Chương 36: Trung Hoà sơn mạch
Trung Hòa sơn mạch trải dài ngút ngàn, tựa như một con rồng khổng lồ vắt ngang thiên địa. Nơi đây rừng rậm rậm rạp, cây đại cổ mọc san sát, thân cây to lớn vươn thẳng lên trời, tán lá che phủ cả ánh dương, khiến không khí trong núi quanh năm ẩm thấp, tĩnh mịch.
Trong quá khứ, Trung Hòa sơn mạch từng là thánh địa của vô số người tu hành. Đất đai màu mỡ, linh khí dồi dào, từng sản sinh ra không ít linh dược trân quý. Tương truyền, có những loại kỳ dược sinh trưởng ngàn năm, ẩn sâu trong khe núi và hang động, chỉ chờ bậc kỳ nhân hữu duyên đến lấy.
Chính vì vậy, từ hàng trăm năm trước, các tu sĩ, thợ săn bảo vật đã không ngừng tìm đến nơi này với hy vọng kiếm được bảo vật vô giá, đổi lấy một bước thăng thiên. Nhưng năm tháng trôi qua, những gì quý giá cũng dần bị khai thác cạn kiệt. Thôn dân và thương nhân trong vùng đua nhau thu hái linh dược, săn bắn thú rừng, khiến thánh địa năm nào trở nên vắng vẻ, không còn bóng dáng tu sĩ lui tới.
Dần dà, Trung Hòa sơn mạch từ một nơi tràn ngập thần bí, trở thành một dãy núi bình thường trong mắt thế nhân. Người ta không còn nhắc đến nó như một vùng đất kỳ bí nữa, mà chỉ xem nó như một ngọn núi hoang vu, đầy thú dữ và những truyền thuyết đã bị thời gian c·hôn v·ùi.
Dưới chân sơn mạch, có một trấn nhỏ mang cùng tên – Trung Hòa trấn.
Dân cư nơi đây chủ yếu sống bằng nghề săn bắn. Đàn ông vào rừng đặt bẫy, săn thú, còn phụ nữ và trẻ con thì phơi da, chế tác đồ thủ công để bán cho thương nhân từ xa đến. Do địa thế đặc biệt, da thú ở Trung Hòa trấn có chất lượng cao, được nhiều kẻ giàu có ưa chuộng. Nhờ vậy, dù là một nơi hẻo lánh, Trung Hòa trấn vẫn duy trì được sinh khí, không đến mức quá nghèo khó.
Lúc này, tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết xoay vòng trong gió, phủ lên núi rừng một màu trắng xóa. Cảnh vật vốn xanh thẫm giờ đây tựa như một bức tranh thủy mặc, chỉ còn lại hai sắc đen và trắng hòa vào nhau.
Không khí ở Trung Hòa sơn mạch vốn đã lạnh lẽo, nhưng vào mùa đông lại càng khắc nghiệt hơn. Cái rét nơi đây không giống với những vùng khác, nó len lỏi vào từng thớ thịt, như những mũi kim sắc nhọn châm vào da, khiến người ta run lên từng hồi.
Trong rừng sâu, tuyết đọng trên những cành cây đại thụ, thỉnh thoảng lại rơi xuống, tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng nhưng vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Thi thoảng, một cơn gió buốt giá rít qua các tán cây, mang theo hơi thở của mùa đông, khiến cỏ cây run rẩy, cúi rạp xuống dưới sức mạnh của thiên nhiên.
Gió lạnh tràn qua cánh rừng, mang theo hơi thở băng giá của mùa đông. Tuyết vẫn rơi lặng lẽ, phủ lên những cành cây đại thụ một lớp áo trắng tinh khôi. Ba bóng người lặng lẽ di chuyển giữa núi rừng mênh mông. Không, phải nói là hai người và một hồn ma.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh bước đi trên nền tuyết lạnh, tiếng giẫm tuyết vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh mịch. Trái lại, Vương Nhi lướt đi nhẹ nhàng, tà váy đỏ phất phơ trong gió, không lưu lại dấu vết nào trên mặt đất. Nhìn nàng chậm rãi trôi giữa trời đông giá rét, đúng với câu “đi mây về gió” trong dân gian.
