Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 46: Huyết trì




Chương 46: Huyết trì
Cuộc chiến vẫn còn diễn ra gay cấn, nhưng Tâm An càng đánh càng mạnh. Mỗi lần vung kiếm, lực lượng của cậu càng sắc bén, mắt cậu càng sáng lên như thấu hiểu điều gì đó.
Huyết Cầm cảm thấy bất an:
- Không đúng. Tên này... Hắn đang học theo chúng ta?
Huyết Đồ lau máu bên khóe môi, nghiến răng nghiến lợi:
- Hắn không chỉ học mà còn mạnh hơn theo từng phút.
Thiếu niên mà chỉ trong thời gian ngắn, đã khiến ba t·ên s·át n·hân cảm thấy sợ hãi. Tâm An đứng giữa chiến trường, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba kẻ trước mặt. Cậu khẽ nhếch môi:
- Ba người các ngươi... chỉ có vậy thôi sao?
Huyết Ảnh Tam Sát rùng mình. Không khí như bị xé toạc bởi sát khí lạnh lẽo. Huyết Đao, Huyết Cầm, Huyết Đồ đứng thành hình tam giác, bao vây Tâm An vào giữa. Chúng không còn dám xem thường cậu nữa. Thiếu niên này quá nguy hiểm. Nhưng lùi bước không phải là lựa chọn. Kẻ nào lùi bước, kẻ đó sẽ c·hết.
ẦM!
Huyết Đao gầm lên như dã thú, Xích Huyết Đại Đao trong tay hắn rực lên ánh máu, thân đao tỏa ra khí tức tà ác.
- Lần này xem ngươi tránh thế nào.
Hắn lao tới, một đao bổ xuống như lôi đình giáng thế. Mặt đất rung chuyển, đất đá vỡ vụn như sóng dậy, cả không gian như sụp đổ theo nhát chém của hắn. Nhưng không có tiếng kiếm v·a c·hạm. Huyết Đao trợn tròn mắt.
Tâm An đã biến mất?
Không, cậu không biến mất. Mà Tâm An đã luồn ra sau lưng hắn từ lúc nào.
- Nhanh như vậy?
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Huyết Đao, nhưng đã quá muộn. Một đường kiếm sắc bén như ánh trăng xẹt qua.
Phập!
Cổ họng Huyết Đao toé máu. Hắn trợn trừng, cổ họng phát ra những tiếng ú ớ kinh hoàng, bàn tay nắm chặt đại đao run rẩy.
- Không... thể nào...
Máu tươi từ yết hầu hắn phun ra như suối, thân thể đồ sộ đổ rạp xuống như một con thú b·ị c·hặt đ·ầu.
Huyết Đao – Tử vong.
"Tang!"
Tiếng đàn sắc bén vang lên, Huyết Cầm cắn môi, hai tay run rẩy, nhưng vẫn cố đàn một khúc cuối cùng.
- Tên khốn kiếp này. C·hết đi!
Vong Xuyên Khúc – Vạn Hồn Phệ Tâm.
Tiếng đàn như gào khóc, hàng ngàn oan hồn từ trong hư không gào thét lao đến Tâm An. Chúng bấu víu vào cậu, muốn kéo cậu vào địa ngục sâu thẳm.

Nhưng...
Hàn Nguyệt Kiếm tỏa sáng. Ánh kiếm băng lãnh xé toạc không gian, cắt ngang tiếng đàn quỷ mị.
ẦM!
Một luồng kiếm khí cuồng bạo quét qua, Hồn Lạc Cầm trong tay Huyết Cầm vỡ tan thành từng mảnh vụn.
- Không!!
Huyết Cầm hoảng loạn lùi bước, nhưng Tâm An đã áp sát.
- Ngươi thích h·ành h·ạ con mồi trước khi g·iết chúng, nhưng đáng tiếc, hôm nay chính ngươi là con mồi.
"Xoẹt!"
Một đường kiếm xé toạc lồng ngực nàng. Máu nhuộm đỏ y phục trắng. Huyết Cầm sững sờ nhìn xuống, đôi mắt vàng rắn dần trở nên vô thần.
- Ta… ta…
"Phịch!"
Nàng ngã xuống, đôi tay vẫn cố níu lấy những sợi dây đàn đứt gãy.
