm hơn cả khi bột thuốc được rắc lên.
“Ủa, mặt cậu cũng bị thương nè.” Vệ Hoàn cầm tăm bông áp sát vào mặt hắn, để cho hắn xem vết thương trên khóe môi mình, “Tôi cũng vậy á, cậu nhìn đi.
Chẳng biết có để lại sẹo không nữa.”
Vết thương của Vân Vĩnh Trú nằm ở thái dương, ngay phía dưới yêu văn hình ngọn lửa.
Vệ Hoàn tập trung xử lý vết thương giúp hắn, hoàn toàn không bận tâm đến khoảng cách sít sao giữa hai người.
Tất nhiên cậu cũng không phát hiện ra vết thương trên khóe môi mình nương theo tư thế này mà kề sát vào đôi mắt Vân Vĩnh Trú.
Càng không phát hiện ra được khi mình nghiêm túc sẽ có thói quen hơi mím môi.
Mím lại hồi lâu rồi bất giác liếm qua một vòng.
Những việc ấy, Vân Vĩnh Trú đều biết.
Cụp mắt xuống, Vân Vĩnh Trú thầm nhủ trong lòng, bây giờ hắn hẳn phải bảo cậu dừng lại nhưng tên nhóc trước mặt này có quá nhiều thủ đoạn, cho dù hắn có kêu dừng thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
“Xong.”
Vệ Hoàn vỗ tay, sắp xếp lại thuốc men và dụng cụ, sau đó cầm lấy chiếc áo trên vai ném qua cho hắn, “Mặc vào đi, tránh động vào vết thương.” Vừa nói cậu vừa quay đầu nhìn qua bên cạnh mình, trên vai lại thấm máu, “Hình như tôi kéo rách nó rồi.”
“Từ nay về sau cậu không cần thoa thuốc cho tôi đâu.”
Vất vả hồi lâu vậy mà cũng không chịu nói lấy một câu cảm ơn.
Vệ Hoàn cười rộ lên, “Được nha.” Cậu phủi tay mình, nhướng mày, “Chờ đến khi nào tay cậu bớt tàn, học được cách tự băng bó cho mình thì tôi không đến nữa.”
Sau đó Vân Vĩnh Trú bắt đầu cam chịu việc Vệ Hoàn giúp hắn xử lý vết thương.
Vệ Hoàn không có lúc nào không xuất hiện trước mặt hắn, làm cho thời gian ở một mình của hắn càng ngày càng ít đi.
Chỉ cần dừng bước chân, xung quanh liền tràn ngập tiếng gọi “Tiểu Kim Ô” của Vệ Hoàn.
Dần dần, hắn cũng trở thành một thành viên của sự náo nhiệt.
Thỉnh thoảng Vệ Hoàn sẽ bị thương ở mấy nơi không thể với tới.
Rõ ràng cậu có thể chọn người khác thích hợp hơn nhưng cậu cứ luôn cố ý để Vân Vĩnh Trú giúp đỡ mình.
Có điều mỗi lần hắn làm đều rất đau khiến Vệ Hoàn phải cắn răng chịu đựng nhưng ngay sau đó lại cười hì hì bảo mình ra vẻ đó chứ thật ra không đau tí nào.
Lời nói của cậu lúc nào cũng lẫn lộn thật giả, đối với Vân Vĩnh Trú mà nói thì rất khó để phân biệt được nên lần nào hắn cũng cố gắng làm nhẹ nhàng, chậm rãi hơn chút.
Vệ Hoàn cũng phát hiện ra điều này nên sau đó cậu không cố tình trêu chọc hắn nữa để tránh cho hắn căng thẳng quá độ.
Ký ức rút đi, Vệ Hoàn nâng mắt nhìn người trước mặt.
Tuy đã trôi qua bảy năm, hắn trưởng thành hơn rất nhiều cũng trở thành huấn luyện viên mạnh mẽ của Học viện.
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Vân Vĩnh Trú, cậu đều sẽ có ảo giác rằng hắn vẫn là chàng thiếu niên với tính cách trầm tĩnh, kỳ lạ của năm ấy.

Chẳng qua có chuyện cậu không biết đó là lúc cậu nhớ đến quá khứ thì Vân Vĩnh Trú cũng đang chìm trong hồi ức.
Nhờ những lần trị thương cho nhau sau những trận chiến năm xưa làm cho hắn giờ đây dù có nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được cơ thể của Vệ Hoàn.
Đường quai hàm sắc bén, cần cổ thon gầy nhưng rắn chắc, Cửu Chuyển Phượng Văn màu lam in hằn trên xương quai xanh, bả vai hơi nhô ra và cả hàng mi khẽ run khi cậu cúi đầu chuyên tâm thoa thuốc.
“Nâng tay lên, em giúp thầy băng bó.”
Vân Vĩnh Trú mất tự nhiên mà giơ cánh tay lên, để mặc Vệ Hoàn cầm lấy băng gạc dài ngoằng dán lên phần da trước ngực hắn rồi vòng nó ra sau lưng.
Đôi tay cậu vòng quanh người hắn, giao nhau ở phía sau rồi rụt về.
Cứ thế dùng tư thế ôm ấp vô cùng gần gũi quấn từng vòng lại từng vòng băng gạc.
Không khí trở nên quá đỗi yên lặng, Vân Vĩnh Trú thấp giọng nói, “Em có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thật ra Vệ Hoàn vốn đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi nhưng lời trôi đến bên miệng thì chợt thay đổi, “Chắc thầy phải biết rõ rồi chứ.”
