Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 37: Hắc liên diệp




Chương 37: Hắc liên diệp
Tâm An vẫn đứng đó, đôi mắt còn chưa hết vẻ rung động vì sự tương đồng kỳ lạ giữa cánh cửa này và những ký ức trong quá khứ.
Nhưng đúng lúc cậu còn đang trầm tư, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Từ trên trán của Tâm An, vết bớt hoa sen mười hai cánh chợt lóe sáng.
Ánh sáng ấy ban đầu chỉ như một đốm lửa nhỏ, nhưng sau đó lan rộng, từng cánh hoa sen như sống lại, phát ra ánh sáng rực rỡ, chói lọi như một vầng nhật nguyệt đang trỗi dậy trong màn đêm!
Một luồng chấn động kỳ dị bùng phát, như thể có một cỗ lực lượng vô hình được kích hoạt.
Những hoa văn cổ xưa khắc trên cánh cửa đá bỗng dưng sáng lên, từng đường nét như có linh tính, phát ra những luồng ánh sáng huyền ảo quấn lấy nhau, chảy trôi như những dòng suối ánh sáng thần thánh.
Cả không gian xung quanh chợt rực rỡ như ngân hà lấp lánh.
- ẦM! ẦM!
Từng tia sáng mạnh mẽ bắn ra, lan truyền khắp vách đá xung quanh. Không chỉ có cánh cửa, mà toàn bộ hang động cũng như sống lại. Những hoa văn, đồ án bao phủ xung quanh vốn đã cũ kỹ và mốc rêu phong, nhưng giờ phút này, chúng như được tẩy rửa, từng chi tiết hiện lên rõ ràng, lấp lánh những ánh sáng thần bí.
Tâm An cảm thấy trái tim mình đập dồn dập. Không khí bỗng dưng trở nên trang nghiêm, như thể có một lực lượng cường đại nào đó vừa thức tỉnh sau hàng vạn năm ngủ say. Vạn Kiếm Linh và Vương Nhi đều trố mắt nhìn cảnh tượng kỳ diệu này, trong lòng dâng lên cảm giác chấn động không thể diễn tả bằng lời.
- Rắc rắc… Rầm!
Một âm thanh vang vọng, như tiếng xích xiềng gãy vỡ. Cánh cửa đá khổng lồ nặng tựa vạn cân, vốn dĩ đã đóng kín không biết bao nhiêu năm, vậy mà giờ phút này đang dần dần mở ra.
- ẦM! ẦM!
Khói bụi tung bay, từng lớp đá vụn rơi xuống từ phía trên. Cánh cửa như được điều khiển bởi một sức mạnh vô hình nào đó, từ từ hé mở, để lộ ra một không gian tối đen sâu thẳm bên trong. Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, từ bên trong hang động, một luồng sáng thần bí bỗng nhiên bùng phát.
Những hình ảnh hư ảo đột ngột xuất hiện, chiếu rọi lên vách đá.
- Đó là gì?
Tâm An trừng lớn mắt nhìn, cậu thấy những bóng người cổ xưa hiện lên như một đoạn ký ức bị phong ấn vừa được đánh thức. Có những người dân thời viễn cổ, họ mặc những bộ y phục kỳ lạ, gương mặt đầy vẻ tôn kính, như đang hành lễ trước một vị tiên bí ẩn nào đó.
Có những hung thú khổng lồ, mình rồng đầu sư tử, vẩy giáp dày đặc, đôi mắt đỏ ngầu như ánh lửa địa ngục.
Có những đạo nhân cưỡi kiếm lăng không, áo bào tung bay giữa không trung, tiên khí lượn lờ xung quanh, như những vị thần tiên trong truyền thuyết.

Hư ảnh hiện ra, rực rỡ vô cùng, nhưng lại có cảm giác như đang chiếu lại một câu chuyện từ thuở viễn cổ, như thể nơi đây từng là chứng nhân cho một bí mật chấn động thiên địa.
Vạn Kiếm Linh hít một hơi lạnh, giọng nàng có chút run rẩy:
- Nơi này… rốt cuộc là gì?
