Chương 41: Hai năm
Trên một khoảng sân rộng lớn phía sau Tổ Sư Từ Đường của Thanh Vân Môn, khi ánh bình minh vừa chiếu rọi xuống núi non trùng điệp, từng tia sáng vàng rực xuyên qua màn sương mỏng, rọi xuống sân, nơi hai thân ảnh đang giao đấu kịch liệt.
Một thiếu nữ vận bạch y, kiếm quang lấp lánh như sao trời, thân hình linh động mà mạnh mẽ, mỗi một chiêu kiếm đều chuẩn xác, sắc bén, mang theo kiếm ý bức nhân, tựa như bạch liên trong cơn gió lốc, phiêu dật nhưng lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Một thiếu niên vận thanh y, dáng người cao ráo trầm ổn, ánh mắt như hồ sâu tĩnh lặng, mỗi cử động đều mang theo cảm giác chậm rãi nhưng hoàn mỹ, như một đại dương thâm trầm, đối diện với cơn bão mạnh mẽ nhưng vẫn không hề gợn sóng.
Tiếng kiếm vang lên liên hồi, từng đợt kiếm khí xé gió lao về phía đối phương, nhưng dù kiếm của Vạn Kiếm Linh có nhanh đến đâu, sắc bén cỡ nào, nó vẫn như bị cuốn vào một vòng xoáy vô hình, dần dần hóa giải trước mặt Tâm An.
Vạn Kiếm Linh hơi nhíu mày nói:
- Huynh càng ngày càng không có ý tứ, lần nào cũng chỉ né tránh, không phản kích là sao?
Tâm An nhẹ nhàng lùi một bước, tay áo khẽ phất, liền dễ dàng hóa giải kiếm thế như gió thoảng qua hồ nước. Cậu mỉm cười, giọng điệu mang theo một chút trêu chọc:
- Kiếm pháp của muội tiến bộ không ít, nhưng vẫn còn chút sơ hở. Chẳng phải lần nào ta cũng thắng sao?
Vạn Kiếm Linh cười lạnh, mắt phượng khẽ híp lại, thân ảnh đột nhiên mờ đi như ảo ảnh, kiếm trong tay tựa như trời sao rơi xuống, khí thế đột ngột tăng vọt, một kiếm thẳng hướng yết hầu Tâm An đâm tới.
- Lần này chưa chắc đâu.
Đây chính là một trong những chiêu mạnh nhất của nàng, kiếm thế vừa mềm mại vừa sắc bén, tưởng như dịu dàng như gió xuân, nhưng thực chất lại ẩn giấu sát cơ kinh khủng, khiến đối phương khó lòng phòng bị.
Nhưng ngay khi mũi kiếm chỉ còn cách Tâm An ba tấc, cậu đột nhiên vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm, một lực đạo mềm mại nhưng không thể kháng cự lập tức lan truyền xuống thân kiếm.
Kiếm khí lập tức tan biến như tuyết chảy dưới ánh mặt trời.
Vạn Kiếm Linh chấn động, cánh tay bị lực phản chấn khiến cả cơ thể lùi về sau hai bước. Nàng đưa tay giữ chuôi kiếm, nhìn Tâm An với ánh mắt khó tin:
- Huynh... đã mạnh đến mức này rồi sao?
Tâm An buông lỏng hai ngón tay, mũi kiếm trong tay Vạn Kiếm Linh hơi rung nhẹ, nhưng cậu không phản kích, chỉ đứng yên mỉm cười:
- Ta chỉ là quen thuộc cách ra chiêu của muội thôi.
Vạn Kiếm Linh hừ nhẹ, kiếm trong tay xoay một vòng rồi tra vào vỏ, đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm:
- Vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy. Kiếm pháp của huynh... đã bước sang một cảnh giới khác rồi.
Tâm An không phủ nhận, cũng không tiếp tục giải thích thêm.
- Muội còn cần rèn luyện thêm, kiếm pháp sắc bén không phải là tất cả.
Tâm An vừa nói vừa thu tay lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Vạn Kiếm Linh.
Vạn Kiếm Linh thu kiếm, môi khẽ cong lên, nhưng trong lòng không phục. Nàng biết Tâm An mạnh hơn mình, nhưng mỗi lần tỷ thí, cậu lại chỉ chọn cách hóa giải, không đánh trả, khiến nàng cảm thấy bản thân như một đứa trẻ vậy.
