Chương 47: Hiểm cảnh
Tâm An đứng trước huyết trì, ánh mắt lạnh băng lướt qua từng tầng sóng máu cuộn trào. Xung quanh, không gian ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở, tiếng gào khóc thê lương của những linh hồn vẫn vang vọng không dứt.
Cậu di chuyển chậm rãi, men theo bờ huyết trì, cẩn thận quan sát từng góc khuất của nơi này. Dưới ánh sáng lờ mờ, một khe nứt nhỏ trên vách đá thu hút sự chú ý của cậu.
Tâm An bước tới, nhẹ nhàng gạt bỏ lớp rêu phong che phủ, để lộ một hốc đá sâu hun hút.
Bên trong…
Một quyển sổ cũ kỹ, bìa da đã sờn rách, vương đầy v·ết m·áu khô.
Cậu cẩn thận nhấc quyển sổ lên, lật giở từng trang. Những dòng chữ bằng mực đỏ hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng yếu ớt:
"…Luyện Huyết Đường, tà phái khét tiếng một thời, từng thống trị một vùng suốt 800 năm trước…"
"…Đường chủ của chúng, Hắc Tâm Lão Nhân, luyện hóa hàng vạn sinh linh để đúc thành Huyết Nguyệt Đài, nuốt chửng tinh huyết của thiên địa…"
"…Môn phái này bị diệt trừ theo sự biến mất của Hắc Tâm Lão Nhân, có tin đồn hắn đ·ã c·hết, nhưng những kẻ sống sót vẫn luôn âm thầm tìm cách hồi sinh hắn…"
Tâm An siết chặt cuốn sổ, sắc mặt trầm xuống. Luyện Huyết Đường chưa từng thực sự biến mất. Hắc Tâm Lão Nhân, kẻ đã từng tạo ra một cơn ác mộng kinh hoàng, dù đã bị diệt trừ cách đây 800 năm, vẫn có người tìm cách đưa hắn trở lại.
Mà huyết trì này… chính là một phần trong kế hoạch hồi sinh đó. Từng linh hồn bị hút vào trung tâm huyết trì, từng giọt tinh huyết bị rút ra… tất cả đều đang cung cấp năng lượng cho một nghi thức tà ác?
Vương Nhi trong thức hải thì thầm, giọng nàng trầm xuống:
- Tất cả những pháp mà chúng ta tìm thấy trong thôn… đều là mồi nhử.
- Bọn chúng cố ý để lại những thứ này, khiến tu sĩ hiếu kỳ mò đến, sau đó liền g·iết c·hết họ, hấp thụ linh hồn để thúc đẩy nghi thức.
- Tam Liên thôn chính là một cái bẫy.
ẦM!
Một tiếng động chấn động cả đáy giếng. Tâm An vừa kịp ngẩng đầu lên thì không gian xung quanh rung chuyển dữ dội. Huyết trì bỗng sôi trào, từng gợn sóng đỏ ngầu cuộn lên như muốn nhấn chìm tất cả.
ẦM!
Từng cơn rung chấn dữ dội lan ra từ trung tâm huyết trì, làm đá vụn từ trên trần giếng rơi lả tả xuống mặt nước đỏ ngầu. Không gian u tối bỗng bị nhuộm bởi một màu đỏ huyết quang quỷ dị, những ký tự tà ác khắc trên tường đá rực sáng, lan tỏa từng làn sương máu nhàn nhạt.
Tâm An khẽ nheo mắt. Không cần quay đầu, cậu cũng cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ đang nhanh chóng bao trùm xung quanh mình.
Soạt! Soạt! Soạt!
Từ bốn phía, hơn hai mươi bóng người đồng loạt xuất hiện, bao vây Tâm An từ mọi hướng. Bọn chúng đều mặc trường bào đen tuyền, trên mặt mang những huyết văn u ám, tà dị. Trong tay mỗi kẻ đều cầm một thanh huyết đao, lưỡi đao ánh lên màu đỏ sẫm như vừa mới tắm trong máu tươi. Ánh mắt bọn chúng không có chút nhân tính nào, chỉ còn lại sự điên cuồng và khát vọng được tắm trong máu tu sĩ.
