Chương 39: Bí mật của hai người
- Tâm An.
Là Vạn Kiếm Linh, đôi mắt sáng lên tia nhẹ nhõm. Ba ngày đã qua, trong suốt quãng thời gian Tâm An bị bao trùm trong kén ma khí, nàng vẫn luôn canh giữ, dù không nói ra nhưng sự lo lắng đã hiển hiện rõ ràng. Giờ phút này thấy cậu bình an vô sự, nàng mới thực sự thả lỏng, bờ vai căng cứng cũng dần giãn ra.
Bên cạnh, Vương Nhi không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Dù đã là hồn ma nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng mình suốt khoảng thời gian qua. Nàng đã từng nghĩ rằng, có thể Tâm An sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng bây giờ, không những trở lại, mà Tâm An còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Không gian xung quanh vẫn là hang động thâm sâu u tối, nhưng ánh sáng trên vách đá đã mờ dần, chỉ còn lại những đường vân lờ mờ như tàn dư của một nền văn minh đã bị c·hôn v·ùi.
Tâm An đứng dậy, cơ thể nhẹ bẫng như chưa từng có cảm giác nào thoải mái như thế.
Một luồng khí tức kỳ dị chậm rãi lan tỏa từ cậu, không phải tà khí, cũng không hẳn là linh khí, mà là một loại lực lượng vừa cao quý, vừa khó nắm bắt.
Kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn cải biến, rộng lớn như sông dài, linh lực lưu chuyển như đại dương cuồn cuộn. Xương cốt như ngọc thạch, từng tấc da thịt như được trui rèn qua thiên địa thần hỏa. Đây không chỉ đơn thuần là tăng trưởng tu vi, mà là một lần tái sinh thực sự.
Tâm An chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận dòng chảy của sức mạnh mới trong cơ thể.
Dù chưa từng tu luyện quỷ đạo, nhưng những tâm pháp, bí thuật của quỷ đạo lại như đã khắc sâu vào thần hồn, mỗi một đạo phù văn, mỗi một đường pháp quyết đều rõ ràng như thể đã tu hành mấy chục năm.
Đây là sự đáng sợ của truyền thừa ký ức. Chỉ cần Tâm An muốn, là cậu có thể lập tức thi triển các bí thuật tà đạo mạnh mẽ nhất, tiền đề là cậu đủ linh lực. Nhưng Tâm An không đề cập đến điều này với Vạn Kiếm Linh.
Chỉ thấy Tâm An nhẹ nhàng nói:
- Ta đã trải qua một biến đổi lớn, thoát thai hoán cốt, giờ đây thực lực đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Vạn Kiếm Linh nhìn cậu một lúc lâu, như muốn xem có điều gì cậu giấu giếm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng nói:
- Như vậy là tốt rồi.
Nàng không hỏi thêm. Dù nàng cảm nhận được có gì đó khác lạ, nhưng nàng hiểu rằng, Tâm An nếu đã không muốn nói, thì nàng cũng sẽ không ép.
Bên cạnh, Vương Nhi im lặng. Lời nói của Tâm An khiến nàng vui mừng, nhưng cũng làm nàng cảm thấy trống rỗng lạ thường. Bởi vì nàng biết, thời gian đồng hành của ba người không còn dài nữa.
Không bao lâu nữa, Tâm An và Vạn Kiếm Linh chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này, tiếp tục hành trình của họ. Còn nàng? Nếu hai người rời đi, nàng sẽ lại một mình trôi nổi trong bóng tối lạnh lẽo, không mục đích, không ai bầu bạn, chỉ có cô độc kéo dài vô tận.
Dù thời gian quen biết chưa lâu, nhưng Vương Nhi đã quen với việc có Tâm An và Vạn Kiếm Linh bên cạnh. Đặc biệt là Vạn Kiếm Linh, qua ba ngày Tâm An thuế biến ở trong kén, thì hai người bọn họ trò chuyện với nhau rất hợp.
Vương Nhi cũng biết một phần nào hoàn cảnh của Vạn Kiếm Linh, cũng rất thông cảm với hoàn cảnh của nàng và cũng coi nàng như là em gái. Cho nên hiện tại nàng không muốn quay lại khoảng thời gian cô đơn trước kia.
Nhưng Vương Nhi không thể nói ra những lời ấy, chỉ có thể nén lại trong lòng, lặng lẽ cúi đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên, phá vỡ sự trầm lặng.