Thời gian đã hai năm trôi qua kể từ khi họ quay lại Thanh Vân Môn, cả hai đã trưởng thành rất nhiều.
Vạn Kiếm Linh không còn là thiếu nữ non nớt ngày nào, mà đã trở thành một kiếm tu tuyệt thế, dung mạo mang theo nét lạnh lùng mà quyến rũ, ánh mắt tinh anh mà sắc bén, khí chất thanh tao mà mạnh mẽ, giống như một thanh kiếm tuyệt thế đã rút khỏi vỏ, sáng chói nhưng lại ẩn chứa sát khí vô hình.
Tâm An thì cũng không còn là thiếu niên mơ hồ của năm xưa. Cậu giờ đây cao lớn, thân hình cân đối, mái tóc đen dài khẽ bay theo gió, vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán càng tỏa ra khí tức thần bí, ánh mắt thâm sâu, khiến người khác nhìn vào không biết rõ nông cạn.
Ở một chỗ bí ẩn gần đó, một bóng hình đỏ thẫm đứng lặng lẽ, đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng. Đó là Vương Nhi, hay đúng hơn là Liễu Nhi của ngày xưa. Vẫn là bộ giá y đỏ như máu ấy, nhưng ánh mắt nàng không còn nét bi thương như trước, mà chỉ còn lại sự bình yên.
Hai năm qua, nàng đã bước ra khỏi bóng ma quá khứ, không còn là vong hồn đầy oán hận mà trở thành một người chị dịu dàng, dõi theo từng bước trưởng thành của hai người trước mặt.
Hai năm qua, nàng tận mắt chứng kiến Tâm An trưởng thành, từ một thiếu niên với thiên tư cao tuyệt, chập chững bước vào tu đạo, đến nay đã trở thành thiên tài vạn năm khó gặp.
Từ khi dung hợp với Hắc Liên trong địa cung dưới lòng đất, thân thể của Tâm An đã trải qua một sự lột xác hoàn toàn. Kinh mạch được cường hóa, huyết nhục được tẩy rửa, xương cốt như được luyện qua thần hỏa, biến cậu trở thành một người mang tiềm năng vô hạn.
Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất không phải chỉ là thể chất, mà là con đường mà cậu đã chọn đi, đó là hợp tu ba nhà Phật, Đạo, Quỷ. Từ thời xa xưa, ba con đường này đã luôn đối lập nhau:
Phật môn tu theo "từ bi, phổ độ chúng sinh" lấy Phật Tâm để trấn áp tà niệm.
Đạo gia tu theo "vô vi nhi vô bất vi" lấy Thiên Đạo làm căn bản, thuận theo tự nhiên mà hóa sinh vạn vật.
Quỷ đạo tu theo "sinh tử luân hồi, nghịch thiên cải mệnh" lấy hồn phách làm cội nguồn sức mạnh, dùng âm sát để tăng cường bản thân.
Chưa từng có ai dám tu luyện cùng lúc ba con đường này. Không phải vì không ai muốn, mà vì điều đó vốn dĩ là điều không thể.
Phật môn trấn áp quỷ đạo.
Đạo gia bài xích âm sát.
Quỷ đạo khắc chế phật môn.
Ba con đường này như nước với lửa, không thể hòa hợp. Nếu có kẻ nào tham lam tu luyện cả ba, chỉ có thể bị đạo pháp xung đột, phản phệ đến mức tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu.
Nhưng Tâm An lại làm được. Bí mật nằm ở vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán cậu chính là Vô Cực Tâm. Nó chính là chìa khóa giúp cậu dung hợp tất cả những nguồn sức mạnh vốn dĩ không thể hợp nhất này.
Kết quả, Tâm An trở thành một tồn tại chưa từng có trong lịch sử, có thể theo nguyên tác thì Trương Tiểu Phàm cũng làm được, nhưng hiện tại tất cả đều khó nói.
Hiện tại, tu vi của Tâm An đã đạt đến Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ năm, nhưng xét về thực lực thì đã vượt xa những kẻ cùng cấp. Không chỉ vậy, nhờ vào truyền thừa của Quỷ Đạo, kinh nghiệm chiến đấu của cậu cũng tăng vọt, không phải là thiếu niên của hai năm trước không có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Sau khi trận tỷ thí kết thúc, Tâm An, Vạn Kiếm Linh và Vương Nhi rời khỏi võ trường, chậm rãi bước về phía tổ sư từ đường. Bước đi trên con đường quen thuộc, lòng mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau.
