Chương 49: Chiến cuộc
Hai tên cầm đầu đứng trên bệ đá cạnh huyết trì, ánh mắt sắc lạnh quét qua nhóm người vừa đến. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ tà ác của chúng ánh lên tia tính toán.
Sự xuất hiện của nhóm này rõ ràng đã khiến cán cân thế cuộc thay đổi, không còn nghiêng hẳn về phía chúng nữa.
Nhưng dù vậy, người của Luyện Huyết Đường há lại có thể dễ dàng lui bước?
Tên đeo mặt nạ lệ quỷ bước lên một bước, giọng trầm thấp vang vọng trong không gian u ám:
- Các ngươi là ai? Đây là chuyện nội bộ của Luyện Huyết Đường, người ngoài không nên xen vào.
Hắn vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn, rõ ràng là muốn trì hoãn thời gian để nghĩ cách đối phó. Hắn đưa Luyện Huyết Đường ra để cho những kẻ mới đến biết sợ mà lui bước. Nhưng hiện tại Luyện Huyết Đường đâu còn như xưa?
Tên còn lại khoác hắc bào cười khẩy một tiếng, lời nói mang đầy ý uy h·iếp:
- Bổn tọa khuyên các ngươi một câu, nếu không muốn c·hết thì tốt nhất mau rời khỏi đây. Đừng để vì một kẻ không biết sống c·hết mà kéo cả mạng sống của mình xuống mồ.
Tên mặc hắc bào nhận ra nhóm người kia không thật sự quen Tâm An liền buông lời đe doạ. Nhưng không ai trong nhóm người mới đến tỏ ra sợ hãi.
Ngược lại Bích Dao đột nhiên bật cười. Nụ cười của nàng như gió xuân lướt qua cánh đồng băng tuyết, tươi tắn mà lém lỉnh, nhưng lại mang theo một sự sắc bén khiến người ta không dám xem nhẹ. Nàng chắp tay sau lưng, đầu hơi nghiêng, đôi mắt linh động lấp lánh vẻ giảo hoạt:
- Wow Luyện Huyết Đường thật là đáng sợ đây. Nếu Hắc Tâm Lão Ma còn sống thì chúng ta có lẽ nhượng bộ ba phần, nhưng hiện tại chỉ bằng bọn ngươi cũng xứng?
Bích Dao cố ý làm bộ ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua hai tên cầm đầu, khóe môi nhếch lên một độ cong đầy chế giễu.
- Hơn nữa, các ngươi còn định dùng thủ đoạn gì để khiến chúng ta sợ đây? Dùng cái miệng của các ngươi sao?
Câu nói của nàng khiến cả hai sắc mặt đanh lại. Tên mặt nạ lệ quỷ siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên tàn độc, nhưng lại không thể phản bác, bởi vì Bích Dao nói không sai. Không rõ thực lực của đối phương thì bọn chúng cũng không dám dễ dàng hạ thủ.
Bởi huyết trì này rất quan trọng, không cho sơ xuất. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì tính mạng bọn chúng cũng khó giữ được. Tên mặc áo bào đen thấp hơn, dáng người cường tráng thì bị chọc giận đến run cả vai, nhưng trong tình huống này cũng không thể làm gì được, chỉ có thể hậm hực nghiến răng.
Ở phía sau Bích Dao, người phụ nữ mang khăn che mặt, thân hình mềm mại như liễu rũ, lặng lẽ quan sát toàn bộ tình huống. Nàng không lên tiếng, nhưng ánh mắt đầy sự hiếu kỳ. Lâu rồi nàng chưa từng thấy Bích Dao vui vẻ như vậy.
Từ khi còn nhỏ, đặc biệt là sau khi trải qua biến cố, nàng cũng rất hiếm khi thấy Bích Dao bộc lộ cảm xúc chân thật như vậy. Thế nhưng, giây phút Bích Dao nhìn thấy thiếu niên kia, cô ấy không chỉ cười tươi, mà còn trở nên vô cùng linh động, như một cơn gió mùa xuân mang theo hơi ấm dịu dàng.
"Tiểu thư... từ khi nào lại có một người khiến nàng ấy vui đến thế?"
Người phụ nữ khẽ nheo mắt, ánh mắt chăm chú nhìn Tâm An, trong lòng lướt qua một tia suy tư khó hiểu.
Giữa lúc hai bên đang giằng co căng thẳng, một tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên, như tiếng sấm giữa đêm trường tĩnh mịch.
- A Di Đà Phật.
Một tiếng niệm Phật hiệu khác vang lên trầm hùng, tựa chuông đồng chấn động linh hồn, mang theo một luồng thần uy khó tả.
