Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 43: Tam Liên Thôn khủng bố




Chương 43: Tam Liên Thôn khủng bố
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Tâm An đã đứng trên mũi kiếm Hàn Nguyệt, lao v·út về hướng đông. Gió sớm lướt qua vạt áo bào trắng, mang theo hơi lạnh se sắt của mùa thu. Kiếm quang bạch ngọc xé toang màn sương, để lại phía sau dải sáng lấp lánh như ngân hà rơi xuống trần gian. Sau 80 dặm phi hành, cảnh tượng trước mắt khiến Tâm An khẽ nhíu mày.
Tam Liên thôn hiện ra trong làn sương độc màu xám đỏ, như một bức tranh ma mị bị bóp méo. Không khí nặng nề, ngột ngạt, mang theo mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Những cây cổ thụ quanh làng cong queo, cành khô giơ ra như những bàn tay gãy gập, đen kịt và trơ trụi lá. Tiếng quạ kêu vang vọng từ xa, từng đàn quạ đen bay lượn trên bầu trời âm u, tiếng kêu rách tai như xé toạc không gian tĩnh lặng.
Tâm An hạ kiếm quang, chân chạm đất nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi. Dưới chân cậu, mặt đất khô cằn, nứt nẻ, phủ đầy một lớp bụi đỏ như máu khô. Những ngôi nhà trong làng đổ nát, mái tranh xơ xác, tường vách loang lổ vết đen như bị lửa t·hiêu r·ụi. Không một bóng người, chỉ có những xác c·hết nằm la liệt trên đường, da thịt thối rữa, xương cốt lộ ra trắng bệch.
Một số xác c·hết còn nguyên tư thế chạy trốn, tay vươn ra phía trước như cầu cứu, nhưng đã bị dừng lại mãi mãi trong khoảnh khắc kinh hoàng đó.
Trong thức hải, Vương Nhi run rẩy, giọng nói đầy lo lắng:
- Nơi này... thật đáng sợ. Ta cảm nhận được linh hồn của những n·gười c·hết vẫn còn quẩn quanh đây, không thể siêu thoát.
Tâm An khẽ gật đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm. Cậu bước đi chậm rãi, mỗi bước chân đều cảm nhận được sự u uất, oán hận của những linh hồn bất tử.
Sương mù dày đặc bao phủ khắp Tam Liên thôn, như một tấm màn trắng đục che khuất tầm nhìn. Tâm An bước đi từng bước chậm rãi, tay nắm chặt chuôi kiếm Hàn Nguyệt, mắt cảnh giác quan sát xung quanh. Tầm nhìn của cậu bị giới hạn trong bán kính khoảng năm mét, xa hơn chỉ là một màn sương đỏ mờ ảo.
Tiếng bước chân của Tâm An vang lên đều đều trên nền đất khô cằn, lẫn vào tiếng gió rít qua những cành cây gãy khúc. Đột nhiên, một bóng người mờ ảo hiện ra từ trong sương mù. Tâm An dừng lại, tay đã đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Người đó bước tới gần hơn, hiện rõ là một nam tử trung niên, mặc áo trắng viền xanh. Người này nhìn Tâm An, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu còn quá trẻ, sao lại đến nơi nguy hiểm như thế này?
Nam tử lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo lắng:

- Ta là Trương Vân, môn nhân của Thái Thủy tông. Cậu nên quay về đi, nơi này không phải chỗ dành cho thiếu niên.
Tâm An khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Trương Vân thở dài, tiếp tục:
- Sương đỏ này không biết từ đâu xuất hiện, đến giờ vẫn chưa ai tìm ra nguồn gốc. Nơi này giống như một mê cung, người vào rồi khó mà thoát ra được.
Trương Vân ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, xung quanh đây đầy rẫy người Ma Giáo và những kẻ tâm địa xấu xa. Chúng có thể t·ấn c·ông bất cứ lúc nào để c·ướp b·óc, thậm chí g·iết người không chút do dự. Không ít nhân sĩ chính đạo đã bỏ mạng tại đây rồi.
Tâm An khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Vân:
- Đa tạ huynh đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý cẩn thận.
Trương Vân nhìn Tâm An chằm chằm, như muốn thấy được suy nghĩ thật sự của cậu. Sau một hồi im lặng, nam tử khẽ lắc đầu:
- Nếu cậu đã quyết, ta cũng không ép. Nhưng hãy cẩn thận. Buổi tối ở đây còn đáng sợ hơn gấp bội. Sương đỏ sẽ dày đặc hơn, những thứ kinh khủng nhất thường xuất hiện trong bóng tối và sẽ có bí mật hoặc bảo vật xuất hiện.
Tâm An không đáp, chỉ khẽ cúi đầu tỏ ý cảm ơn. Trương Vân nhìn cậu một lúc nữa, rồi quay người bước đi, thân hình dần tan vào màn sương trắng.
Tâm An tiếp tục bước đi, kiếm quang Hàn Nguyệt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xua tan một phần sương mù. Nhưng phía trước vẫn là một màn trắng dày đặc, như thể cả thế giới đã bị nuốt chửng bởi sương đỏ.
"Tâm An, ngươi thật sự không sợ sao?" Vương Nhi hỏi.
"Sợ thì đã không tới đây." Tâm An đáp, giọng lạnh như băng.

