Chương 40: Trở lại Thanh Vân Môn
Sau khi thương lượng xong, ba người không chậm trễ mà lập tức xuống núi.
Trung Hòa Sơn Mạch lúc này vẫn phủ một màu trắng xóa của tuyết, từng cành cây, từng tán lá đều bị băng giá bao trùm, khiến cả khu rừng trông như một thế giới băng tuyết huyền ảo. Tuyết rơi lả tả, gió lạnh lùa qua từng tán cây, mang theo hơi thở băng giá của mùa đông.
Dẫn đầu là Vạn Kiếm Linh, thân ảnh nàng uyển chuyển nhưng vẫn toát lên vẻ dứt khoát. Theo sau là Tâm An, từng bước chân của cậu để lại dấu trên lớp tuyết dày. Còn Vương Nhi, nàng không có trọng lượng, lướt đi như làn khói, để lại một vệt mờ nhạt giữa trời tuyết trắng.
Ba người nhanh chóng vượt qua những cánh rừng, men theo con đường núi gập ghềnh, cuối cùng cũng ra khỏi Trung Hòa Sơn Mạch. Khi đến gần Trung Hòa Trấn, từ xa đã có thể nhìn thấy những mái ngói phủ tuyết lấp lánh dưới ánh nắng.
Lúc này, Trung Hòa Trấn không còn vẻ u ám như những ngày trước nữa. Những đám mây xám đã tan đi, bầu trời trong xanh hơn, ánh nắng cũng ấm áp hơn nhiều. Tâm An nhìn quanh, nhận ra rằng nơi này sau bao biến cố, cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình yên vốn có.
Người dân trong trấn đã dần quay trở lại cuộc sống thường ngày. Tiếng rao bán vang lên từ các quầy hàng ven đường, lò rèn lại rực lửa, mùi thơm của bánh bao nóng hổi lan tỏa khắp phố phường. Một vài đứa trẻ nô đùa trên đường, đắp những người tuyết trắng tròn, cười đùa vui vẻ.
Nhìn cảnh tượng này, Tâm An không khỏi thở phào một hơi. Dù có bao nhiêu yêu ma quỷ quái hay những bí ẩn chưa được giải đáp, thì ít nhất nơi đây… cũng đã trở lại với những ngày tháng an bình.
Sau một đêm nghỉ chân tại Trung Hòa Trấn, sáng sớm hôm sau, cả ba tiếp tục lên đường.
Hà Dương Thành cách đây không xa, chỉ cần đi thêm một ngày đường là có thể đến nơi.
Dọc đường đi, tuyết vẫn tiếp tục rơi lác đác, phủ trắng cả con đường đá. Những cỗ xe ngựa lộc cộc chạy ngang qua, kéo theo những vệt dài trên tuyết. Người qua kẻ lại bận rộn, có thương nhân dong xe chở hàng hóa, có lữ khách quấn mình trong áo choàng dày, bước vội về nhà.
Khi đến Hà Dương Thành, không khí náo nhiệt hơn hẳn. Những con phố sầm uất, đèn lồng treo cao, khắp nơi rộn ràng không khí chuẩn bị cho năm mới.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh ghé qua một quán trà nghỉ chân, ngồi nhìn dòng người tấp nập qua lại. Vương Nhi lúc này đã ẩn mình trong Vô Cực Tâm, nhưng qua thần thức, nàng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Sau khi nghỉ ngơi, cả hai lại tiếp tục lên đường. Từ Hà Dương Thành đến Thanh Vân Sơn không quá xa, Tâm An và Vạn Kiếm Linh chỉ cần đi nửa ngày là có thể nhanh chóng trở về.
Chiều muộn, bầu trời dần chuyển sắc, mặt trời lặn xuống chân trời, nhuộm cả không gian một màu đỏ rực. Gió thổi qua từng ngọn núi, làm tung bay tà áo của hai người.
Cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng, bóng dáng hùng vĩ của Thanh Vân Sơn cũng dần hiện ra trong tầm mắt.
