Chương 44: Âm mưu
Gió lạnh thổi qua Tam Liên thôn, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc và hơi thở tử khí. Tâm An đứng giữa đ·ống đ·ổ n·át, tay nắm chặt chuôi kiếm Hàn Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng quét qua những xác c·hết bất động xung quanh. Vương Nhi trong thức hải im lặng hiếm hoi, như thể nàng cũng cảm nhận được sự bất ổn đang len lỏi trong không khí.
Đột nhiên, tiếng răng rắc vang lên từ dưới đất. Một bàn tay trắng bệch, đầy v·ết m·áu đâm xuyên qua lớp đất khô, nắm lấy cổ chân Tâm An.
- Cẩn thận.
Vương Nhi hét lên, nhưng Tâm An đã phản ứng nhanh hơn. Lưỡi kiếm bạch ngọc lóe lên, chém đứt bàn tay ma quái. Tuy nhiên, từng xác c·hết quanh cậu bỗng rung lắc dữ dội. Da thịt chúng nứt toác, lộ ra lớp xương đen kịt phủ đầy lông tơ đỏ như máu.
Mắt chúng mở ra, tròng đỏ ngầu như lửa địa ngục. Huyết Nguyệt Thi, lũ quỷ xác sống được hồi sinh bởi tà thuật đồng loạt gầm gừ, tiếng rên rỉ vang vọng khắp làng.
- Chúng là gì vậy?
Vương Nhi hỏi, giọng run rẩy:
- Ta chưa từng thấy thứ gì như thế này.
- Không biết.
Tâm An trả lời ngắn gọn, chân khí trong người bắt đầu vận chuyển.
Đúng như dự đoán, một con Huyết Nguyệt Thi lao tới trước nhất, móng vuốt dài ngoẵng vồ xuống như mãnh thú. Tâm An né người, kiếm quang lóe lên chém ngang hông nó. Xác c·hết gục xuống, nhưng ngay lập tức, v·ết t·hương liền lại, lông tơ máu trên xương đen cuộn trào như rắn độc. Con quỷ đứng dậy, miệng há rộng phun ra một luồng tơ đỏ dày đặc, tỏa hơi lạnh âm ỉ.
- Tránh ra.
Vương Nhi cảnh báo, nhưng Tâm An đã xoay người tránh né. Sợi tơ chạm vào tường đá phía sau, đóng băng cả khối đá thành một tảng băng đen kịt.
Tâm An khẽ nhíu mày, tay kiếm vung thành vòng cung. "Thanh Vân Kiếm Quyết — Vân Hải Cuồng Phong!" Kiếm quang bạc xé tan không khí, chém nát ba con Huyết Nguyệt Thi thành từng mảnh. Nhưng trước khi hắn kịp thu kiếm, những mảnh xương rơi xuống đất đã bắt đầu rung lắc. Lông tơ máu cuộn lấy nhau, kéo xác c·hết ghép lại nguyên vẹn chỉ trong nháy mắt. Lũ quỷ gầm lên điên cuồng, ánh mắt đỏ rực phẫn nộ.
- Chúng bất tử sao?" Vương Nhi kinh hãi. Tâm An không đáp, mắt lóe lên tia sắc bén. Hắn nhảy lên không, tránh đòn t·ấn c·ông của một con Huyết Nguyệt Thi khác, đồng thời phóng kiếm về phía nhóm năm con đang lao tới.
"Hàn Băng Kiếm — Băng Phong Vạn Lý"
Hàn khí từ Hàn Nguyệt bùng nổ, đóng băng cả nhóm quỷ thành tượng băng. Nhưng ngay khi hắn chạm đất, những tảng băng nứt vỡ. Lũ quỷ vặn mình thoát ra, lông tơ máu trên người chúng dày hơn gấp đôi, như được tăng cường sức mạnh.
- Chúng hấp thu với công kích của ngươi." Vương Nhi lo lắng nói.
Tâm An chau mày, cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Chúng nhanh hơn nữa rồi, hình như chúng đang hấp thu năng lượng từ sương mù.
Vương Nhi hoảng hốt nói.
- A...a...
- Á
- Cứu ta...
- Khốn kiếp... bị lừa rồi...ở đây làm gì có bảo vật gì...á...
Bỗng nhiên từ đằng xa vang lên rất nhiều tiếng kêu thảm thiết rồi im lặng. Tâm An nghe vậy nhíu mày, dường như ngửi được mùi âm mưu khủng kh·iếp. Đúng lúc này, một con Huyết Nguyệt Thi từ phía sau lẻn tới, móng vuốt sắc nhọn hướng lồng ngực Tâm An.
- Cẩn thận!
