Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 38: Quỷ đạo truyền thừa - Mê cục




Chương 38: Quỷ đạo truyền thừa - Mê cục
Tâm An hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn về phía lá sen đen đang lơ lửng giữa không trung, ma khí quanh nó như những dòng nước xoáy chậm rãi trôi, vừa thần bí, vừa cuốn hút.
Cậu biết rõ, thứ trước mặt mình không phải vật bình thường. Nó nguy hiểm. Nó huyền bí. Nhưng đồng thời, nó cũng gọi cậu.
Một cảm giác không thể giải thích được, như thể từ sâu trong linh hồn, từ thời khắc cậu đặt chân đến thế giới này, cánh hoa sen này đã luôn chờ đợi cậu.
Nếu bây giờ bỏ qua, cả đời này, cậu sẽ hối hận. Tâm An quay sang nhìn Vạn Kiếm Linh. Nàng vẫn đứng đó, ánh mắt chăm chú khóa chặt vào cậu, lo lắng không hề che giấu.
- Linh nhi, ta cảm nhận được… Lá sen này rất quan trọng với ta.
Tâm An nói, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.
- Nếu ta bỏ qua, cả đời này ta sẽ hối hận.
Vạn Kiếm Linh trầm mặc. Nàng không phải người dễ bị lay động, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tâm An lúc này, một loại quyết tâm mãnh liệt, một sự khao khát như thể đây chính là thứ mà cậu đã tìm kiếm bấy lâu. Nàng không thể nào cất lời phản đối.
Cuối cùng, Vạn Kiếm Linh khẽ thở dài, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:
- Nếu huynh gặp bất cứ nguy hiểm gì, ta sẽ không đứng nhìn.
Một câu nói đơn giản, nhưng lại nặng tựa ngàn cân. Tâm An nhìn nàng, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt ấm áp, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia cảm động sâu sắc.
Lúc này, Vương Nhi cũng im lặng cũng nhìn Tâm An bằng ánh mắt tò mò, như thể đang chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Tâm An không do dự nữa.
Dưới ánh mắt lo lắng của Vạn Kiếm Linh và sự hiếu kỳ của Vương Nhi, Tâm An bước từng bước về phía lá sen đen lơ lửng giữa không trung.
Ma khí xung quanh khẽ dao động.
Ánh sáng thần bí từ vết bớt trên trán cậu bỗng nhiên lại bắt đầu sáng lên…
Ngay khoảnh khắc Tâm An tiến sát vào lá sen đen, ma khí xung quanh như bị một lực lượng vô hình kéo động, điên cuồng xoắn lại thành vòng xoáy đen kịt. Chỉ trong chớp mắt:
- ẦM!
Một luồng ma khí bùng nổ, tạo thành một cơn lốc hắc vụ, mạnh đến mức ép Vạn Kiếm Linh và Vương Nhi phải lùi về sau.
- Tâm An!
Vạn Kiếm Linh kinh hãi thét lên, ánh mắt đầy hoảng loạn. Nhưng còn chưa kịp làm gì, ma khí điên cuồng tuôn trào, tụ lại quanh Tâm An với tốc độ khủng kh·iếp.

Từng dòng khí đen đặc quánh, tựa như hàng vạn sợi tơ, quấn chặt lấy thân thể cậu, xoắn xuýt, chồng chéo, không ngừng kết dính, đan xen. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một cái kén đen nhánh đã bao trùm hoàn toàn lấy Tâm An.
Xung quanh kén, từng đợt sóng dao động kỳ dị lan tỏa.
- Thình thịch! Thình thịch!
Kén ma khí không ngừng rung động, phát ra tiếng đập trầm đục như tiếng tim đập khổng lồ. Một luồng áp lực vô hình tản ra, khiến cả hang động như chìm vào một vùng trọng lực khác biệt, toàn bộ không gian như bị bóp méo. Những đồ án trên vách hang bắt đầu chuyển động, hệt như những sinh vật đang thức tỉnh từ giấc ngủ dài vạn năm.
