Chương 45: Huyết Ảnh Tam Sát
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tâm An bước chậm rãi vào sâu trong Tam Liên thôn. Không gian phủ đầy hơi sương đỏ quạch, vẩn vơ như những hồn ma lượn lờ giữa đêm tối. Xác c·hết nằm la liệt trên nền đất, máu đã khô cứng, tạo thành những vệt đen loang lổ. Một sự im lặng kỳ dị bao trùm, như thể cả không gian này đã bị nuốt chửng bởi bóng tối vô hình.
Bất giác, Tâm An khựng lại. Ánh mắt sắc bén quét qua mặt đất, dừng lại trên một phiến đá rạn nứt nhuốm đầy máu khô. Đầu ngón tay khẽ chạm vào bề mặt lạnh lẽo, cảm nhận một luồng khí tà dị đang len lỏi qua từng vết khắc cổ xưa. Những hoa văn uốn lượn phức tạp, dù bị bào mòn theo thời gian, vẫn phát ra một luồng hắc khí mỏng manh, phảng phất mùi tanh nồng của t·ử v·ong.
Một luồng sát khí hằn sâu trong không khí, như tiếng vọng của hàng ngàn oan hồn đang gào thét.
- Đây là… một trận pháp?
Giọng Vương Nhi vang lên trong thức hải, mang theo một sự trầm trọng hiếm thấy.
Tâm An gật đầu, ánh mắt ánh lên tia nghi hoặc. Cậu di chuyển chậm rãi quanh trung tâm thôn, quan sát từng mảnh đất nứt nẻ, từng vết tích t·hảm s·át còn sót lại. Chẳng mấy chốc, cậu đã xác định được phạm vi của trận pháp.
Nó không phải một trận pháp nhỏ lẻ, mà là một đại trận khổng lồ bao phủ toàn bộ Tam Liên thôn. Những hoa văn tà dị uốn lượn thành một vòng tròn khổng lồ, được khắc trực tiếp xuống lòng đất. Ở trung tâm, những đường nét quái lạ xoắn lại như những con rắn máu đang siết chặt con mồi.
- Trận pháp này… không phải thứ do chính đạo thiết lập.
Tâm An lẩm bẩm, bàn tay khẽ phủi nhẹ lớp bụi bám trên một ký hiệu kỳ lạ.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng hắc khí mỏng manh như có linh trí lập tức thoát ra, hòa vào màn sương đỏ đang quẩn quanh trong gió đêm. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng Tâm An vẫn không rút tay lại. Cậu nhìn chằm chằm vào ký hiệu đó, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng.
Bảy nét cong xoắn lại, tạo thành một huyết thủ ấn.
- Luyện Huyết Đường…
Hai từ ấy bật ra từ miệng Tâm An, kéo theo một luồng ký ức cũ kỹ trong trí nhớ. Cậu nhớ rất rõ, trong một lần lật đọc thư tịch cổ của Đạo Huyền Chân Nhân, cậu đã nhìn thấy ký hiệu này.
- Nhưng chẳng phải Luyện Huyết Đường đã bị tiêu diệt cách đây tám trăm năm rồi sao?
Giọng Vương Nhi vang lên, pha lẫn vẻ ngờ vực.
- Đúng vậy. Nhưng sự tồn tại của trận pháp này chứng minh rằng, dù bọn chúng có biến mất khỏi lịch sử, thì tàn dư vẫn còn.
Tâm An trầm giọng, ánh mắt quét về phía trung tâm trận pháp.
Ở đó, một bệ đá đổ nát trơ trọi giữa đống hoang tàn, bao phủ bởi những hoa văn tà dị dày đặc nhất. Dưới chân bệ đá, hàng trăm xác c·hết phủ kín mặt đất. Những t·hi t·hể này không đơn thuần chỉ là n·ạn n·hân của trận pháp—chúng dường như đ·ã c·hết khi đang cố gắng tiếp cận trung tâm.
Tâm An nhíu mày.
- Một trận pháp… nhưng chưa hoàn chỉnh.
Cậu và Vương Nhi cùng chìm vào im lặng.
Gió rít qua những mái nhà đổ nát, cuốn theo mùi máu tanh nồng và hơi thở mục rữa của tử thi. Sự im lặng nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở, như thể chính Tam Liên thôn cũng đang nín thở chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.
Rồi!
Sát khí bùng nổ.
Ba luồng sát ý lạnh thấu xương từ ba hướng khác nhau ập đến, xé tan màn sương đỏ dày đặc. Không khí rung chuyển, mặt đất khẽ run lên như có hàng ngàn mũi kim vô hình đang đâm xuyên qua da thịt.
- Có kẻ đến.
Vương Nhi cảnh báo.