Từ phía xa, từng luồng kim quang rực rỡ lóe lên trong bóng tối. Một trận huyết quang dữ tợn bùng nổ, tiếp theo là hàng loạt tiếng rên rỉ quái dị vọng ra. Từng con Huyết Nguyệt Thi lao lên như thủy triều bất ngờ bị chấn bay, va vào vách đá nát bấy, hoặc b·ốc c·háy dưới ánh sáng Phật môn chân hỏa.
Khi huyết vụ tan đi, hai thân ảnh xuất hiện từ bóng tối, chậm rãi bước tới.
Người đi phía sau là một hòa thượng cao lớn như hộ pháp kim cang. Gương mặt dữ tợn, đôi mắt to sắc bén, lông mày rậm như đao khắc, đứng thẳng như cây cột trấn giữ địa ngục. Bộ cà sa màu đỏ thẫm khoác trên người hắn theo mỗi bước chân lại bốc lên từng tia kim quang nhàn nhạt. Thân hình hùng vĩ ấy không cần cất lời cũng khiến kẻ khác bất giác sinh lòng kính sợ, mà nếu không phải nhìn thấy y phục Phật môn, e rằng người ta còn tưởng hắn là một tướng c·ướp sừng sỏ nào đó vừa xông ra từ sơn trại.
Nhưng đi trước hắn một bước, lại là một hòa thượng hoàn toàn tương phản.
Người này trẻ trung, dáng người hơi gầy, da trắng trẻo tựa như công tử thế gia, đôi mắt sáng ngời nhưng sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu mọi hồng trần thế sự. Hắn khoác một bộ cà sa màu nguyệt bạch, trên vạt áo còn có những đường thêu kim tuyến tinh xảo ánh lên trong màn đêm.
Dáng vẻ hắn có phần yếu ớt, nhưng từng bước đi đều toát ra khí thế bình thản mà uy nghiêm. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đám Huyết Nguyệt Thi phía trước, không có nửa phần dao động, giống như một luồng chính khí vĩnh viễn không thể lay chuyển.
Dưới ánh sáng huyết sắc đáng sợ nơi Huyết Trì, sự xuất hiện của hai người này như ánh bình minh xua tan bóng tối, mang theo một luồng Phật môn thần uy, khiến cả không gian như rung động.
Hai vị hòa thượng vừa đặt chân đến, ánh mắt quét qua chiến trường hỗn loạn, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ kinh ngạc.
Bên dưới đáy giếng cổ, huyết trì vẫn đang sôi trào từng cơn, huyết vụ lan tỏa trong không khí như những làn sương đỏ ngầu, phả ra thứ mùi tanh nồng đặc trưng của sát phạt và vong linh. Tàn dư trận chiến còn chưa tiêu tán, đám Huyết Nguyệt Thi b·ị đ·ánh tan văng vãi khắp nơi, những vệt kiếm khí còn vương lại trên mặt đá lạnh lẽo, trong không gian vẫn phảng phất sát khí chưa tan hết.
Nhìn lướt qua bố cục nơi đây, vị hòa thượng trẻ tuổi liền hiểu ngay mọi chuyện. Hắn đưa mắt nhìn sang đám người Huyết Tế Đồ đang đứng phía xa, đặc biệt là hai kẻ cầm đầu. Ánh mắt hắn sâu thẳm như biển, như thể nhìn thấu được mọi tội nghiệt chất chồng của chúng.
- A Di Đà Phật.
Tiếng Phật hiệu nhẹ nhàng nhưng trầm ổn, không mang theo tức giận, nhưng lại khiến hai kẻ cầm đầu cảm thấy một cỗ áp lực vô hình đè xuống. Hòa thượng trẻ tuổi khẽ chắp tay, từ tốn cất lời, giọng nói vang vọng giữa không gian khắc nghiệt này:
- Các ngươi đám tà đạo gieo họa nhân gian, g·iết hại sinh linh, bày ra bực này tội nghiệt. Chúng sinh đều có thể hối cải, nhưng các ngươi đã sa vào ma đạo, tội nghiệt chất đầy, trời khó dung, đất khó tha. Hôm nay, bần tăng nhất định phải tiêu trừ nghiệt chướng này.
Từng lời của hắn vang vọng, mang theo khí thế không thể nghi ngờ, giống như Phật âm rọi sáng địa ngục, khiến đám huyết tế đồ không khỏi rùng mình. Hoà thượng trẻ tuổi lại đưa mắt nhìn sang nhóm Tâm An và Bích Dao.
Nhìn bộ dạng hai người vẫn chưa hoàn toàn thu liễm khí tức sau trận chiến kịch liệt, dấu vết giao chiến vẫn còn, rõ ràng là vừa phải đối đầu với đám huyết tế đồ này. Hiển nhiên hai bên không phải cùng một phe.
- Hai vị thí chủ.