Vạn Kiếm Linh chứng kiến tất cả mà lòng bấn loạn vô cùng. Nàng cắn môi, trong mắt ngập tràn bất an, muốn lao đến phá vỡ cái kén nhưng lại bị Vương Nhi ngăn cản.
- Ngươi làm gì?
Vạn Kiếm Linh quay sang, ánh mắt đầy lửa giận. Vương Nhi trầm giọng nói:
- Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu bây giờ ngươi xông vào, chỉ có thể làm hỏng cơ duyên của hắn.
- Cơ duyên?
Vạn Kiếm Linh siết chặt nắm tay, gằn giọng:
- Nhưng nếu đây là một cái bẫy thì sao? Nếu hắn bị ma khí cắn nuốt thì sao?
Vương Nhi lặng lẽ nhìn kén ma khí một hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói:
- Nếu là một cái bẫy, thì ngay khi kén hình thành, Tâm An đã không còn rồi. Nhưng ngươi nhìn xem…
Vương Nhi chỉ tay vào cái kén, từng tia sáng bạc nhàn nhạt đang chớp động trên bề mặt.
- Ma khí này rất thuần khiết, hơn nữa còn đang cộng hưởng với thứ gì đó trong cơ thể hắn…
Vương Nhi nói, ánh mắt mang theo một tia suy tư sâu xa. Vạn Kiếm Linh nhìn theo, tim dần bình ổn lại, nhưng vẫn không khỏi nắm chặt chuôi kiếm, đứng yên bất động, ánh mắt không rời khỏi cái kén. Nàng thầm thề:
- Bất kể có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ không để hắn gặp nguy hiểm một mình.
*******************
Bên trong cái kén, Tâm An cảm nhận được cơ thể mình đang trải qua biến hóa kinh thiên động địa. Ma khí đang điên cuồng tràn vào kinh mạch cậu, từng chút một thay đổi bản chất cơ thể. Nhưng điều kỳ lạ là khi những dòng ma khí khi tiến vào cơ thể cậu, vết bớt hoa sen trên trán liền lập tức phản ứng.

Một luồng sáng rực rỡ tỏa ra, tựa như một ngọn lửa trắng tinh khiết đốt cháy toàn bộ tạp chất xấu xa trong ma khí. Ma tính lập tức bị triệt tiêu, thứ còn lại chỉ là một nguồn năng lượng thuần túy không thuộc tính, nhưng lại mạnh mẽ hơn bất kỳ linh khí nào.
Xương cốt rung lên từng hồi, trở nên trong suốt như ngọc thạch. Máu huyết dần biến đổi, ánh lên một màu tím đậm kỳ dị. Kinh mạch mở rộng gấp mười lần, dai dẳng như gân rồng, vững chắc như thần thiết.
Từng đợt từng đợt lực lượng mới mẻ tràn vào cơ thể, khiến Tâm An có cảm giác như bản thân đang tái sinh trở thành một dạng hoàn mỹ hơn.
Ngay khi cơ thể Tâm An hoàn tất quá trình tẩy lễ ma khí, một nguồn sức mạnh kỳ lạ bùng nổ trong đầu cậu.
Một luồng sáng u tối, mang theo khí tức viễn cổ, đột ngột tràn vào linh hồn Tâm An, kéo cậu vào một không gian vô tận, nơi chỉ có bóng tối, máu, và những tàn tích huy hoàng của một nền văn minh đã mất.
Trong không gian vô tận ấy:
Một bóng người khoác áo đen, đứng giữa biển máu, tay nâng lên một vòng tròn đỏ rực.
Một nữ nhân tóc bạc, nhắm mắt thiền định trên đài sen đen, xung quanh có hàng vạn vong linh quỳ bái.
Một thanh kiếm đen, vung lên một nhát, như muốn chém tan bầu trời, nghiền nát tinh tú.
...
Những người đó mặc dù nhìn bình thường cùng cực nhưng lại mang sức mạnh khiến cho thiên địa biến sắc.