Từng tầng mây trắng vờn quanh các đỉnh núi, tông môn đứng sừng sững giữa thiên địa, nguy nga mà cổ kính. Những đạo quang thi thoảng xẹt qua bầu trời, đó là các đệ tử đang cưỡi kiếm di chuyển giữa các phong.
Tâm An nhìn Thanh Vân Sơn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Trải qua bao chuyện, cậu cuối cùng cũng đã trở về, nơi đây mang lại cho Tâm An một cảm giác an toàn hiếm thấy.
Trời đã tối khi Tâm An cùng Vạn Kiếm Linh trở lại Thông Thiên Phong. Những ánh đèn lồng lơ lửng trong màn đêm, phát ra quầng sáng mờ ảo, phản chiếu lên những bậc đá dẫn l·ên đ·ỉnh núi. Gió lạnh từ các đỉnh phong thổi qua, mang theo hương vị thanh mát đặc trưng của tiên môn, khiến lòng người bất giác bình yên trở lại.
Hai người tạm biệt nhau tại một ngã rẽ, Vạn Kiếm Linh đi về Tổ Sư Từ Đường để bái kiến gia gia nàng, còn Tâm An thì một mình bước về nơi ở của Đạo Huyền Chân Nhân, chưởng môn Thanh Vân Môn và cũng là sư phụ của cậu. Trước khi rời đi, Tâm An còn nhờ Vạn Kiếm Linh nói với Vạn Kiếm Nhất rằng sáng mai cậu sẽ đến vấn an.
Căn viện nơi Đạo Huyền Chân Nhân cư ngụ nằm trên một vách núi cao, bao quanh bởi tầng mây bồng bềnh, tựa như chốn bồng lai. Dưới ánh trăng, từng hàng tùng bách xào xạc theo gió, gợi lên một cảm giác cổ kính và tĩnh mịch.
Tâm An bước đến trước cửa, cung kính nói:
- Đồ nhi Tâm An xin bái kiến sư phụ.
Bên trong vọng ra một giọng nói trầm ổn, uy nghiêm nhưng cũng không kém phần hiền từ:
- Vể rồi à, vào đi.
Tâm An đẩy cửa bước vào, căn phòng được bài trí đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh tịnh. Một lư hương bằng đồng cũ kỹ đang tỏa ra làn khói nhàn nhạt, hương trầm thoang thoảng trong không gian. Trên kệ sách dọc theo tường chất đầy các cuốn kinh thư cổ, bên cạnh là một bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn, nơi sư phụ cậu đang ngồi thiền, đôi mắt nhắm hờ, dường như đã chờ cậu từ lâu.
Tâm An vấn an sư phụ, sau đó bắt đầu kể lại những chuyện đã trải qua trong chuyến đi.
Tâm An thuật lại tất cả, từ lần vui chơi ở Hà Dương Thành, chuyện kỳ quái xảy ra tại nhà Vương viên ngoại, đến những biến cố trên hành trình. Tất nhiên, cậu cẩn thận giấu đi chuyện về Vương Nhi và Vô Cực Tâm, cũng không nhắc đến bí mật của Quỷ Đạo Truyền Thừa.
Trong lúc kể chuyện, Tâm An âm thầm đóng lại liên kết thần thức, không để Vương Nhi nghe được cuộc trò chuyện này. Lúc này, nàng đang an tĩnh tu luyện bên trong Vô Cực Tâm, không hề hay biết những gì đang diễn ra bên ngoài.
Sau khi nghe xong, Đạo Huyền Chân Nhân trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt ông không hề dao động, nhưng có thể nhận ra trong sâu thẳm đôi mắt ấy chứa đựng những suy tư vô cùng sâu sắc. Rồi ông khẽ thở dài một hơi, giọng nói vang lên chậm rãi vang lên:
- Tâm An, con đã trải qua không ít chuyện.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn cậu, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng đồ đệ.
- Thế gian này không phải lúc nào cũng phân định rõ ràng giữa trắng và đen, thiện và ác. Có những thứ thoạt nhìn là tà đạo, nhưng chưa chắc đã thực sự tà ác. Cũng có những kẻ khoác lên mình vỏ bọc chính đạo, nhưng trong lòng lại đầy rẫy dã tâm.
