Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 48: Trương Tâm An đã lâu không gặp




Chương 48: Trương Tâm An đã lâu không gặp
ẦM!
Một luồng kiếm quang xanh nhạt bùng lên, rạch ngang bầu không khí như một tia sét giữa đêm đen. Hơn hai mươi Huyết Nguyệt Thi bị kiếm khí quét trúng, thân thể bị cắt thành từng mảnh, máu đen văng tung tóe khắp nơi.
Không gian chợt lặng đi một nhịp.
"GÀO!"
Lũ Huyết Nguyệt Thi còn lại như phát điên, chúng giẫm đạp lên đồng bọn, lao đến như bầy sói hoang đói khát, hai mắt đỏ ngầu, mùi tanh tưởi nồng nặc. Tâm An cắn chặt răng, ánh mắt lạnh băng.
Một cỗ sát khí đáng sợ tỏa ra từ cơ thể cậu, khiến không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
"Thanh Vân Kiếm Quyết – Băng Vụ Hàn Trảm!"
Tâm An xoay người vung kiếm, từng đợt kiếm quang xanh lam tỏa ra lạnh lẽo, cuốn theo những lưỡi hàn khí sắc bén.
"Rắc rắc rắc!"
Những con Huyết Nguyệt Thi lao đến bị kiếm khí băng giá bao phủ, toàn thân lập tức đông cứng thành băng.
"ẦM ẦM!!"
Cả trăm t·hi t·hể vỡ vụn thành trăm mảnh, rơi lả tả như những khối băng vỡ. Tên đeo mặt nạ lệ quỷ đôi mắt co rút lại.
- Tên nhãi này… mạnh hơn chúng ta nghĩ.
Một tên Huyết Tế Đồ từ bên trái bất ngờ vung đao chém ngang.
"Keng!"
Lưỡi đao của hắn chạm vào kiếm của Tâm An, nhưng chưa kịp đẩy ra.
"Phụt!"
Đầu hắn đã lìa khỏi cổ, máu phun như suối. Tâm An không dừng lại.
"Vân Ảnh Trảm!"
Thân ảnh cậu biến mất như một bóng mây, chỉ thấy bốn, năm luồng kiếm quang cắt ngang không trung.
"A"
Bốn tên Huyết Tế Đồ chưa kịp kêu lên đã b·ị c·hém đôi, thân thể rơi xuống đất phát ra những tiếng "bịch bịch" nặng nề. Máu nhuộm đỏ cả nền đá. Thế nhưng...

"Keng keng keng!"
Những chiếc chuông trên tay bọn Huyết Tế Đồ vẫn không ngừng rung lên. Một luồng tà khí đen kịt tỏa ra, khiến những con Huyết Nguyệt Thi còn lại bất chợt gào rống, càng trở nên điên cuồng.
Tâm An nhíu mày. Những con Huyết Nguyệt Thi này… Chúng không chỉ mạnh hơn bình thường, mà dường như còn được tăng cường sức mạnh từ trận pháp.
"Không ổn…"
Một cơn choáng nhẹ quét qua đầu cậu. Linh lực… đang cạn kiệt nhanh hơn dự tính.
Dù kiếm quyết của Tâm An đã đạt đến trình độ rất cao, nhưng bản thân chưa đủ tu vi để đánh lâu dài với số lượng áp đảo như vậy.
"Phải tìm cách kết thúc trận chiến này"
- Giết...
Một tiếng quát vang lên, hơn năm mươi Huyết Nguyệt Thi đồng loạt lao lên. Tâm An siết chặt kiếm, hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên kiên định.
"C·hết tiệt…"
Lúc này linh lực trong đan điền, chỉ còn chưa đến hai phần mười. Tâm An đứng giữa biển máu, hơi thở gấp gáp, thanh kiếm trên tay nhuốm đầy huyết dịch tanh tưởi.
Xung quanh cậu, xác của hơn chục Huyết Tế Đồ nằm la liệt, máu tươi thấm vào nền đá lạnh lẽo. Thế nhưng, đám Huyết Nguyệt Thi vẫn chưa dừng lại.
"ẦM!"
Một tên Huyết Tế Đồ vung tay, một luồng huyết khí tà ác cuộn lên.
"Sát Lục Huyết Văn."
Một huyết ấn đỏ rực xuất hiện trong không trung, ngay sau đó mười con Huyết Nguyệt Thi đồng loạt phát ra tiếng gào thét kinh khủng, cơ thể bọn chúng bỗng căng phồng lên, cơ bắp nứt toác, sức mạnh bạo phát.