Vương Nhi cũng ngây ngẩn, đôi mắt hồn ma vốn u tối của nàng lúc này lại phản chiếu những ánh sáng huyền bí từ vách động, như thể đang bị mê hoặc bởi những gì đang diễn ra.
Cô dù đã nhiều lần đến nơi này, nhưng tất cả những lần trước, hang động này đều là một nơi tối tăm, lạnh lẽo, chỉ có bóng tối vô tận cùng cảm giác áp bách nặng nề.
Nhưng lần này thì khác… Cả hang động như được thức tỉnh!
Ánh sáng huyền bí lan tỏa khắp nơi, những vách đá tưởng chừng vô tri bỗng trở thành bức màn ký ức, chiếu rọi những hình ảnh xa xưa như đang kể lại câu chuyện thần thoại đã bị c·hôn v·ùi.
Vương Nhi nhìn cảnh tượng này mà chấn động, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Tâm An, giọng nàng hơi run:
- Ngươi… rốt cuộc đã làm gì?
Vạn Kiếm Linh anh mắt chăm chú nhìn Tâm An, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc lẫn suy tư. Trước đây, nàng chỉ nghĩ Tâm An là một người xuất thân bình thường, một đệ tử thiên phú tốt nhưng không có gì đặc biệt. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt nàng lúc này đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ đó.
Người có thể khởi động được cơ quan thần bí này… rốt cuộc là ai? Tâm An cũng chẳng khá hơn hai người họ là bao. Cậu hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng cậu chỉ đứng trước cửa động, vậy mà vết bớt trên trán lại tự động phát sáng, mở ra cánh cửa đã bị phong ấn bao nhiêu năm.
- Chẳng lẽ… đây là định mệnh sao?
Tâm An đứng giữa vầng sáng rực rỡ, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Giữa khung cảnh lung linh như từ trong giấc mộng này, bỗng nhiên một thứ gì đó rất sâu trong linh hồn cậu vang lên.
Là một lời kêu gọi vô hình!
Nó không có âm thanh, không có hình dáng, nhưng lại như một sự triệu hồi đến từ tận sâu trong huyết mạch. Một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ như muốn lôi kéo cậu đi về phía trước.
Tâm An cảm thấy cơ thể mình tự động cất bước.
Không cần suy nghĩ.
Không cần do dự.

Giống như một sợi dây liên kết vô hình đã tồn tại từ lâu, chỉ chờ thời điểm này để kích hoạt.
Vạn Kiếm Linh và Vương Nhi thấy vậy, lập tức theo sau. Ba người băng qua từng luồng ánh sáng huyền ảo, đi sâu vào bên trong hang động.
Những hư ảnh thần bí vẫn tiếp tục xuất hiện, như một quyển sách cổ đang tự động lật mở từng trang một, cho họ thấy những mảnh ghép của một câu chuyện đã bị c·hôn v·ùi từ ngàn vạn năm trước.
Sau một quãng đường dài, ba người cuối cùng cũng bước đến nơi trung tâm của hang động. Nơi này không gian rộng lớn vô cùng, vòm động cao v·út, tựa như đại điện của một vị thần cổ đại.
Không khí nơi đây không còn ánh sáng chói lọi như bên ngoài, thay vào đó là một loại bóng tối thuần túy bao trùm mọi thứ. Nhưng giữa sự u ám tĩnh lặng này—một cảnh tượng kinh người hiện ra.
Lơ lửng ngay chính giữa trung tâm động, một cánh hoa sen màu đen đang chầm chậm xoay tròn. Cánh sen không phải được khắc lên đá, cũng không phải được đặt trên bệ, mà nó thực sự lơ lửng giữa không trung, xoay tròn một cách chậm rãi nhưng lại mang theo cảm giác vô tận.
Tâm An cảm nhận được ma khí nồng nặc tỏa ra từ cánh hoa sen đó. Nhưng điều kỳ lạ là, luồng ma khí này không mang theo bất kỳ sự u ám hay tà ác nào.
Không có sát khí.
Không có oán niệm.