Tâm An lặng yên lắng nghe, từng câu từng chữ của sư phụ như từng giọt nước nhỏ vào lòng cậu, khẽ dậy lên từng gợn sóng suy tư.
- Người cũng có thiện có ác, yêu ma cũng vậy. Có loài quỷ dữ chuyên hút hồn nuốt phách, gieo rắc tai ương. Nhưng cũng có những vong linh chỉ vì chấp niệm chưa dứt mà không thể siêu thoát. Trên đời này, điều quan trọng nhất không phải là xuất thân hay thân phận, mà là bản chất của chính nó.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn thẳng vào Tâm An, giọng nói mang theo sự dạy dỗ chân thành:
- Vì vậy, Tâm An, khi con đứng trước bất kỳ sự việc nào, đừng chỉ nhìn bề ngoài mà hãy nhìn thấu bản chất. Đừng vì định kiến mà phán xét điều gì là chính hay tà, hãy để lý trí và trái tim của con tự phán đoán.
Tâm An cúi đầu trầm tư. Cậu biết lời sư phụ nói có ẩn ý. Mặc dù cậu không nhắc đến Vương Nhi hay Vô Cực Tâm, nhưng sư phụ là ai chứ? Là chưởng môn Thanh Vân Môn, tu vi đã đạt đến cảnh giới không thể đo lường, không biết người có phát hiện được Vương Nhi đang ẩn dấu không?
Tâm An hít sâu một hơi, sau đó cung kính cúi đầu:
- Đồ nhi ghi nhớ lời dạy của sư phụ.
Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu hài lòng. Ông đứng dậy, bước ra cửa, nhìn về phương xa, nơi những tầng mây đang trôi hờ hững dưới ánh trăng.
- Được rồi, trời cũng đã khuya. Con về nghỉ ngơi đi.
Tâm An đứng dậy, cúi người hành lễ rồi rời đi.
Tâm An từ chỗ Đạo Huyền Chân Nhân trở về, lòng vẫn còn vương chút suy tư. Cậu không rõ sư phụ có phát hiện bí mật gì hay không, nhưng dù có phát hiện, người vẫn không hề nói gì. Chỉ có ánh mắt sâu như biển của sư phụ khi dừng lại trên vết bớt hoa sen giữa trán cậu, ánh mắt ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí Tâm An, như một dấu ấn khó phai.
Trên đường trở về, từng bước chân của cậu nhẹ nhàng rơi trên con đường lát đá cổ xưa, ánh trăng đổ dài bóng người trên lối đi nhỏ. Thanh Vân Môn vẫn tĩnh lặng như trước, sừng sững như đã trải qua hàng ngàn năm không đổi, mang theo một loại khí tức cổ kính, nghiêm trang.
Những bậc thang đá phủ đầy rêu phong, những cây cổ tùng trăm năm vươn cành trong gió, cùng những đỉnh phong cao v·út chìm trong mây mờ, tất cả vẫn vậy, không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Gió đêm khẽ lướt qua, mang theo hơi thở lạnh lẽo của núi cao. Nhưng từ Thông Thiên Phong, bầu trời vẫn sáng rực, trăng sao chiếu rọi xuống đại địa, phản chiếu trên những lớp mây bồng bềnh, khiến cảnh vật trở nên mộng ảo, tựa như chốn tiên cảnh trong truyền thuyết.
Tâm An men theo con đường cũ, từng bước quay về gian phòng nhỏ của mình. Cánh cửa gỗ khẽ mở ra, căn phòng tĩnh mịch vẫn như trước. Tâm An đứng trước bậc cửa, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt đất thành một vệt sáng dài. Hương đêm thoang thoảng trong không khí, hòa cùng hơi lạnh của núi rừng, khiến lòng người bỗng chốc trầm lắng. Tâm An khẽ ngồi xuống, lặng lẽ nhắm mắt, để thần thức chìm vào tĩnh lặng.