Tâm An híp mắt lại, cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
ẦM!
Một con Huyết Nguyệt Thi với thân thể cao hơn ba trượng lao đến như mãnh thú, cánh tay khổng lồ vung lên nhắm thẳng đầu Tâm An mà đập xuống.
"Thanh Vân Kiếm Quyết – Băng Tinh Phong Vũ!"
RẦM!

Ngay khi nắm đấm của nó suýt chạm vào người, Tâm An xoay người né tránh trong gang tấc, kiếm quang từ tay cậu vung lên, mang theo từng mảnh băng sắc như dao cắt.
ROẸT!
Cánh tay của Huyết Nguyệt Thi bị cắt lìa. Máu đen phun ra như suối, nhưng nó vẫn không hề ngừng lại, cánh tay còn lại vung tới nhanh như chớp.
"Bịch!"
Tâm An trở tay dùng kiếm đỡ lấy cú đấm, nhưng sức mạnh khủng bố của nó khiến cả cơ thể cậu bị hất văng ra xa, đập mạnh vào tường đá. Linh lực trong cơ thể… đã giảm xuống chưa đến một phần mười. Nhưng Tâm An không có thời gian để chần chừ.
"ẦM!"
Ba con Huyết Nguyệt Thi khác đồng loạt lao tới, mỗi con đều có tốc độ nhanh hơn trước. Tâm An cắn chặt răng, cả người gần như biến mất trong một làn khói mờ ảo.
"Thanh Vân Kiếm Quyết – Phù Vân Tử Ảnh"
Kiếm quang xanh nhạt bùng lên như sóng nước, bốn con Huyết Nguyệt Thi lập tức b·ị c·hém đôi ngay tại chỗ. Từng hạt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán Tâm An.
- Hắn sắp cạn kiệt linh lực rồi. Các ngươi, g·iết hắn đi.
Tên mặt nạ lệ quỷ nhạy bén nhìn ra hất cằm, ra lệnh. Hơn hai mươi Huyết Nguyệt Thi đồng loạt gầm lên, lao đến như hổ đói. Tâm An siết chặt kiếm, hơi thở dồn dập, ánh mắt tràn đầy quyết liệt.
"ẦM!"
Một trận gió mạnh bỗng cuộn lên, hàng chục Huyết Nguyệt Thi vừa lao tới liền bị đẩy lùi mạnh mẽ, đập mạnh vào vách đá xung quanh, tạo ra những tiếng răng rắc ghê rợn. Tâm An kinh ngạc.
Cậu cảm nhận được một luồng linh lực kỳ dị vừa quét ngang chiến trường. Không phải kiếm khí, không phải phù thuật, mà là một loại sức mạnh tinh khiết, mênh mông và dịu dàng như nước suối, nhưng cũng sắc bén như lưỡi dao vô hình.
- Vương Nhi, dừng lại.
Bên trong Vô Cực Tâm, một bóng dáng nhỏ nhắn khẩn trương lao ra, chính là Vương Nhi. Nàng mang vẻ sốt ruột, đôi mắt long lanh ánh lên sự lo lắng:
- Tâm An, để ta ra ngoài giúp ngươi. Nếu cứ thế này, ngươi sẽ không trụ nổi nữa.
Tâm An cắn răng kiên định:
- Chưa đến lúc.
Vương Nhi ngẩn người, ánh mắt lo lắng càng sâu thêm.
"Nhưng ngươi..."
"Ta nói chưa cần."
Giọng Tâm An lạnh như băng, không phải vì cậu không muốn Vương Nhi giúp đỡ, mà vì… nếu không đến bất đắc dĩ, cậu không muốn Vương Nhi hiện thân. Chưa kể bên ngoài còn có những kẻ đang quan sát, không rõ thực lực mạnh yếu.

Bên trong thức hải, Vương Nhi cũng im lặng. Nàng có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong tâm trí Tâm An. Tâm An thò tay vào trong ngực, lấy ra một tấm hộ phù cổ xưa. Đây là hộ phù mà sư phụ cậu, Đạo Huyền Chân Nhân ban cho, có thể giúp cậu thoát thân.
"Chỉ cần kích hoạt hộ phù này..."