Vương Nhi hoảng hốt nói. Tâm An vội lách mình né tránh "Soạt" tiếng vải rách vang lên, máu tươi đỏ thắm lấm tấm thấm vào vải.
- Ngươi có sao không?
Vương Nhi vội vàng hỏi.
- Không sao.
Tâm An nói nhẹ, tay kết ấn phức tạp. "Thái Cực Huyền Thanh — Cửu Thiên Phong Ấn" Một vòng tròn bát quái hiện ra dưới chân cậu, phóng ra chín đạo kiếm quang xoáy vào đám quỷ. Xác c·hết nổ tung thành từng mảnh, nhưng lần này, Tâm An tập trung quan sát kỹ. Trong đống xương vụn, cậu nhìn thấy một viên hạt máu nhỏ xíu lấp lánh.
Tâm An không chần chừ. Hàn Nguyệt vung lên như ánh chớp, đâm thẳng vào viên hạt máu của con quỷ gần nhất. Viên hạt vỡ tan, xác c·hết lập tức ngừng cử động, hóa thành tro bụi. Cậu lập tức áp dụng chiêu thức này với những con còn lại. Kiếm quang lóe lên liên tiếp, từng viên hạt máu nổ tung dưới lưỡi kiếm băng giá.
Khi con Huyết Nguyệt Thi cuối cùng gục xuống, Tâm An thở phào, máu từ v·ết t·hương trên vai chảy xuống ướt đẫm tay áo. Vương Nhi lo lắng hỏi:
- Ngươi... ngươi có sao không?
- Vết thương nhẹ mà thôi.
Tâm An bình tĩnh đáp, xé một dải vải từ áo bị rách để băng v·ết t·hương.
- Chúng mạnh hơn ta tưởng.
Vương Nhi cố gắng an ủi:
- Lần sau phải cẩn thận hơn. Ta không muốn phải tìm đồng bạn mới đâu.
Tâm An khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua trong chốc lát:
- Im đi. Còn lâu.
- Lần sau, đừng để ta phải cứu ngươi.
Vương Nhi lẩm bẩm.
- Ngươi đã làm được gì ngoài việc nói nhiều?
Tâm An hừ lạnh, nhưng khóe môi lại cong lên. Gió đêm vẫn rít qua những mái nhà đổ nát, mang theo tiếng thì thào của linh hồn oán hận. Nhưng giờ đây, chúng đã yên ắng hơn.
Tâm An bước qua những tảng đá nứt nẻ, mỗi bước chân đều vang lên tiếng lạo xạo của xương vụn dưới đất. Không khí ngột ngạt, nặng mùi máu tươi lẫn mùi thịt thối rữa, thứ hỗn hợp kinh tởm khiến ngay cả cậu cũng phải nín thở.
Những con Huyết Nguyệt Thi đã hoàn toàn bị xử lý, sau khi phát hiện bí mật thì tiêu diệt bọn chúng không chút khó khăn nào.
Những t·hi t·hể tu sĩ nằm ngổn ngang như những con rối bị giật đứt dây, tư thế gãy gập không còn hình dạng người. Một lão giả mặc đạo bào tím bị treo ngược trên cành cây khô, ruột thòng xuống như tràng hạt đứt đoạn, máu nhỏ từng giọt đặc quánh xuống vũng đất sũng đỏ. Một người đàn ông tay còn siết chặt chuôi kiếm gãy nửa, đầu lâu vỡ toác, não tung tóe thành những mảng trắng nhờ nhờ dính đầy bụi đất.
Nhưng điều khiến Tâm An dừng chân không phải là cảnh tượng thảm khốc ấy. Trên mỗi t·hi t·hể, dù bị biến dạng đến đâu, đều hiện rõ một v·ết t·hương kỳ dị, hình ngôi sao bảy cánh. Từ trung tâm v·ết t·hương, những tia máu đen tỏa ra như chân nhện, khắc sâu vào da thịt.
Mỗi ngôi sao đều phát ra ánh sáng tím nhợt nhạt, nhấp nháy theo nhịp thở của làn sương độc. Tâm An cúi xuống gần một xác c·hết, ngón tay chạm vào mép v·ết t·hương. Da thịt n·ạn n·hân lập tức co giật, như bị sốc bởi luồng tà khí âm lãnh.
Trong khoảnh khắc, Tâm An thấy rõ, những ngôi sao này không phải v·ết t·hương ngẫu nhiên. Chúng là phù hiệu của một lời nguyền, hoặc một loại tà thuật thần bí.
- Ngươi thấy không?
Vương Nhi run giọng trong thức hải.
- Những ngôi sao bảy cánh... Chúng giống hệt hoa văn trên Huyết Nguyệt Thi và những t·hi t·hể của những người bị treo lên.