Ở phía trước đội hình, hai kẻ có khí thế mạnh mẽ hơn hẳn bước lên.
Một kẻ cao gầy, gương mặt giấu sau lớp mặt nạ đỏ khắc hình lệ quỷ. Hắn khoác hắc bào có viền huyết văn đặc biệt hơn những kẻ còn lại, trên tay cầm một thanh đoản kiếm đen kịt, tựa như có từng làn sương máu bốc lên từ lưỡi kiếm.
Bên cạnh hắn là một kẻ thấp hơn, dáng người cường tráng, đôi mắt ẩn hiện màu đỏ tà dị, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện dưới lớp hắc bào.
Tên đeo mặt nạ lệ quỷ cất tiếng cười khẩy, giọng nói the thé vang lên giữa không gian âm u:
- Một tên tiểu bối chưa ráo máu đầu? Sao lại chui vào nơi này chịu c·hết?
Tên lực lưỡng bên cạnh bật cười khùng khục, giọng nói trầm khàn như dã thú:
- Quỳ xuống, tự chặt tay chân, dâng linh hồn. Bổn tọa có thể cho ngươi c·hết toàn thây.
Tên mặt nạ lệ quỷ nâng đoản kiếm, nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay mình, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường. Tâm An chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt lạnh như băng.
Không đáp lại lời khiêu khích của chúng, cậu chỉ nhẹ nhàng siết chặt Hàn Nguyệt Kiếm, hàn khí từ lưỡi kiếm lan tỏa, khiến nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.
Cậu nhẹ giọng nói, như thì thầm với chính mình:
- Lại thêm một đám chó săn của Luyện Huyết Đường…
Câu nói đó khiến sắc mặt hai kẻ cầm đầu sa sầm. Tên mặt nạ lệ quỷ cười nhạt, nhưng đáy mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo:
- Giết hắn.
Hai mươi tên Huyết Tế Đồ nghe vậy liền bắt đầu hành động. Những thanh huyết đao trong tay chúng bùng lên tà quang, vẽ nên những vệt đỏ rực trong không gian tối tăm.
"Keng… Keng… Keng…"
Một loạt âm thanh quỷ dị, the thé vang lên khi hai mươi Huyết Tế Đồ đồng loạt rút từ trong tay áo ra một chiếc chuông nhỏ, thân chuông khắc đầy những ký tự tà dị, đỏ sẫm như bị nhuộm trong máu tươi suốt nhiều năm.
Tâm An lập tức cảnh giác. Nhưng cậu còn chưa kịp hành động, biến cố đã xảy ra.
ẦM! ẦM! ẦM!
Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, từng phiến đá nứt vỡ, để lộ ra những khe hở đen ngòm như miệng quỷ.
Từ trong bóng tối sâu thẳm ấy, hơn một trăm bóng người chậm rãi bước ra.
Là Huyết Nguyệt Thi.
Nhưng lần này, không giống với những con mà Tâm An từng đối mặt trước đó. Bọn chúng cao lớn hơn, cơ thể không còn mục rữa mà cứng rắn như kim thiết, từng lớp da thịt đen sạm lại như đã trải qua vô số lần ngâm trong huyết trì, tà khí cuồn cuộn bốc lên từ thân thể chúng.
Đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, trên trán mỗi con đều khắc một phù văn tà dị, ánh lên huyết quang nhàn nhạt.
- Lên.
Tên mặt nạ lệ quỷ phất tay, lạnh lùng ra lệnh.
Gào——!!
Cả trăm Huyết Nguyệt Thi đồng loạt gầm lên, như một đàn dã thú điên cuồng lao về phía Tâm An.
ẦM! ẦM! ẦM!
Mặt đất rung chuyển.
Tâm An không kịp nghĩ nhiều, thân hình lóe lên, Hàn Nguyệt Kiếm trong tay vẽ nên một đường sáng lạnh.
"Thanh Vân Kiếm Quyết – Trảm!"
Một luồng kiếm quang xanh nhạt dài hơn mười trượng bất ngờ bùng lên, sắc bén vô song, quét ngang không gian trước mặt.
"Rầm!"