- Ha… ha ha ha…
Huyết Đồ lùi dần về sau, khuôn mặt tái xanh không còn giấu được sự sợ hãi. Hai đồng bọn của hắn đều đ·ã c·hết trong nháy mắt.
- Ngươi… Ngươi không phải con người.
Hắn cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu đen vào Lục Hồn Chủy. Búa nhỏ chấn động, tà khí lan tràn, bốn phía xuất hiện vô số t·hi t·hể đứng dậy.
"Gừ… gừ…"
Hơn trăm cương thi xông lên như thủy triều. Tâm An khóe môi cậu nhếch lên, một tay cậu bấm kiếm quyết, một tay giơ kiếm lên cao.
Hàn Nguyệt Kiếm – Nguyệt Diệt Hồn!
Ánh kiếm tỏa sáng như bầu trời đêm tràn ngập trăng lạnh.
"ẦM!!!"
Kiếm khí như bão tố càn quét, chém nát toàn bộ lũ cương thi trong nháy mắt. Thi thể vỡ nát, từng mảnh rơi rụng như tro bụi. Huyết Đồ mắt trợn trừng, thân thể run lên vì tuyệt vọng.
- Không… Không thể nào.
Tâm An đã đứng trước mặt hắn.
- Hết trò rồi chứ?

- Đừng g·iết ta! Ta có thể...
"Xoẹt!"
Không chờ hắn nói hết câu, kiếm đã xuyên thẳng qua tim. Máu bắn ra, nhuộm đỏ màn đêm. Huyết Đồ co giật một lúc, rồi ngã xuống như một con chuột c·hết.
Tâm An đứng giữa bãi chiến trường, máu chảy dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống nền đất nhuốm đỏ. Ba cái xác lạnh lẽo nằm bất động. Một cơn gió lạnh thổi qua. Tất cả đã kết thúc. Cậu đưa tay quệt máu trên mặt, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Vương Nhi đứng trong thức hải, ánh mắt phức tạp nhìn Tâm An.
Thiếu niên này… quá xa lạ.
Tâm An lúc nào cũng hòa nhã, dễ gần, đôi khi lại mang nét già dặn như một ông cụ non. Dù có thông minh, có cẩn trọng đến đâu, Tâm An vẫn luôn là một người ấm áp.
Nhưng giờ phút này…
Tâm An đứng giữa ba cái xác lạnh lẽo, ánh mắt trầm tĩnh mà lãnh đạm, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo đến mức khiến nàng rùng mình. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, bóng dáng cậu như một lưỡi kiếm đã nhuốm máu, sắc bén, đơn độc.
Đây thật sự là Tâm An sao?
Vương Nhi chưa từng thấy cậu giận dữ đến vậy, cũng chưa từng thấy cậu ra tay tàn nhẫn như thế. Nhưng đồng thời, nàng cũng không thể rời mắt khỏi cậu. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng, không phải sợ hãi… mà là rung động.
- Đáng sợ… nhưng cũng thật chói mắt.
Tâm An khẽ thở ra, thu lại sát khí, chỉ thoáng liếc nhìn ba t·hi t·hể rồi xoay người rời đi. Trận chiến đã kết thúc, nhưng bí ẩn về Tam Liên thôn vẫn còn đó. Bước qua con đường mòn nhỏ, Tâm An đột nhiên dừng lại.
- Oa… oa…
Một tiếng khóc thê lương vang lên.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch c·hết chóc, âm thanh ấy giống như một lời gọi hồn từ địa ngục, vang vọng trong màn đêm dày đặc.
Tiếng khóc trẻ con. Nhưng không hề mang theo sự hồn nhiên, ngây thơ của một đứa trẻ.
Nó lạnh lẽo.
Nó bi thương.
Nó tuyệt vọng như một oan hồn đã lang thang hàng trăm năm mà không ai đáp lại.
Tâm An khựng lại, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía. Không có gì khác lạ. Nhưng tiếng khóc kia vẫn cứ tiếp tục vang lên, len lỏi vào tận tâm trí, tựa như một tiếng vọng đến từ thế giới bên kia.
- Tâm An…
Vương Nhi thì thầm trong thức hải, giọng nàng vô thức trầm xuống. Tâm An không trả lời, chỉ yên lặng bước về phía phát ra âm thanh.
Đi qua con đường mòn, xuyên qua lớp sương mù đỏ quạch, cậu nhìn thấy:
Một cái giếng cổ.