Từng luồng tinh khí xám xịt bốc lên từ các t·hi t·hể, cuộn xoáy như rắn độc trước khi bị hút vào làn sương đỏ. Sương mù dày đặc đến mức Tâm An có thể cảm nhận được sự sống động của nó, những giọt sương lấp lánh ánh đỏ, v·a c·hạm vào da hắn như vô số móng vuốt tí hon.
Mỗi lần tinh khí hòa vào sương, một tiếng rên rỉ lại vang lên, âm thanh đó không thuộc về thế gian. Nó như tiếng vỡ vụn của linh hồn, tiếng nghiến răng của quỷ đói.
Tâm An đứng giữa màn sương đỏ đặc quánh, ánh mắt trầm ngâm nhìn những t·hi t·hể la liệt dưới chân. Mọi chi tiết rời rạc bắt đầu xâu chuỗi lại trong đầu cậu, từng mảnh ghép dần hợp thành một bức tranh kinh hoàng.
Không phải ngẫu nhiên mà những tu sĩ này xuất hiện ở đây cùng một thời điểm. Không phải trùng hợp khi tất cả bọn họ đều c·hết trong đau đớn, trên thân mang dấu vết tà thuật giống hệt nhau. Và càng không thể là ngẫu nhiên khi lũ Huyết Nguyệt Thi liên tục cường hóa trong trận chiến, như thể chúng được nuôi dưỡng bởi chính những kẻ bỏ mạng.
- Tâm An... ngươi nghĩ ra gì rồi sao?
Giọng Vương Nhi vang lên, nàng cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng trong thần thức của Tâm An.
- Chúng ta bị dụ đến đây.
Tâm An trả lời ngắn gọn, mắt lướt qua những xác c·hết.
- Một cái bẫy được dựng lên từ rất lâu, chỉ chờ những kẻ tham lam lao vào.
Tâm An cúi xuống, lật ngửa một t·hi t·hể b·ị c·hém đôi. Trên cổ tay n·ạn n·hân có một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc, ánh lên những hoa văn huyền ảo. Một pháp bảo phòng ngự không tầm thường. Nhưng điều khiến Tâm An chú ý không phải là chiếc vòng, mà là dấu tay hằn trên da thịt kẻ xấu số, một dấu tay cháy xém, như thể ai đó đã dùng sức mạnh vô hình để ép hắn phải đeo thứ này.
Tâm An nhấc một thanh kiếm gãy gần đó lên. Thanh kiếm này dù đã nứt vỡ nhưng vẫn phát ra linh khí yếu ớt, rõ ràng không phải vật phàm. Cậu nhìn quanh: vòng tay, kiếm, ngọc bội, cả những tấm phù chú rách nát... mỗi t·hi t·hể đều có một món pháp bảo bên người.
- Những pháp bảo này... tất cả đều có gì đó bất thường.
Tâm An trầm giọng.
- Ngươi nghĩ là bọn họ c·hết vì chúng?
Vương Nhi hỏi, giọng có chút nghi hoặc.
- Không hẳn.
Tâm An lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.
- Nhưng chắc chắn đây là một phần của kế hoạch.
Tâm An nhớ lại những tiếng kêu thảm thiết vang lên lúc trước. Những kẻ xấu số đó có thể cũng giống như những người ở đây, bị một món pháp bảo nào đó hấp dẫn mà rơi vào bẫy. Nhưng ai là kẻ giăng bẫy? Và mục đích của hắn là gì?
Tâm An chạm nhẹ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay n·gười c·hết, lập tức, một luồng tà khí mỏng manh bốc lên. Dù chỉ thoáng qua, nhưng Tâm An đã kịp nhận ra, nó có cùng bản chất với tà khí trên người lũ Huyết Nguyệt Thi.
Mắt cậu trầm xuống.
- Những món pháp bảo này không đơn giản. Chúng không phải là bảo vật, mà là mồi nhử.
Vương Nhi khẽ rùng mình.
- Nếu vậy... kẻ giật dây phía sau thực sự đáng sợ. Hắn không chỉ dùng tà thuật, mà còn hiểu rõ lòng tham của con người, lợi dụng điều đó để lôi kéo thêm nhiều người tới đây.
Tâm An không đáp, chỉ đứng dậy, ánh mắt hướng về phía trung tâm thôn. Một tòa nhà lớn đã sụp một nửa nằm chễm chệ ở đó, trong bóng tối của sương mù, nó trông như một con quái vật ẩn nấp chờ con mồi.
- Đi thôi.
Tâm An nói khẽ, thân ảnh mờ đi trong màn đêm, lặng lẽ tiến về phía trước.