Vạn Kiếm Linh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đáy mắt nàng ẩn chứa nét phức tạp khó tả. Vương Nhi lúc này đã trở về Vô Cực Tâm, cảm xúc cũng không được cao.
Hai năm trước, khi Đạo Huyền Chân Nhân và Vạn Kiếm Nhất lập giao kèo để ông chỉ dạy Tâm An trong vòng hai năm. Nhưng nay, hai năm đã trôi qua, giao kèo cũng đã kết thúc. Theo lý, Tâm An đã có thể quay về bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân. Nhưng cậu không vội bởi vì Đạo Huyền Chân Nhân là trưởng môn thời gian rất bận rộn.
Tâm An ở lại thêm nửa năm, dành toàn bộ thời gian để củng cố cảnh giới, tinh luyện lại những gì đã học. Trong thời gian ấy, Vạn Kiếm Nhất cũng không còn dạy thêm gì nữa, chỉ thỉnh thoảng kiểm tra và hướng dẫn những điều cậu chưa hoàn thiện.
Mặc dù chưa từng quỳ xuống bái sư, nhưng trong lòng Tâm An, Vạn Kiếm Nhất chính là thầy. Và trong lòng Vạn Kiếm Nhất, ông cũng đã coi thiếu niên này là đệ tử không danh không phận.
Có những thứ, không cần danh xưng, không cần nghi lễ, nhưng vẫn tồn tại vững chắc như một sự thật hiển nhiên. Hôm nay, Tâm An đến đây, không chỉ để vấn an mà còn để nói lời từ biệt.
Tổ sư từ đường lúc này yên tĩnh lạ thường. Những cây nến lay động, ánh sáng phản chiếu lên từng pho tượng cổ, khói hương lượn lờ tựa như đang vẽ nên bức tranh của hàng ngàn năm truyền thừa.
Tâm An bước vào, nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất đang ngồi trên bồ đoàn, hai mắt nhắm hờ, hơi thở trầm ổn. Ông dường như đã biết trước sự xuất hiện của cậu, chỉ khẽ mở mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tâm An chắp tay hành lễ, cúi đầu cung kính nói:
- Tiền bối, vãn bối đã hoàn thành củng cố cảnh giới.
Vạn Kiếm Nhất đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt như có như không nhìn cậu:
- Ngươi muốn xuống núi?
Tâm An gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự kiên định:
- Theo môn quy Thanh Vân Môn, đệ tử đạt đến tầng thứ tư phải tự mình xuống núi tìm vật liệu để luyện chế pháp bảo. Lúc trước cảnh giới chưa đủ, tuổi cũng còn nhỏ nên chưa được xuất môn. Nay vãn bối đã đủ khả năng, nên hướng tiền bối xin phép cáo từ.
Nói đến đây, Tâm An khẽ cúi người, giọng nói mang theo sự chân thành sâu sắc:
- Hơn hai năm qua, tiền bối đã dốc lòng chỉ dạy, ân tình này, vãn bối không bao giờ quên.
Vạn Kiếm Nhất im lặng một lúc lâu như hồi ức điều gì, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi đã quyết, ta cũng không ngăn cản. Nhưng thế gian rộng lớn, hiểm họa trùng trùng, đừng quá tự tin vào bản thân mà quên đi hai chữ "cẩn trọng".
Bên cạnh, Vạn Kiếm Linh khẽ nắm chặt bàn tay, đôi mắt có chút ảm đạm. Từ khi biết tin Tâm An sắp rời đi, lòng nàng vừa mừng, vừa lo, lại vừa buồn.
Mừng vì cậu cuối cùng cũng có thể bước lên con đường của chính mình.
Lo vì thế gian ngoài kia không giống Thanh Vân Sơn, cậu có thể gặp phải những nguy hiểm không thể lường trước.
Buồn vì… từ nay về sau, bọn họ sẽ không thể ngày ngày luyện kiếm cùng nhau nữa.
Tâm An nhìn thấy sự trầm mặc trong ánh mắt nàng, cười nhẹ nói:
- Linh Nhi, muội không cần lo lắng. Ta sẽ sớm trở về.
Vạn Kiếm Linh nhìn cậu một hồi lâu, rồi khẽ cười, dù nụ cười ấy có chút miễn cưỡng.
- Vậy thì hứa với ta. Không được làm chuyện liều lĩnh.
Tâm An khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định:
- Ta hứa.