Tâm An lập tức phản ứng. Hàn Nguyệt Kiếm thoát vỏ, ánh bạch quang sắc lạnh lóe lên giữa đêm đen. Cậu xoay người, ánh mắt trầm xuống.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, màn sương đỏ cuộn xoáy dữ dội như bị một sức mạnh vô hình quấy động. Bầu không khí đặc quánh sát khí, lạnh buốt tận xương.
Từ trong sương mù, ba bóng đen chậm rãi bước ra.
Kẻ đi đầu là một gã đại hán lực lưỡng, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ đồng rỉ sét, chỉ lộ ra một con mắt đỏ ngầu như máu. Lưỡi đại đao trong tay hắn phát ra một thứ ánh sáng thâm trầm, trên thân đao nhỏ từng giọt máu đen sền sệt xuống mặt đất, bốc lên mùi tanh hôi c·hết chóc.
Hắn cười gằn, giọng nói khàn đặc như thép cọ vào nhau:
- Chậc, ta cứ tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên nhãi con chưa dứt sữa.
Trên mái nhà đổ nát, một dáng người thướt tha ngồi vắt chân, tay khẽ vuốt nhẹ dây đàn. Đôi mắt vàng rắn tà mị phản chiếu ánh trăng, tựa như dã thú nhìn con mồi giãy giụa trước khi nuốt chửng.
Nàng bật cười, thanh âm mềm mại nhưng lạnh lẽo:
- Một đứa trẻ mà cũng dám một mình thăm dò Tam Liên thôn? Lá gan không nhỏ đâu.
Bên cạnh, một bóng dáng lùn lùn với làn da xanh lét bước ra từ sau một đống t·hi t·hể. Trên tay hắn là một cây búa nhỏ kỳ dị, sắc bén đến mức chỉ cần lướt qua cũng đủ xé rách da thịt. Đôi mắt ti hí của hắn lóe lên vẻ thâm độc.
Hắn cười khanh khách, tiếng cười the thé chói tai:
- Nhãi con, ngươi có biết Tam Liên thôn này chính là mộ địa của kẻ xâm nhập không?
Tâm An không đáp, ánh mắt chỉ lặng lẽ quan sát ba người bọn họ. Thấy cậu im lặng, Huyết Đao nhếch mép cười khinh bỉ:
- Sợ đến câm luôn rồi sao? Thế thì đỡ mất công chúng ta ra tay.
Lời vừa dứt, hắn bất ngờ lao đến t·ấn c·ông.
- Thiên Ma Phá Sơn!
Một đao bổ xuống, không khí nổ tung, luồng đao kình khủng kh·iếp xé toạc mặt đất, tạo ra một đường nứt sâu hun hút. Đá vụn bay tán loạn. Tâm An nhanh chóng lách người sang bên, nhưng dư chấn kinh hoàng vẫn đánh cậu bật ra xa!
Chưa kịp ổn định thân hình, tiếng đàn chợt vang lên.
- "Ting! Ting! Ting!
Từng thanh âm quỷ dị len lỏi vào tâm trí. Mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn lại một màu đỏ thẫm. Hình ảnh Vương Nhi bị xuyên thủng ngực hiện lên trước mắt, máu chảy như suối. Rồi đến cảnh sư phụ cậu, Đạo Huyền Chân Nhân, bị vây hãm trong biển lửa, tuyệt vọng gọi tên cậu.
- Là ảo giác?
Tâm An cắn chặt răng, lý trí bị kéo căng như dây cung. Nhưng đúng lúc này:
"Ầm!"
Từ bốn phía, vô số bóng đen lao tới. Huyết Đồ đứng phía xa cười độc địa. Bàn tay hắn giơ lên, điều khiển những t·hi t·hể mục rữa như những con rối không hồn.
- Thi Đồ Chi Thuật.
Lũ thi binh lao vào như thủy triều, trong thức hải, giọng Vương Nhi vang lên dồn dập:
- Tâm An, đó là ảo giác, đừng để tâm trí dao động.
Tâm An lập tức hít sâu, Hàn Nguyệt Kiếm trong tay rung lên, phát ra luồng bạch quang lạnh lẽo.
- Hàn Nguyệt Kiếm – Trảm Tà!
Một đường kiếm sắc bén chém xuyên không gian, xé toạc màn ảo giác. Huyết Cầm một bên giật mình, mắt lóe lên tia ngạc nhiên:
- Hử? Phá được sao?
Nhưng Tâm An không cho ả cơ hội. Cậu nhún người bật lên, kiếm quang như sương tuyết lạnh buốt bổ thẳng về phía Huyết Cầm. Nàng lách mình tránh né, nhưng lúc này, đám thi binh tiến tới ngăn cản Tâm An. Tâm An đảo kiếm, lưỡi kiếm xanh lạnh xuyên qua cổ một tên thi binh, ngay lập tức khiến nó đổ gục, từng kiếm vung ra, lũ thi binh từng tên một bị tiêu diệt.