- Vương Nhi, cô có muốn đi cùng chúng ta không?
Vương Nhi chấn động. Nàng không thể tin vào tai mình, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Tâm An, tưởng rằng mình nghe nhầm. Vạn Kiếm Linh cũng vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn Tâm An, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc:
- Huynh thật sự muốn mang theo nàng?
Tâm An gật đầu.
- Ta đã nhận được một bộ công pháp có thể khống chế và tăng cường sức mạnh cho quỷ hồn. Nếu Vương Nhi đi theo ta, ta có thể giúp nàng mạnh lên. Hơn nữa…
Tâm An dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Nhi, chậm rãi mỉm cười nói:
- Cô cũng không muốn một mình ở lại đây cô đơn nữa đúng không?
Đối với hoàn cảnh của Vương Nhi, từ một cô gái ngây thơ, lương thiện đến khi trở thành hồn ma cũng vẫn giữ vững bản tâm. Không vì oán hận mà khiến cho bản thân mình trở lên điên cuồng, chờ đợi gần mười năm trời để có thể minh oan bản thân.
Bên cạnh Vạn Kiếm Linh thấy vậy ánh mắt cũng mang theo niềm hy vọng nhìn về Vương Nhi, muốn cô có thể rời đi cùng bọn họ. Vạn Kiếm Linh không hề nghi ngờ lời Tâm An, chỉ cần huynh ấy nói được là sẽ được. Đây là cảm giác mà Tâm An mang lại suốt nửa năm qua, rất già dặn nhưng rất an tâm.
Mặt khác mặc dù từ nhỏ đã được truyền tư tưởng trừ ma vệ đạo, nhưng qua chuyện vừa rồi, giúp cho Vạn Kiếm Linh trưởng thành hơn rất nhiều, đối với Vương Nhi cô chỉ có vừa đau lòng, vừa thương tiếc.
"Vương Nhi, cô có muốn đi cùng chúng ta không?"
Những lời này như một nhát búa đánh mạnh vào tâm khảm của Vương Nhi.
Nàng có muốn không?
Nàng muốn.
Nàng muốn khám phá thế giới bên ngoài, tìm lại phần tuổi trẻ còn dang dở, mặc dù không được như trước nhưng nàng vẫn muốn nhìn tận thế gian phồn hoa này. Hơn hết, nàng không muốn lại cô đơn nữa. Chín năm qua là quá đủ cho một cô gái tuổi đôi mươi.
Vương Nhi mím môi, một lúc sau, đôi mắt lóe lên tia kiên định.
- Được, ta đi cùng các ngươi.
Vạn Kiếm Linh nghe Vương Nhi đồng ý, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ hiếm thấy.
Tâm An cũng vui mừng không kém. Cậu vốn đã có ý muốn mời Vương Nhi đi cùng, nhưng không chắc liệu nàng có đồng ý hay không. Giờ đây, khi nàng đã chấp nhận, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Tuy nhiên, vấn đề lập tức xuất hiện.
Vương Nhi là quỷ hồn, không có thân thể, không thể tùy tiện xuất hiện ở thế gian nếu không sẽ gây ra dị nghị hoặc thu hút ánh mắt của những tu sĩ khác. Nếu không có biện pháp thích hợp, nàng sẽ sớm bị phát hiện và có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng đúng lúc này, Tâm An chợt cảm nhận được một sự thay đổi trong cơ thể.
Sau khi hấp thu cánh hoa sen đen, Vô Cực Tâm trong cơ thể cậu dường như đã tiến hóa. Một luồng cảm giác huyền diệu từ sâu trong tâm hồn trỗi dậy, như thể cậu vừa lĩnh ngộ một kỹ năng mới.
Một luồng thần thức quét qua, Tâm An lập tức phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc.
Vô Cực Tâm có thể ẩn chứa và nuôi dưỡng quỷ hồn.
Điều này có nghĩa là, Tâm An có thể để Vương Nhi trú ngụ bên trong Vô Cực Tâm, vừa giúp nàng tránh khỏi những ánh mắt dòm ngó, vừa tạo điều kiện cho nàng tu luyện, hấp thu linh khí bên trong mà không bị giới hạn bởi môi trường bên ngoài.
Tâm An lập tức nói ra suy nghĩ này. Vương Nhi nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết.