Hơn mười Huyết Nguyệt Thi b·ị c·hém thành hai nửa ngay lập tức, máu đen văng tung tóe, thân thể bị kiếm khí cường đại xé rách. Nhưng những tên b·ị c·hém đôi không hề ngã xuống. Cơ thể chúng rung lên dữ dội, rồi như có một thứ lực lượng tà ác nào đó cưỡng ép, khiến chúng lập tức liền lại.
- Quả nhiên bọn này khác hẳn lũ ngoài kia.
Tâm An nheo mắt, ánh nhìn trầm xuống.
- Ha ha ha ha
Tên mặt nạ lệ quỷ bật cười lạnh lẽo:
- Tiểu tử, đừng phí công vô ích. Đây là Huyết Nguyệt Thi được nuôi dưỡng trong huyết trì nhiều năm. Dù có b·ị c·hém thành trăm mảnh cũng sẽ tự liền lại mà thôi.
- Ta muốn xem ngươi chống đỡ được bao lâu.
Vút!
Ngay khi hắn vừa dứt lời, một bóng đen bất ngờ lướt đến từ phía sau Tâm An, thanh huyết đao trong tay chém thẳng xuống gáy cậu!
Soạt!
Chớp mắt, một thanh huyết đao khác lại đâm ngang từ bên hông. Một kẻ tập kích từ trên cao, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Tâm An. Hơn hai mươi tên Huyết Tế Đồ không hề đứng yên. Chúng ẩn nấp trong bóng tối, rình rập từng sơ hở, phối hợp cực kỳ nhịp nhàng, liên tục tung ra đòn đánh hiểm độc.
- C·hết đi.
Tâm An lập tức phản ứng.
"Vân Tường Bộ"
Bóng cậu đột nhiên nhòe đi, lướt ngang sang một bên trong gang tấc, tránh được cú chém chí mạng.
"Thanh Vân Kiếm Quyết – Hồi Phong Trảm"
Một vòng kiếm quang hình bán nguyệt bùng lên xung quanh Tâm An, mạnh mẽ phản kích.
- A
Một tên Huyết Tế Đồ bị trúng đòn, cánh tay cầm đao lập tức b·ị c·hém đứt, máu tươi phun ra xối xả. Nhưng ngay khi Tâm An vừa phản công.
- Giữ chân hắn.
Tên mặt nạ lệ quỷ vung tay.
ẦM!
Bốn con Huyết Nguyệt Thi đồng loạt nhảy bổ vào Tâm An từ bốn hướng.
Tâm An không kịp xoay người tránh né, chỉ có thể cắn răng dốc toàn lực tung ra một kiếm.
"Trảm"
Một kiếm mạnh mẽ xuyên thẳng qua lồng ngực của một con Huyết Nguyệt Thi, xé toạc nó thành hai nửa.
Nhưng ba con còn lại đã áp sát. Một con dùng móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào vai cậu nhưng bị Tâm An né tránh. Một con khác vung tay, đánh mạnh vào lưng cậu, khiến Tâm An loạng choạng lùi về sau vài bước.
Tên mặt nạ lệ quỷ cười gằn, ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt:
- Ha ha ha... Nhãi ranh thế nào? Bị dồn vào đường cùng rồi chứ?
Tâm An cắn chặt răng. Tình huống này thực sự khó khăn hơn cậu tưởng. Bọn chúng phối hợp quá nhịp nhàng. Hơn một trăm Huyết Nguyệt Thi không ngừng lao lên càn quét như thủy triều, cộng thêm hai mươi tên Huyết Tế Đồ ẩn nấp trong bóng tối liên tục đánh lén.
Dù Tâm An rất mạnh, nhưng một mình chống lại đội hình như vậy quả thực rất khó đối phó.
"Phải tìm cách phá vòng vây"
Tâm An hít sâu một hơi, ánh mắt chợt lóe lên một tia sắc bén lạnh lùng.
"Được lắm."
Cậu siết chặt Hàn Nguyệt Kiếm, linh lực toàn thân bùng lên mãnh liệt. Cặp mắt vốn trong trẻo của Tâm An, giờ đây, đã phủ lên một lớp hàn ý băng lãnh.