Thuần túy chỉ là ma khí tinh khiết. Tâm An chấn động đến mức không thể thốt lên lời. Từ khi đến thế giới này, Tâm An đã nghe không ít về ma tu, về những công pháp ma đạo, và về bản chất tà ác của ma khí.
Thế nhưng…
Cánh sen đen trước mắt lại không giống như vậy. Nó không tà ác, cũng không nguy hiểm.
Mà ngược lại…
Nó giống như một loại tồn tại hoàn toàn khác, vượt qua cả sự phân chia thiện, ác thông thường.
Vương Nhi và Vạn Kiếm Linh cũng đứng yên tại chỗ, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn cánh sen đang xoay tròn. Một lúc lâu sau, Vương Nhi chợt lẩm bẩm:
- Chín năm qua ta đã ở đây tu luyện, nhưng chưa từng thấy những thứ này xuất hiện…
- Là do ngươi, Tâm An.
Vạn Kiếm Linh siết chặt nắm tay, nhìn sang Tâm An nói:

- Huynh có thể cảm nhận được gì từ nó không?
Tâm An không trả lời. Bởi vì vào khoảnh khắc này, một thứ gì đó trong sâu thẳm linh hồn cậu bỗng dưng chấn động. Cánh sen đen đang gọi cậu.
Tâm An dường như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, đôi chân cậu vô thức tiến về phía cánh sen đen đang lơ lửng giữa không trung. Nhưng ngay khi cậu vừa bước lên một bước:
- Dừng lại!
Một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu, là Vạn Kiếm Linh. Nàng giang hai tay, chắn ngang đường đi của Tâm An, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm, trong đáy mắt tràn đầy lo lắng.
- Tâm An, huynh không thể lại gần nó.
Tâm An sững lại, nhìn Vạn Kiếm Linh. Lúc này, khuôn mặt Vạn Kiếm Linh nghiêm túc hơn bao giờ hết. Giọng nói mang theo sự cương quyết không cho phép phản bác.
- Ta biết huynh cảm nhận được điều gì đó, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ cánh sen này rốt cuộc là thứ gì.
- Ma khí dù có thuần khiết đến đâu cũng là ma khí. Nó có thể là một thứ cực kỳ nguy hiểm mà huynh không tưởng tượng được.
Vạn Kiếm Linh nói rất nhanh, giọng đầy lo lắng, như thể sợ rằng nếu chậm một chút, Tâm An sẽ không còn ở đây nữa.
Tâm An lặng người.
Cậu nhìn vào đôi mắt nàng, và bỗng nhiên cảm thấy một tia ấm áp dâng lên trong lòng. Từ khi hai người rời Hà Dương Thành đến nay, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Dù là những giây phút bình yên hay khi đối diện với nguy hiểm, Vạn Kiếm Linh vẫn luôn ở đó, âm thầm lo lắng và ủng hộ cậu.
Giữa không gian tràn ngập ma khí tĩnh lặng, đôi mắt Tâm An khẽ dao động. Cậu nhìn Vạn Kiếm Linh đứng trước mặt, dáng vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt đầy lo lắng, trái tim bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Đã bao lâu rồi…
Từ ngày Thảo Miếu Thôn bị hủy diệt, từ lúc cậu bước trên con đường xa lạ này, cậu chưa từng cảm nhận được sự quan tâm nào như vậy. Những ngày qua, cậu đã dần quen với sự cô độc, quen với việc chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng hôm nay...
Có một người đang lo lắng cho cậu. Không phải vì cậu là một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ. Không phải vì cậu là một con cờ cần lợi dụng. Mà chỉ đơn giản vì nàng không muốn cậu gặp nguy hiểm. Một dòng nước ấm chảy qua lòng cậu, như ánh mặt trời giữa ngày đông lạnh giá.
Nó khiến cậu rung động.
Tâm An lặng lẽ siết chặt bàn tay, cảm giác nơi lồng ngực bỗng trở nên khác lạ. Không phải rung động của một chàng trai với một cô gái. Mà là một cảm giác chân thật, thuần túy nhất, một sự ấm áp đã lâu không có.
Có lẽ, trong thế giới đầy biến động này, ít nhất cậu cũng không phải chỉ có một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.