Hòa thượng trẻ tuổi lên tiếng, giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng mang theo khí thế uy nghiêm:
- Bọn ma đầu này, không thể để chúng sống tiếp tục tác loạn nhân gian. Không biết bao nhiêu người vô tội bị bọn chúng s·át h·ại. Các vị cũng là người hành hiệp trượng nghĩa, vậy xin cùng bọn ta tiêu diệt bọn chúng, diệt trừ hậu họa.
Lời vừa dứt, hòa thượng cao lớn phía sau khẽ hừ lạnh, ánh mắt như hổ lang nhìn chằm chằm vào đám huyết tế đồ, trong tay hắn mơ hồ tỏa ra kim quang nhàn nhạt, tựa như đang áp chế lửa giận trong lòng.
Cùng lúc đó, hai kẻ cầm đầu của Huyết Tế Đồ biến sắc, trong mắt lóe lên tia kiêng kỵ. Chúng không ngờ rằng hôm nay không chỉ đụng phải một đám phiền toái, mà còn có cả cao thủ Phật môn xuất hiện.
Chúng biết hôm nay tình thế bất lợi, tiếp tục dây dưa chỉ tổ chuốc lấy họa sát thân. Bọn chúng là nhân vật lãnh đạo của Huyết Tế Đồ, không thể dễ dàng bỏ mạng tại đây, chỉ cần sống sót là được.
Ánh mắt hai tên lóe lên tia tính toán. Không do dự nữa, tên cao gầy mang mặt nạ lệ quỷ vung tay ra lệnh:
- Chặn chúng lại. Giết sạch tất cả.
Đám huyết tế đồ nghe vậy liền điều khiển huyết nguyệt thi lập tức điên cuồng điên cuồng t·ấn c·ông. Cả bọn nhào tới như thủy triều, bao vây lấy nhóm người Tâm An, Bích Dao cùng hai hòa thượng. Cùng lúc đó, hai kẻ cầm đầu nhanh chóng lùi về phía sau, lẩn vào bóng tối sâu hun hút bên trong huyết trì, ý đồ đào tẩu.
Vị hòa thượng trẻ tuổi khẽ niệm Phật hiệu, từ mi tâm phát ra kim quang sáng chói, quanh thân tỏa ra một vòng sáng phật môn tựa như pháp tướng. Hắn vung tay, một vòng Kim Cương Phật Ấn bay ra, xoáy thành kim luân rực rỡ, quét ngang hàng chục Huyết Nguyệt Thi đang lao tới.
- A Di Đà Phật.
Kim quang bùng lên chói lóa, lũ Huyết Nguyệt Thi bị pháp ấn đánh trúng liền phát ra tiếng rít gào đau đớn, cơ thể chúng cháy lên từng mảng, hóa thành tro bụi. Phía sau hoà thượng trẻ tuổi, là hòa thượng cao lớn gầm nhẹ, cơ thể bừng bừng kim quang, cơ bắp cuồn cuộn, hắn vung mạnh kim cương quyền, từng cú đấm như sấm sét đánh thẳng vào lũ huyết tế đồ.
Một quyền giáng xuống, tên huyết tế đồ xấu số b·ị đ·ánh lệch cả người, xương cốt gãy vụn, phun ra một ngụm máu đen rồi ngã xuống.
Phía bên kia, đám người đi theo Bích Dao cũng bắt đầu xuất chiêu. Những kẻ tuỳ tùng mặc áo vàng này đều không phải hạng tầm thường. Công pháp của bọn họ vô cùng quỷ dị, cơ thể lấp loáng tà quang, từng đường phù văn tím đen hiện lên trên da thịt, mỗi lần bọn họ ra tay đều mang theo khí tức âm tà.
Một kẻ vung tay, một màn sương đen dày đặc lan tràn, ngay lập tức bao phủ một khu vực, khiến đám huyết tế đồ và huyết nguyệt thi bên trong trở nên mất phương hướng, cứ thế bị đồng đội của chúng chém g·iết mà không hay biết.
Một kẻ khác múa tay kết ấn, trên trán hiện lên một phù văn màu đỏ sậm, xung quanh cơ thể phát ra luồng khí quỷ dị, khi hắn hét lên, một cơn lốc đỏ như máu bùng nổ, thổi bay một loạt huyết tế đồ sang một góc.
Giữa trận chiến ác liệt, Tâm An đứng bên ngoài quan sát. Linh khí trong người cậu đã hao hụt, nếu tiếp tục chiến đấu sẽ rất nguy hiểm. Nhưng tay cậu vẫn nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt không hề lơi lỏng cảnh giác.
Bích Dao đứng bên cạnh, không tham gia trận chiến, nhưng Thương Tâm Kỳ Hoa trong tay nàng lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.
Sau lưng nàng, người phụ nữ mang khăn che mặt vẫn giữ nguyên vẻ thần bí, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiến cuộc. Nàng không xuất thủ, nhưng khí thế vẫn uy nghiêm, mục đích của nàng là bảo hộ Bích Dao phòng ngừa trường hợp xấu nhất.