- C·hết đi!
Từ sau lưng, Huyết Đồ cười gằn, vung mạnh Lục Hồn Chủy t·ấn c·ông lén. Nhát bổ mang theo luồng khí u ám nhắm thẳng vào Tâm An. Nếu trúng đòn, linh hồn cậu sẽ bị hút vào cây búa. Nhưng Tâm không hề hoảng loạn. Ngay khoảnh khắc búa sắp chạm tới, Tâm An đột ngột xoay người, một tay kết ấn:
- Cửu Thiên Phong Ấn!
Luồng khí thiên địa cuồn cuộn hội tụ, một vòng ấn pháp ánh vàng rực rỡ hiện lên.
"Ầm!"
Lực phong ấn bùng nổ, đánh bật Huyết Đồ văng ra xa, miệng phun máu. Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tâm An đứng vững giữa chiến trường, đôi mắt sắc bén như dao, sát khí lặng lẽ cuộn trào.
Huyết Ảnh Tam Sát đối diện hắn, dù miệng còn cười nhạo, nhưng trong lòng đã dấy lên một cảm giác bất an.
Một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy…
Mà lại mạnh đến mức này?
Sát khí bùng nổ, không khí như bị ép chặt đến nghẹt thở.
Huyết Đao, Huyết Cầm và Huyết Đồ nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt trầm xuống. Lời khinh miệt khi nãy giờ đã tan biến, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo.
Tên nhãi này không đơn giản.
- Lên!
Huyết Đao quát lớn, Xích Huyết Đại Đao trong tay hắn vung lên, tỏa ra một vệt sáng đỏ như máu, cuộn trào như sóng dữ.
- Thiên Ma Phá Sơn!
Một đao bổ xuống, không khí như bị xé toạc, luồng đao kình mạnh mẽ đè ép lên người Tâm An. Cậu nhảy vọt lên, mũi kiếm khẽ xoay, mượn lực trên không trung, Hàn Nguyệt Kiếm vẽ ra một đường sáng lấp lánh, phản kích chính diện.
"Keng!!"
Kiếm và đao v·a c·hạm, mặt đất dưới chân nứt toác thành từng mảng lớn. Huyết Cầm nhếch môi, đôi mắt vàng rắn lóe lên tia giảo hoạt. Ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn:
- Vong Xuyên Khúc!
Tiếng đàn vang lên, hòa vào màn đêm như hàng vạn oan hồn gào khóc. Tâm An cảm thấy một cơn choáng váng kéo đến, hình ảnh xung quanh vặn vẹo méo mó. Hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, những ảo giác c·hết chóc bắt đầu hiện ra.
- Không dễ vậy đâu.
Tâm An cắn mạnh đầu lưỡi, dùng đau đớn để ép bản thân tỉnh táo. Ngay lúc đó, Vương Nhi trong thức hải quát lên:
- Tên lùn ở dưới đất.
Ầm!
Mặt đất bất ngờ nổ tung, Huyết Đồ bật ra từ bóng tối. Lục Hồn Chủy mang theo khí âm tà nhắm thẳng vào tim Tâm An.
Cậu xoay người tránh né, nhưng một tia sáng u ám từ búa đã quét qua vai, một phần linh hồn cậu như bị rút ra trong nháy mắt. Cảm giác đau nhói như bị xé nát. Huyết Đồ rú lên cười điên loạn:
— Ha ha ha! Cảm giác linh hồn bị xé rách thế nào hả nhãi con?
Nhưng nụ cười của hắn đột ngột đông cứng.
Tâm An không hề lùi bước, ngược lại, sát khí trong mắt cậu càng thêm bùng cháy:
— Vậy sao?
Bàn tay cậu giơ lên, Cửu Thiên Phong Ấn lập tức bùng nổ, đánh bay Huyết Đồ một lần nữa.
Ầm!
Hắn đập mạnh vào vách tường, máu bắn ra khỏi miệng, khuôn mặt xanh lét méo mó.
Không kịp thở!
Huyết Đao lao đến, một đao xé không khí, bổ xuống từ trên cao.
Nhưng lần này, Tâm An không tránh né nữa.
Cậu giơ Hàn Nguyệt Kiếm lên, đón thẳng đòn t·ấn c·ông.
"KENG!!"
Lực đao như cuồng phong, nhưng kiếm thế của Tâm An đã vững như núi.
Một thiếu niên yếu hơn hắn lúc nãy, giờ lại dám trực diện đối kháng?
Nhưng... Không thể nào!
Huyết Đao nhe răng gầm lên, liên tục bổ xuống hàng chục nhát đao!