Lúc này, bóng tối phủ trùm, không gian tràn ngập hơi thở t·ử v·ong và tà khí lạnh lẽo. Huyết trì dưới đáy giếng sôi trào, từng luồng khói đỏ bốc lên, hòa quyện với không khí, tạo thành những hình thù quỷ dị, như những linh hồn oán hận đang quằn quại trong đau đớn.
Những Huyết Nguyệt Thi đứng lố nhố khắp nơi, cơ thể gầy gò, da thịt khô quắt, đôi mắt đỏ như máu, tựa như hung quỷ từ địa ngục.
Chúng gào lên khàn đặc, lao về phía Tâm An như một cơn thủy triều bất tận, mỗi bước đi của chúng khiến mặt đất rung chuyển, tà khí cuồn cuộn.
Giữa khung cảnh đầy tuyệt vọng đó…
"ẦM!"
Một luồng ánh sáng chói lóa đột nhiên xé toạc màn đêm, chiếu sáng cả không gian đầy tội ác. Như trăng rằm giữa bầu trời u ám, như ngọn nến nhỏ bé nhưng kiên cường giữa gió bão, một bóng dáng tinh khiết và rực rỡ xuất hiện giữa vùng tối tăm nhuốm máu.
Một đóa hoa rực rỡ hiện ra, cánh hoa mỏng manh mà lấp lánh như được tạo từ tinh quang trời đất nhưng lại đẩy lùi những con Huyết Nguyệt Thi lùi xuống, không dám tiến lên. Chúng nhìn vào đoá hoa tràn đầy sự kiêng dè như thể có lực lượng nào đó khiến chúng sợ hãi vậy.
Một thiếu nữ từ xa bước tới. Nàng như bước ra từ luồng sáng, váy trắng thuần khiết tựa tuyết đầu mùa, mỗi bước chân nhẹ nhàng như đang lướt đi trên cánh hoa. Dưới ánh sáng hư ảo, làn da nàng trắng tựa ngọc, mái tóc dài đen nhánh buông rủ sau lưng, mềm mại như dòng suối chảy.
Gương mặt nàng tuyệt sắc như trăng rằm, mỗi đường nét đều hoàn mỹ đến không thực, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, tựa như có thể soi thấu cả tâm can người đối diện. Trên tay nàng, một đóa hoa tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cánh hoa nhẹ nhàng lay động như đang hấp thu linh khí trời đất.
Phía sau nàng, một người phụ nữ yểu điệu trong bộ y phục lụa mềm mại, khăn che mặt che giấu dung nhan, khí chất cao quý mà thần bí. Sau lưng hai người là bảy, tám nam nhân vạm vỡ, mặc trường bào vàng kim, ánh mắt lạnh lùng, uy nghiêm như hộ pháp.
Nhóm Huyết Nguyệt Thi đang gào thét bỗng nhiên khựng lại. Cả bầu không khí như đóng băng trong giây lát.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ từ đóa hoa, lũ thi vật run rẩy dữ dội, như thể một con mãnh thú đang đối mặt với thiên địch, đôi mắt đỏ rực co rút lại đầy sợ hãi. Dưới huyết trì sâu thẳm, nơi tận cùng của bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái tựa tiên nữ giáng trần.
Tâm An sững sờ, đôi mắt cậu, phản chiếu bóng hình trắng muốt ấy. Thiếu nữ nhẹ nhàng nâng tay, đầu ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve cánh hoa trong tay mình.
"Thương Tâm Tán Hoa."
Cùng với lời thì thầm mềm mại ấy, cánh hoa đột nhiên bừng sáng, tỏa ra hào quang rực rỡ, tựa như hàng vạn đốm sáng li ti tỏa ra khắp không gian.
ẦM ẦM ẦM!
Những đốm sáng ấy rơi xuống như trận mưa sao băng, chạm vào những tên Huyết Nguyệt Thi.
"A a a a a"
Lũ thi vật gào thét trong đau đớn, cơ thể co quắp dữ dội, tà khí trên người chúng bị đốt cháy như tro tàn trước ngọn lửa thanh tẩy. Tâm An bình ổn lại nhịp thở, khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn dừng trên bóng dáng thiếu nữ ấy.
Lúc này, nàng đột nhiên quay lại, đôi mắt linh động mang theo ý cười nhìn thẳng vào mắt Tâm An. Giữa khung cảnh hỗn loạn, giữa cơn mưa ánh sáng tỏa ra từ đóa hoa trong tay nàng, thiếu nữ khẽ cong môi cười tuyệt sắc, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Trương Tâm An, đã lâu không gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.