"Đồ ngốc! Nhưng... ta sẽ ở bên ngươi."
"Im đi, đừng làm ta phân tâm."
Tiếng cười nàng tan vào gió, để lại trên vai Tâm An cánh hoa ảo ảnh.
Sương mù dày đặc vẫn bao trùm Tam Liên thôn, như một tấm màn c·hết chóc không lối thoát. Tâm An bước đi một mình, từng bước chân của cậu vang lên đều đều trên nền đất khô cằn, nứt nẻ. Không khí nặng nề, ngột ngạt, mang theo mùi máu tanh nồng nặc và hơi thở của tử khí. Tiếng gió rít qua những cành cây gãy khúc, như tiếng rên rỉ của những linh hồn oán hận.
Đột nhiên, Tâm An dừng lại. Trước mắt cậu là một cảnh tượng kinh hoàng. Những xác c·hết treo ngược trên cây, lơ lửng trong không khí như những con rối bị giật dây. Máu từ t·hi t·hể họ nhỏ giọt xuống đất, tạo thành những hoa văn kỳ dị, những đường nét uốn lượn, xoắn ốc, như một bức tranh máu đáng sợ.
Mỗi xác c·hết đều có một v·ết t·hương hình sao bảy cánh trên ngực, phát ra ánh sáng tím nhạt, như những ngọn đèn ma quái trong đêm tối. Ánh sáng đó nhấp nháy, như thể đang hút lấy linh khí của người sống.
Trong thức hải, Vương Nhi trầm giọng nói:
- Những hoa văn này... ta chưa từng thấy bao giờ. Nhưng chắc chắn chúng rất ghê gớm.
Tâm An khẽ gật đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm Hàn Nguyệt. Cậu bước tới gần một xác c·hết, quan sát kỹ v·ết t·hương hình sao bảy cánh.
- Vết thương này không phải do v·ũ k·hí thông thường gây ra.
Cậu lẩm bẩm:

- Có lẽ là pháp khí của Ma Giáo hoặc là một ký hiệu do ai đó cố ý để lại.
Tâm An tiếp tục đi sâu vào làng, đến đình làng, nơi từng là trung tâm sinh hoạt của dân làng. Bên trong, không khí càng thêm u ám. Trên bàn thờ, một cuốn nhật ký cũ kỹ nằm lặng lẽ, bìa sách phủ đầy bụi và máu khô. Tâm An cầm lên, mở ra từng trang. Chữ viết nguệch ngoạc, đầy vẻ vội vã và hoảng loạn:
- Chúng nó đến từ cái giếng... tiếng khóc đêm... không ai sống sót... cứu ta...
Trong khi đọc, Tâm An chợt nhận ra những v·ết m·áu khô trên tường, viết thành dòng chữ cổ: "Cứu ta". Chữ viết nguệch ngoạc, như được viết trong lúc tuyệt vọng tột cùng.
Vương Nhi thì thào:
- Cái giếng... có lẽ đó là manh mối."
Tâm An khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh "Cái giếng...tiếng khóc đêm... nó là gì?" Sau đó Tâm An tiếp tục tìm xung quanh nửa ngày không thấy manh mối gì, đành phải quay trở lại tìm chỗ nghỉ ngơi rồi buổi tối sẽ quay lại.
Khi hoàng hôn buông xuống, Tam Liên thôn chìm vào một màn đêm dày đặc, đen kịt như mực. Linh khí tà ác dâng lên mạnh mẽ, bao trùm cả ngôi làng trong một bầu không khí ngột ngạt, đầy ám ảnh.
Tâm An đứng ở rìa làng, mắt nhìn lên bầu trời. Trên cao, mặt trăng đỏ như máu treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ, nhuộm cả không gian thành màu huyết dụ. Đó là Huyết Nguyệt, dấu hiệu của tà khí cực thịnh, khiến lòng người bất an.
"Tiếng khóc đêm... cái giếng..." Tâm An lẩm bẩm, tay nắm chặt chuôi kiếm Hàn Nguyệt. Cậu biết, chỉ có thể chờ đêm xuống mới tìm được manh mối thực sự. Và đêm nay, Tâm An sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Bước vào làng, từng bước chân của Tâm An vang lên đều đều trên nền đất khô cằn, nứt nẻ. Sương mù dày đặc hơn bao giờ hết, chỉ cho phép cậu nhìn thấy xung quanh trong bán kính vài mét.
Tiếng gió rít qua những cành cây gãy khúc, mang theo tiếng rên rỉ, tiếng khóc lóc văng vẳng từ đâu đó. Những âm thanh đó không rõ ràng, như tiếng của những linh hồn oán hận, vừa đau thương vừa đầy u uất.
- Ngươi có nghe thấy không?
Vương Nhi thì thào trong thức hải, giọng nói đầy lo lắng.
- Tiếng khóc... nó đến từ khắp nơi, nhưng ta không thể xác định được hướng.
Tâm An khẽ gật đầu, mắt cảnh giác quan sát xung quanh. Cậu đi qua những ngôi nhà đổ nát, mái tranh xơ xác, tường vách loang lổ vết đen như bị lửa t·hiêu r·ụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.