Chương 50: Siêu độ
Bóng tối vẫn còn bao trùm lấy đáy giếng, nhưng không còn là bóng tối tuyệt vọng.
Nhóm người Bích Dao, hai vị hòa thượng Pháp Tướng và Pháp Thiện đứng giữa vũng máu đỏ ngầu, xung quanh la liệt t·hi t·hể những tên huyết tế đồ, cùng vô số huyết nguyệt thi b·ị c·hém nát thành từng mảnh.
Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Dù hai tên cầm đầu đã bỏ chạy, chúng vẫn để lại một đội quân thây ma và đám huyết tế đồ trung thành liều c·hết ngăn cản.
Lũ huyết nguyệt thi còn lại, dù chỉ là dư tàn, nhưng mỗi con đều mạnh mẽ dị thường. Cơ thể chúng được huyết tà chi lực gia trì, không hề biết đau, không hề biết sợ hãi. Dưới ánh sáng chập chờn của pháp trận, bọn chúng vẫn lao tới như những cỗ máy g·iết chóc.
Gào!!
Một con huyết nguyệt thi thân hình khổng lồ, toàn thân bao phủ bởi vảy đen, gầm lên một tiếng chấn động. Đôi mắt đỏ ngầu, chứa đầy sát ý điên cuồng, hai cánh tay như quỷ trảo vung lên mạnh mẽ, nhắm thẳng vào Bích Dao đang đứng gần đó.
Vù!
Một bóng người chợt lướt qua như gió.
ẦM!!
Một luồng kiếm khí bùng lên, chém thẳng vào cánh tay của con huyết nguyệt thi, khiến nó bị cắt lìa trong nháy mắt.
Chủ nhân của nhát kiếm ấy chính là Tâm An. Dù linh lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí chiến đấu của cậu vẫn không suy giảm. Tâm An cười mỉm, kiếm trong tay vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, tựa như trăng khuyết sáng rực trong đêm tối. Một nhát kiếm xuyên qua cơ thể con huyết nguyệt thi khổng lồ.
PHỤT!
Máu đen phun ra như suối, con quái vật gầm lên giận dữ, rồi gục xuống đất, thân thể dần gục xuống. Một lúc sau, khi tất cả những Huyết Tế Đồ cùng Huyết Nguyệt Thi đều ngã xuống, không gian xung quanh thoáng cái trở lên yên tĩnh.
Bích Dao nhẹ buông một hơi thở, nhẹ nhàng vung tay. Thương Tâm Kỳ Hoa trong tay nàng dần thu lại ánh sáng rực rỡ, trở về hình thái mềm mại như một cánh hoa nhỏ bé, uyển chuyển vờn quanh nàng như một đóa sen trong gió.
Hai vị hòa thượng cũng thu hồi pháp bảo. Pháp Tướng, vị hòa thượng trẻ tuổi, vẻ mặt đầy từ bi, nhẹ niệm Phật hiệu rồi đưa mắt nhìn quanh. Dưới ánh sáng đỏ u ám của huyết trì, hàng trăm oan hồn uất hận vẫn còn lởn vởn, trôi nổi trên mặt nước như những bóng ma lạc lối.
Tiếng khóc than u uất, tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng trong không gian. Pháp Tướng khẽ chắp tay, ánh mắt đau xót:
- A Di Đà Phật… Huyết trì này chứa đầy oán linh vô tội, bị bọn tà nhân Luyện Huyết Đường tế luyện thành vật liệu cho yêu pháp. Oán khí ngập trời, uổng tử oan nghiệt. Nếu không siêu độ, chỉ sợ họ sẽ vĩnh viễn bị giam cầm nơi đây, chẳng thể siêu sinh…
Pháp Tướng quay sang nhìn Tâm An và Bích Dao, trong mắt hiện lên sự cảm kích:
- Hôm nay may nhờ các vị nghĩa hiệp ra tay, nếu không, chỉ e bọn ma nhân này còn tiếp tục gây họa nhân gian.
Pháp Thiện, vị hòa thượng cao lớn, lúc này cũng bước tới, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại. Cặp mắt sắc bén của hắn quét quanh hiện trường đẫm máu, ngữ khí trầm trọng:
- Luyện Huyết Đường đã ẩn núp rất nhiều năm, vậy mà nay lại tái xuất, quả thực là đại họa cho thiên hạ. Nếu chúng đã bắt đầu hành động, sợ rằng sẽ có thêm nhiều t·hảm k·ịch xảy đến…
Nói rồi, Pháp Thiện xoay người, nhìn thẳng vào huyết trì, đôi mắt như có thiên hỏa phẫn nộ bùng cháy.
- Bọn tà nhân đó đã bỏ chạy, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ còn quay lại. Chúng ta không thể để nơi ô uế này tiếp tục tồn tại.
Lời nói vừa dứt, một luồng khí tức mạnh mẽ từ hắn bùng lên. Pháp Thiện giơ cao song quyền, cả hai nắm tay bỗng nhiên sáng bừng kim quang, mỗi ngón tay tựa như được mạ vàng, khí thế tựa Kim Cương.
- Phá cho ta.
ẦM!
Một quyền mạnh như sấm sét giáng xuống đất. Mặt đất nứt vỡ, chấn động dữ dội. Huyết trì bị chấn động mạnh, những luồng khí máu dâng trào bỗng dưng tan rã, như thể có một luồng Phật lực mạnh mẽ trấn áp tất cả.
Mặt đất chấn động dữ dội, những vết rạn nứt lan rộng như mạng nhện vỡ toang, từng luồng khí huyết đỏ sẫm bốc lên cuồn cuộn, nhưng chỉ trong thoáng chốc tất cả đều b·ị đ·ánh tan.