Giếng nằm giữa một khoảnh đất hoang tàn, xung quanh là những căn nhà đổ nát với những cánh cửa nghiêng ngả, như thể có người đã cố gắng chạy trốn nhưng không bao giờ kịp. Thành giếng phủ đầy rêu phong, những viên đá xám xanh đã nứt vỡ theo thời gian, lởm chởm những vết cào xước kỳ dị. Không ai biết nó đã tồn tại ở đây bao lâu.
Thứ đáng sợ không phải là hình dạng cũ kỹ của nó, mà là hơi lạnh đang bốc lên từ bên trong.

- Oa… oa…
Tiếng khóc vẫn vọng lên từ dưới đáy giếng. Nhẹ nhàng, yếu ớt, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy tê dại sống lưng.
- Tâm An…
Giọng Vương Nhi run nhẹ.
"Đừng xuống đó."
Tâm An vẫn không nói gì. Cậu đứng yên tại chỗ, ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm vào bóng tối dưới giếng sâu. Hơi thở của cậu chậm rãi, bàn tay khẽ siết chặt chuôi kiếm. Cậu hít sâu một hơi, điều động linh lực bao bọc quanh thân, chậm rãi hạ xuống đáy giếng.
Xung quanh tối đen như mực. Không khí lạnh lẽo đến mức có thể thấu vào tận xương tủy. Bức tường đá hai bên giếng phủ đầy rêu phong và những vết trầy xước chằng chịt, như thể đã từng có vô số người tuyệt vọng bám vào đó mà leo lên, nhưng cuối cùng… đều thất bại.
Bên dưới, mùi tanh tưởi nồng đậm dần xộc lên. Không phải mùi của nước giếng. Mà là mùi máu. Chân vừa chạm xuống đáy giếng, cảnh tượng trước mặt khiến Tâm An không khỏi nhíu chặt mày.
Là một huyết trì khổng lồ!
Bề mặt của nó đỏ ngầu, đặc quánh, giống như một biển máu ngập tràn oán khí. Dưới màn sương nhàn nhạt lơ lửng trên mặt hồ, những bàn tay trắng bệch, gầy gò chợt vươn lên, ngọ nguậy như những loài quỷ vật đang cố gắng bò ra khỏi địa ngục.
"A… cứu ta… cứu ta…"
Tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên. Không chỉ một, mà là hàng trăm, hàng ngàn giọng nói chồng lên nhau, vang vọng trong không gian chật hẹp.
Tâm An đứng yên, đôi mắt sắc bén quét qua khắp nơi. Chỉ thấy giữa huyết trì, những linh hồn mờ ảo đang bị kéo vào trung tâm.
Bọn họ bị trói buộc bởi những sợi xích huyết sắc dài vô tận, mỗi lần vùng vẫy, thân thể lại dần tan biến như cát bụi. Từng luồng linh hồn lực yếu ớt chậm rãi chảy về trung tâm huyết trì, bị hút vào một trận pháp huyền bí đang xoay tròn không ngừng.
Tâm An nhìn thấy khuôn mặt của họ:
Méo mó. Tuyệt vọng. Đau khổ.
Mỗi người bọn họ, có lẽ từng là dân làng Tam Liên thôn.
Có người là phụ nữ, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi.
Có người là nam nhân, gương mặt dữ tợn nhưng vô lực, như đã bị h·ành h·ạ đến cùng cực.
Có cả những đứa trẻ, thân thể mờ nhạt, chỉ biết ngây dại khóc lóc, nhưng không có ai dỗ dành chúng nữa.
Bọn họ, tất cả…
Đều đang bị phong ấn trong huyết trì này.
Đều đang chịu đựng sự t·ra t·ấn vô tận, bị rút cạn linh hồn từng chút một.
Những linh hồn này vốn dĩ đ·ã c·hết từ lâu, nhưng không thể tan biến, không thể luân hồi. Chúng bị vây hãm ở đây, trở thành nguồn năng lượng nuôi dưỡng trận pháp tà ác. Vương Nhi trong thức hải cũng rùng mình, giọng nói khẽ run:
"Cái trận pháp này… đang luyện hồn?"
Tâm An không đáp.
Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trung tâm huyết trì, nơi trận pháp xoay tròn chậm rãi như một cơn lốc nuốt chửng linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.