Nếu thực sự có thể trú ngụ bên trong, thì nàng có thể rời xa Trung Hòa Sơn Mạch mà không lo bị tiêu tán hay bị các thế lực tu sĩ phát hiện. Hơn nữa, nếu có thể thông qua Vô Cực Tâm liên kết thần thức với Tâm An, thì nàng vẫn có thể trò chuyện và quan sát thế giới bên ngoài mà không cần phải xuất hiện.
Nghĩ đến viễn cảnh đó, lòng nàng không khỏi chấn động. Tâm An thử vận chuyển Vô Cực Tâm, một luồng khí tức nhu hòa nhưng mạnh mẽ tỏa ra, như đang mở ra một không gian đặc biệt.
- Vương Nhi, thử xem có thể tiến vào không.
Vương Nhi hít sâu, sau đó chậm rãi nhắm mắt, linh hồn dần dần tản ra thành từng tia khí mờ ảo.
Ngay khi luồng quỷ hồn ấy tiếp xúc với Vô Cực Tâm, một lực hút kỳ lạ xuất hiện.
Như nước chảy về nguồn, từng tia linh hồn của Vương Nhi bị hấp thu vào trong Vô Cực Tâm một cách nhẹ nhàng, không hề có chút phản kháng hay xung đột nào.
Trong chớp mắt, thân ảnh đỏ rực của nàng biến mất.
Nhưng trong đầu Tâm An lại vang lên giọng nói trong trẻo của nàng:
“Tâm An, ta có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài. Cảm giác này… thật kỳ diệu…”
Giờ đây, dù Vương Nhi không còn xuất hiện trước mắt, nhưng chỉ cần Tâm An muốn, cậu có thể dùng thần thức trò chuyện với nàng bất cứ lúc nào.
Vạn Kiếm Linh đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, trong lòng dâng lên từng đợt sóng ngầm.
Từ lúc Tâm An bước vào hang động này, hết lần này đến lần khác cậu bộc lộ ra những điều mà nàng không thể lường trước. Vết bớt hoa sen, khả năng mở cửa đá, kén ma khí… Và bây giờ, lại còn có thể dung nạp một quỷ hồn vào trong cơ thể mà không bị ảnh hưởng.
Nàng xuất thân từ danh môn chính phái, được gia gia dạy dỗ từ nhỏ, từng nghe qua rất nhiều điển tịch cổ xưa. Nhưng ngay cả trong những cổ thư đó, cũng chưa từng đề cập đến một loại thể chất kỳ dị như thế này!
Tâm An… rốt cuộc là ai?
Vạn Kiếm Linh âm thầm nhìn sang Tâm An, chỉ thấy cậu đứng đó, ánh mắt trầm ổn nhưng cũng xen lẫn chút nghiêm túc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Chợt, Tâm An quay sang nhìn nàng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy chân thành:
– Linh Nhi, ta nhờ muội một chuyện. Mong muội đừng nói ra bí mật này cho bất kỳ ai. Bao gồm cả gia gia muội.
Vạn Kiếm Linh ngẩn ra, trong lòng chấn động.
Tâm An không chỉ bảo nàng giữ bí mật, mà còn đặc biệt nhấn mạnh rằng… "cho dù là gia gia nàng."
Điều này có nghĩa là gì?
Tâm An đang cảnh giác cả gia gia nàng ư?
Nàng chợt nhớ lại, từ khi nửa năm trước gặp gỡ tới lúc rời khỏi Hà Dương Thành, giữa bọn họ đã cùng trải qua bao nhiêu chuyện. Tâm An không chỉ là bằng hữu, mà còn là người nàng quan tâm.
Mặc dù hiện tại, cậu có bí mật, một bí mật rất lớn.
Nhưng dù vậy…
Vạn Kiếm Linh nhìn thẳng vào mắt Tâm An, đôi mắt trong suốt không chút gợn sóng.
– Được, ta đảm bảo, tuyệt đối không nói với bất kỳ ai.
Nàng không hỏi lý do, cũng không thắc mắc thêm.
Nếu Tâm An đã không muốn nói, nàng cũng sẽ không ép buộc.
Chỉ là, trong lòng nàng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác này, giống như hai người họ… đang cùng nhau chia sẻ một bí mật mà không ai khác có thể biết được.
Đây… có lẽ là bí mật của riêng hai người mà thôi.