Sau khi thắt nút băng gạc kỹ càng ở bên mạn sườn, cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt Vân Vĩnh Trú, “Huấn luyện viên Vân, huyết khế không chỉ giúp cảm nhận vị trí của đối phương mà còn cả cảm giác đau đớn nữa đúng không?”
Đôi đồng tử màu hổ phách trong trẻo đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trở tay không kịp kia, cũng nhìn thấy rõ gương mặt xa lạ không thuộc về mình.
Tâm trạng của cậu bỗng nhiên chùng xuống.
Vào giây phút vừa rồi, vậy mà cậu lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ xem Vân Vĩnh Trú có khả năng thích thể xác nhân loại này hay không.
Cũng chẳng biết vì sao mỗi khi cậu tưởng tượng đến đó trong lòng chợt trở nên buồn bực.
Loại cảm xúc này khiến cậu cảm thấy hoang mang.
Rõ ràng cậu chẳng hề thích đàn ông, cũng không thích Vân Vĩnh Trú.
Lồng ngực thắt lại, cảm xúc xa lạ dần chi phối cậu.
Vân Vĩnh Trú mở miệng muốn giải thích gì đó nhưng lại lần nữa bị cậu cướp mất thời cơ đánh đòn phủ đầu, “Có thể…”
“Có thể giải trừ nó không?”
꧁༺༒༻꧂
*Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tôi muốn nhắc đến một sự kiện.
Thật ra tôi cũng đã viết rõ ràng ở phần giới thiệu rồi, không tiếp người hay tán phét về việc giám định đạo văn.
Gần đây liên tục xuất hiện bình luận “Giống hệt xxxx, gần giống với xxx”.
Thậm chí có người còn bảo mấy lời kiểu như “Tôi chỉ nói giống vậy thôi chứ có bôi nhọ cô đâu.”.
Ba người thành hổ, nhiều người nói thì đến vàng cũng mòn.
Có lẽ bạn chỉ nhẹ nhàng nói một câu giống thôi nhưng trong mắt người khác sẽ biến thành tội nặng như đạo văn.
Việc này gây tổn thương cho một tác giả lớn đến mức nào chẳng lẽ mọi người không biết ư?
Chúng ta cùng nhau nói đạo lý nhé.
Điểm mấu chốt mà mọi người cảm thấy giống là thiết lập hình tượng của công thụ và giả thiết thiên tài sau khi sống lại biến thành người thường.
Đầu tiên, tôi xin đề cập đến thiết lập công kiêu ngạo lạnh lùng x thụ không có chút lạnh lùng nào hết.
Thiết lập hình tượng kiểu này có thể xem như giả thiết cp kinh điển của cả giới đam thậm chí là toàn bộ giới tiểu thuyết mạng.
Nếu lội ngược dòng về với nơi khởi nguồn thì nó còn được xem như là kiểu kinh điển trong các bộ hoạt hình.
Huống hồ Vân Vĩnh Trú vốn không chỉ đơn giản là kiểu công kiêu ngạo lạnh lùng.
Thật ra tính cách của anh ấy có hơi tsundere, nhiễm chút tính tình của mấy cậu ấm, thậm chí còn là kẻ sợ sự cô đơn chứ không phải là thiết lập công xinh đẹp lạnh lùng như đóa hoa trên cao truyền thống.
Vệ Hoàn thì càng không phải bàn.
Cậu ấy là một tên trùm lảm nhảm + lập flag, tôi không cho rằng người đọc chân chính sẽ cảm thấy giống một ai đó.
Giờ bàn về việc sống lại và thiên tài rơi xuống vũng bùn.
Giả thiết này thật sự vô cùng cũ, nó bị viết đến mòn luôn rồi.
Có người nói, nhân vật chính của cô cũng gánh nồi kìa! Cũng bị người khác bôi nhọ.
Đúng thế, nếu kiếp trước cậu ấy không cõng nồi, không mang danh dự của tộc Cửu Phượng chết đi thì sau khi sống lại cứ trực tiếp nói cho mọi người biết là xong ngay.
Tôi là Cửu Phượng nè! Mọi người mau tới giúp tôi với.
Rồi đánh phó bản làm gì nữa? Trực tiếp ending luôn cho rồi.
Bỏ qua thế giới quan và vấn đề trung tâm, không có chứng cứ mà cứ thích moi mấy giả thiết nhỏ để bảo giống vốn là một việc làm vô trách nhiệm.
Cho cái ví dụ nhé.
Có hai bộ hoạt hình đều có 7 người đàn ông và một người phụ nữ.
7 người đó đều không cao mấy và sống chung một chỗ, đều có một nhân vật nữ độc ác.
Nhân vật nữ ác độc này sở hữu năng lực siêu nhiên, còn có một tấm kính ma thuật.
Nhân vật phản diện và chính diện đều có quan hệ thân thích không cùng huyết thống.
Bối cảnh câu chuyện đều là truyền thuyết cổ tích, người xem là trẻ con.
Nhìn qua giả thiết hai bên rất giống nhau đúng không?
Vậy xin hỏi bạn có thấy 《Anh em hồ lô》 và 《 Công chúa Bạch Tuyết 》 giống không?
Nếu ngài kiên quyết cho rằng giống thì mời ngài lập bảng màu đi, tôi xin tiếp nhận tất cả nghi ngờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.