“Không có lửa làm sao có khói…” Tâm An thầm nghĩ. Nếu trên đời này không có những hiện tượng quỷ quái, làm sao con người có thể tưởng tượng ra được?
Vương Nhi đi trước dẫn đường, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, thỉnh thoảng bay nhẹ theo từng cơn gió lạnh. Chiếc giá y đỏ rực của nàng nổi bật giữa màn tuyết trắng xóa, như một đóa hoa lê nở giữa trời đông, đẹp nhưng cũng mang theo nét u buồn khó tả.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh theo sau, bước chân vững vàng. Cả hai đều là người tu hành, dù trời có lạnh đến đâu cũng chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng bông mỏng. Hơi thở nhẹ nhàng, không chút ảnh hưởng bởi cái rét cắt da cắt thịt của Trung Hòa sơn mạch.
Trước khi lên đường, Tâm An đã gửi thư báo bình an cho sư phụ, Đạo Huyền Chân Nhân. Trong thư, cậu chỉ nói rằng mình có việc phải rời đi ít hôm, sẽ nhanh chóng trở về. Tuy rằng Đạo Huyền Chân Nhân rất nghiêm khắc, nhưng Tâm An tin sư phụ sẽ không trách phạt quá nặng.
Ba người tiếp tục tiến về phía trước. Tuyết dày khiến đường đi trở nên khó khăn, nhưng Vương Nhi vẫn không hề dừng lại. Nàng trôi qua những tán cây, lướt qua những con suối nhỏ đã đóng băng, không chút vướng bận, như thể thế gian này không thể giữ chân nàng lại.
Đi suốt hai canh giờ, cuối cùng, cả ba cũng đến nơi.
Trước mặt họ là một dãy núi đá trùng điệp, dựng đứng sừng sững như một bức tường thiên nhiên khổng lồ. Ở giữa vách đá là một khe hẹp, tối tăm, tựa như miệng của một con thú khổng lồ đang há ra, chờ đợi những kẻ dám bước vào.
Vương Nhi dừng lại, quay đầu nhìn Tâm An và Vạn Kiếm Linh.
- Chính là nơi này.
Không gian trước mặt dần thay đổi. Nếu như những khu vực khác trong Trung Hòa sơn mạch chỉ là rừng núi hoang sơ, thì nơi này lại mang một vẻ kỳ bí khác thường. Những cây đại cổ thụ mọc san sát, tán cây rậm rạp vươn cao, che khuất ánh sáng mặt trời, khiến nơi đây trở nên âm u và tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Giữa những bộ rễ khổng lồ đan xen, một lối đi nhỏ hẹp hiện ra. Vương Nhi không chần chừ, dẫn đường đi vào. Bóng dáng đỏ rực của nàng dễ dàng lướt qua những chằng chịt rễ cây.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh im lặng bước theo. Bước chân của họ phát ra những âm thanh khe khẽ trên nền đất phủ đầy lá mục, nhưng kỳ lạ là nơi này không có lấy một tiếng chim hót hay côn trùng kêu rả rích, chỉ có hơi thở lạnh lẽo từ lòng đất âm thầm len lỏi.
Chỉ sau vài phút, lối đi nhỏ dẫn xuống một địa đạo tối tăm, sâu hun hút dưới lòng đất.
Hai bên vách hang là đá thạch nhũ rủ xuống, từng giọt nước đọng lại, rơi xuống nền đất vang lên tiếng tí tách khe khẽ. Không khí ẩm thấp, mang theo mùi đất đá ngàn năm, cùng một thứ gì đó vô hình khiến lòng người cảm thấy nặng nề.
Ba người di chuyển trong bóng tối, ánh sáng từ một viên dạ minh châu mà Vạn Kiếm Linh lấy ra chiếu sáng con đường phía trước. Mười lăm phút trôi qua. Cuối cùng, một cánh cửa động khổng lồ hiện ra trước mắt họ.