- Quỷ Đạo là con đường đi ngược lại thiên đạo. Người đời sợ hãi, nhưng cũng không ai có thể chống lại sức mạnh này…
- Quỷ Đạo không phải là tà ác, cũng không phải chính đạo. Nó chỉ là một con đường, con đường mạnh nhất dành cho những kẻ dám bước đi.
Vô số kinh văn thần bí khắc sâu vào trí óc cậu, mỗi một chữ đều ẩn chứa uy lực vô tận, tự động dung nhập vào linh hồn. Tâm pháp, đạo pháp, bí thuật quỷ đạo… Tất cả truyền thừa đều nhập vào Tâm An, khắc sâu đến tận gốc rễ linh hồn.
Không cần học, không cần luyện, chỉ cần Tâm An muốn, cậu có thể thi triển ngay lập tức.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Tâm An:
- Hậu duệ của Vô Cực Tâm, truyền thừa của ngươi đã hoàn tất. Từ nay, con đường quỷ đạo sẽ mở ra trước mắt ngươi…
- Nếu muốn biết sự thật, hãy tìm đến "Nàng".
- Nàng đang đợi ngươi… tại nơi tận cùng của hư vô.
- Ầm
Tâm An rùng mình, đôi mắt chợt sáng lên một luồng quang mang u ám. Mọi việc dường như chưa dừng lại. Sau khi truyền thừa hoàn tất, Tâm An cảm thấy mình như bị kéo vào một không gian khác. Không còn bóng tối, không còn những luồng ma khí cuồng bạo. Thay vào đó, cậu nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, một vùng không gian mờ ảo, tựa như tiên cảnh trong mộng, giữa không gian đó, có một quan tài thủy tinh lơ lửng trên không trung. Bên trong quan tài, nằm một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng nằm im lặng, khí tức yên bình như một nàng tiên giáng trần, làn da trắng muốt, đôi môi anh đào, từng đường nét hoàn mỹ đến mức không ai có thể sánh bằng.
- Nàng là ai?
Tâm An lẩm bẩm, trái tim đột nhiên đập nhanh. Đột nhiên, ánh mắt cậu khẽ dừng lại trên trán nàng. Ở đó có một vết bớt hình hoa sen mười hai cánh giống hệt của cậu.
- Chuyện này… sao có thể?
Tâm An kinh ngạc đến tột độ. Cậu cảm giác như linh hồn mình có sự cộng hưởng kỳ lạ với nàng. Một thứ gì đó sâu xa hơn cả ký ức, một sự liên kết vượt qua thời gian và không gian. Nhưng trước khi cậu kịp hiểu rõ:
- Ầm!
Không gian chợt vỡ vụn, hình ảnh quan tài thủy tinh biến mất trong nháy mắt.
- Tâm An!
- Tỉnh lại đi.
- Ngươi không sao chứ?
Từng tiếng gọi dồn dập vang lên, mí mắt Tâm An khẽ động sau đó cậu chợt mở bừng hai mắt cảnh tượng hang động tối tăm lại hiện ra. Kén ma khí đã biến mất, lá sen cũng không còn, các hư ảo đã tan biến, hang động lúc này đã trở lại bình thường.
Trước mặt Tâm An lúc này là Vạn Kiếm Linh đầy lo lắng, ánh mắt ngập tràn quan tâm. Vương Nhi cũng nhìn cậu đầy tò mò.
- Tâm An, ngươi không sao chứ?
Vạn Kiếm Linh nhẹ giọng hỏi, bàn tay nàng vô thức nắm chặt lấy tay cậu. Tâm An hít một hơi sâu:
- Ta không sao.
Nhưng trong lòng cậu sóng lớn đã nổi lên:
- Người phụ nữ trong quan tài thủy tinh đó… là ai?
- Tại sao nàng có cùng vết bớt với ta?
- "Nàng" mà giọng nói trong truyền thừa nhắc đến… chính là nàng sao?
Thế giới tru tiên tiên trong lòng Tâm An lúc này không còn như trước nữa, dường như nó ẩn dấu vô vàn bí mật mà cần chính bản thân cậu khám phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.