Huyết trì… vỡ nát.
Luồng tà khí bủa vây nơi này suốt bao lâu nay bỗng chốc tiêu tán. Từ trong huyết trì, vô số bóng mờ ẩn hiện, từng gương mặt nhợt nhạt thoát khỏi ràng buộc, ánh mắt của họ từ thống khổ, hoảng loạn, kh·iếp đảm, dần dần trở nên mê mang và trống rỗng.
Họ là những linh hồn bị giam cầm, bị tà thuật hút lấy sinh khí, vĩnh viễn trôi dạt trong đau khổ. Bỗng nhiên…
Một linh hồn lặng lẽ trôi lên, ánh mắt chớp động, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh. Hàng trăm linh hồn khác cũng dần tỉnh táo, nhưng trên gương mặt vẫn tràn đầy nỗi sợ hãi. Sau khi biết mình đ·ã c·hết, họ bơ vơ, lạc lõng giữa nhân gian, không biết mình phải đi về đâu.
Pháp Tướng thở dài. Tận mắt chứng kiến bao nhiêu người bị biến thành tế phẩm của ma đạo, trái tim vị hòa thượng trẻ không khỏi dâng lên một nỗi xót xa sâu sắc.
- A Di Đà Phật.
Pháp tướng chắp tay niệm phật hiệu, đôi mắt tràn đầy từ bi, rồi lặng lẽ ngồi xuống giữa không trung, hai tay kết ấn, miệng niệm chú liên tục.
"Siêu độ chúng sinh, quay về luân hồi."
Một vòng sáng vàng rực chậm rãi lan tỏa, từ Pháp Tướng phát ra tựa như ánh sáng của Phật quốc, phủ trùm lên những linh hồn đang hoang mang kia. Những bóng mờ run rẩy, thân thể vốn mờ ảo bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
Một số người khẽ cúi đầu, đôi mắt hiện lên sự cảm kích vô hạn. Từng người, từng người một, họ quỳ xuống, cúi đầu sát đất trước Pháp Tướng như muốn nói:
"Đại sư... cảm ơn người..."
Ánh sáng dịu dàng mà ấm áp, từng linh hồn lần lượt hòa vào hư không, tan biến khỏi thế gian, trở về vòng luân hồi. Pháp Thiện đứng một bên, chắp tay hành lễ, ánh mắt đầy nghiêm nghị. Nhưng rồi hắn cũng ngồi xuống, hỗ trợ Pháp Tướng hoàn thành nghi thức siêu độ.
Dưới ánh sáng Phật quang, gió lặng, trời quang, đất cũng ngưng rung động. Tiếng kinh văn trầm bổng vang vọng khắp không gian, hòa lẫn cùng ánh sáng Phật quang ấm áp phủ xuống toàn bộ Tam Liên thôn.
Từng luồng sáng nhạt dần hiện lên trên bầu trời, tựa như những ngọn đèn lồng chập chờn trong màn đêm u tối. Đó chính là những linh hồn bị giam cầm bấy lâu, nay nhờ sức mạnh siêu độ mà dần tỉnh thức.
Có người mặc y phục đạo nhân, có kẻ vận khôi giáp tướng quân, có cả thường dân vô tội, thậm chí có không ít tu sĩ đã vong mạng trong tay đám người Luyện Huyết Đường.
Những gương mặt u sầu, thống khổ, nay dần trở nên tường hòa. Bọn họ đồng loạt cúi đầu, hướng về phía Pháp Tướng và Pháp Thiện, hành đại lễ tạ ơn.
- Đại sư... cảm tạ ơn độ hóa...
Một tiếng nói nhẹ như gió thoảng vang lên, tiếp đó là hàng trăm, hàng ngàn tiếng đồng thanh cảm niệm. Cảnh tượng này rung động lòng người, khiến toàn bộ những ai chứng kiến đều lặng im, không ai có thể thốt nên lời.
Bích Dao đứng đó, đôi mắt long lanh phản chiếu từng tia sáng mờ nhạt của những linh hồn đang rời đi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả. U di, nữ nhân thần bí đeo khăn che mặt, ánh mắt nàng vốn lạnh lùng thờ ơ, nay cũng có chút dao động.
Còn Tâm An...
Cậu siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ vẻ trầm mặc. Những linh hồn này... đã từng là người, từng có ước mơ, hoài bão, từng chiến đấu và sinh tồn, nhưng chỉ vì tà ma ngoại đạo mà c·hết thảm, hóa thành vong linh lưu lạc.
Hôm nay, bọn họ được giải thoát, nhưng liệu còn bao nhiêu oan hồn khác trên thế vẫn đang chìm trong đau khổ? Những linh hồn ở Thảo Miếu thôn, không biết họ có được siêu thoát không?
Tâm An lặng nhìn bóng dáng hai vị hòa thượng, lòng dâng lên một nỗi xúc động phức tạp. Ở trong Vô Cực Tâm, Vương Nhi trong nội tâm rung động cực lớn.
Nàng hiện tại là một linh thể bình thường, không còn vướng bận gì trên trần thế, có thể nhân cơ hội này được siêu độ, rời khỏi nhân gian mà nhập luân hồi. Thế nhưng nàng không lựa chọn rời đi.
Ánh mắt mơ hồ, phức tạp, nàng nhìn về phía Tâm An, nhìn về phía người thiếu niên tuổi trẻ này đã mang đến cho nàng một cuộc sống mới, giải thoát khỏi bóng đen tăm tối kia.
Trong lòng nàng, lúc này không biết đang chất chứa điều gì.
Là lưu luyến?
Là tiếc nuối?
Hay là... một điều gì đó sâu hơn, mà chính bản thân nàng cũng chưa rõ?