Cánh cửa này trông như đã tồn tại từ hàng ngàn năm trước. Đá xanh cổ kính, rêu phong bám đầy, những khe nứt trải dài trên bề mặt như dấu vết của thời gian nghiệt ngã. Không chỉ vậy, xung quanh cửa động còn khắc vô số hình thù kỳ dị: có hình người, có hình động vật, có cả những sinh vật quái dị mà Tâm An chưa từng thấy qua.
Cậu không thể rời mắt khỏi cánh cửa đá phủ đầy rêu phong trước mặt, nơi khắc những hoa văn cổ xưa và những hình thù thần bí. Mọi thứ trước mắt quá giống với di tích bí ẩn mà cậu từng thấy ở thế giới cũ, nơi đã đưa cậu đến đây.
Trái tim cậu đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà là… một sự kinh hoàng đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.
Tâm An vẫn thường tự hỏi, tại sao mình lại xuất hiện ở thế giới này? Vì sao lại bị kéo đến một nơi hoàn toàn xa lạ, từ một con người bình thường trở thành người tu đạo? Phải chăng tất cả chỉ là ngẫu nhiên?
Nhưng bây giờ… khi nhìn thấy những hoa văn quen thuộc này, cậu không còn chắc chắn nữa.
“Không thể nào…”
Hô hấp Tâm An dồn dập. Không kìm được, cậu chậm rãi đưa tay lên, chạm vào cánh cửa đá lạnh lẽo.
Lớp rêu phủ trên bề mặt bong ra, để lộ ra những đường nét khắc sâu vào đá. Đôi mắt Tâm An như bị hút vào những ký hiệu cổ xưa ấy. Ngón tay vô thức lần theo những hoa văn, cảm nhận từng rãnh đá như đang chạm vào một phần ký ức bị lãng quên.
Một cảm giác rất kỳ lạ.
Rõ ràng cậu chưa từng đặt chân đến đây, nhưng khi chạm vào những đường nét này, cậu lại có cảm giác như bản thân đã từng thuộc về nơi này, như thể nơi đây đang thầm thì với cậu bằng một ngôn ngữ cậu không hiểu nhưng lại quen thuộc đến lạ lùng.
Một mảnh ghép từ quá khứ? Hay là một lời nhắc nhở từ số phận?
- Tâm An…
Vạn Kiếm Linh nhẹ giọng gọi. Giọng nói của nàng kéo cậu về thực tại. Tâm An rùng mình, nhận ra bàn tay mình đang run rẩy. Cảm giác này… quá chân thực.
- Huynh sao vậy?
Vạn Kiếm Linh nhíu mày, trong ánh mắt có chút lo lắng.
Tâm An hít một hơi sâu, trấn định lại bản thân, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cánh cửa đá. Cậu muốn nói ra điều gì đó… nhưng chính bản thân cũng chưa hiểu rõ, thì làm sao có thể giải thích cho người khác?
- Tại sao… nơi này lại có những hoa văn giống với di tích mà ta từng thấy?
Giọng Tâm An khàn khàn, không giấu được sự chấn động trong lòng. Vạn Kiếm Linh nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
- Di tích mà huynh từng thấy?
Vương Nhi lúc này cũng quay đầu lại, đôi mắt của nàng lóe lên một tia thắc mắc.
- Ngươi đã từng thấy những hoa văn này? Ở đâu?
Tâm An siết chặt bàn tay, cố gắng che giấu sự run rẩy.
Nói ở thế giới khác sao? Ai sẽ tin?
Cậu không thể nói được. Nhưng trực giác của cậu đang gào thét, rằng cánh cửa đá này có liên quan đến bí mật đằng sau sự xuất hiện của cậu ở thế giới này.
Chẳng lẽ… đây không phải là một sự trùng hợp?
Tâm An nhìn sâu vào những hoa văn ấy, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả.
Là sợ hãi? Hay là hưng phấn?
Cậu không biết.
Nhưng có một điều cậu chắc chắn, cậu phải tìm ra sự thật.