Chương 34: Giải thoát
Gió lạnh gào thét trong đêm đông. Tuyết trắng phủ đầy mặt đất, nhưng không thể xóa đi những vệt máu đỏ tươi rải rác trên nền tuyết.
Liễu Nhi đứng giữa không trung, giá y đỏ rực bay phần phật, oán khí cuồn cuộn như từng đợt sóng dữ. Khí thế của nàng đã đạt đến đỉnh điểm, ma khí ngập tràn, che khuất cả bầu trời.
Ngay lúc này, Tâm An đưa tay vào vạt áo, ngón tay chạm vào pháp bảo mà sư phụ đã trao cho cậu, cùng ba lá bùa được vẽ bằng chu sa, ẩn chứa đạo pháp cao thâm của Đạo Huyền Chân Nhân.
Tâm An đang chuẩn bị ra tay thì đúng lúc này:
- Bịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên, không hề lớn, nhưng giữa khung cảnh tĩnh mịch đến đáng sợ này, nó như một tiếng sét giáng xuống lòng người.
Tâm An, Vạn Kiếm Linh và Liễu Nhi lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy hai vợ chồng Vương viên ngoại đã ngã xuống tuyết. Trên tay họ là một bình sứ trắng, nắp đã mở. Máu từ khóe miệng họ rỉ ra, nhuộm đỏ nền tuyết trắng tinh khiết. Bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị. Một cơn gió rét buốt thổi qua, cuốn theo một tiếng thở dài nhẹ bẫng nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Vương phu nhân không còn tranh cãi nữa, không còn điên cuồng phản bác hay gào thét như trước. Gương mặt bà lúc này an tường lạ thường, như thể đã buông bỏ tất cả.
Ánh mắt bà nhìn về phía Liễu Nhi, có phần day dứt, có phần đau thương:
- Là ta sai.
Giọng bà nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ đều nặng tựa ngàn cân.
- Tất cả là lỗi của ta... Nếu có kiếp sau, ta nguyện dùng cả đời để chuộc tội.
Liễu Nhi đứng đó, đôi mắt đỏ rực bỗng chốc khựng lại. Nàng nhìn xuống kẻ mà mình hận nhất. Vương phu nhân, người đã giam cầm nàng đến c·hết, c·ướp đi tất cả của nàng. Người mà nàng muốn dùng chính tay mình để xé xác, để trả thù.
Vậy mà bà ta lại chọn cách này để kết thúc?
- Không, không thể nào!!!
Nhưng ngay khi nàng định mở miệng, Vương phu nhân lại nói tiếp, từng lời như một lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim nàng.
- Ngươi và Vương Trọng... là anh em ruột.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên trong đầu Liễu Nhi. Nàng đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt cứng đờ. Không khí xung quanh như đông cứng lại, đến cả những bông tuyết cũng ngừng rơi trong khoảnh khắc này.
"...Ngươi nói gì?"
Giọng Liễu Nhi khàn khàn, không thể tin vào tai mình. Nhưng Vương phu nhân vẫn tiếp tục, ánh mắt bà ta nhìn nàng phức tạp vô cùng.
- Ngươi... tên thật là Vương Nhi. Là con gái của chồng ta. Là em gái cùng cha khác mẹ của Vương Trọng.
Mọi thứ xung quanh như đổ sập. Đầu óc Liễu Nhi trống rỗng. Những kí ức năm xưa, những đau đớn, những hạnh phúc ngắn ngủi, những lời thề nguyền bên nhau trọn đời, tất cả như từng lưỡi dao cắm phập vào tim nàng.
- Không... không thể nào...
Liễu Nhi lắc đầu liên tục, đôi mắt run rẩy. Nhưng Vương phu nhân lại nhắm mắt lại, như đang nhớ về một chuyện rất xa xôi.
- Năm đó, khi ta còn trẻ, ta đã phát hiện ra sự thật này.
- Vương viên ngoại trong một lần say rượu đã phạm sai lầm với một nữ tỳ trong phủ.
- Nữ nhân đó sinh ra ngươi.
- Nhưng ta ghen tuông, ta không thể chấp nhận được sự tồn tại của ngươi. Ta đã tìm cách đuổi hai mẹ con ngươi đi.
- Không ngờ, hai mươi năm sau, số phận lại đưa ngươi trở về, lại còn yêu chính người anh ruột của mình.
Liễu Nhi bần thần nói:
- Làm sao người biết được?
Vương phu nhân cười thảm nói:
- Là vết bớt sau lưng ngươi, vết bớt hình lá sen màu đen. Khi ngươi sinh ra ta đã được thấy nó.
Vương phu nhân như trở lại hồi ức:
- Ta vốn cũng không biết thân phận của ngươi, nhưng chính trong căn phòng kia, ta nhìn thấy vết bớt đó. Ban đầu ta không nghĩ g·iết ngươi, nhưng lúc đó sự ghen tuông của ta lại hiện lên, lại còn thêm chuyện ngươi và anh trai ngươi yêu nhau khiến ta không thể chịu được.
Vương phu nhân nói xong nhìn về phía Liễu Nhi thành khẩn nói:
- Thật sự xin lỗi ngươi rồi. Ta biết ngươi không thể tha thứ ta, nhưng ta vẫn nói lời này...khụ...khụ...
Vương phu nhân nói xong liền ho ra một búng máu, sắc mặt của bà lúc này đã không còn chút huyết sắc nào. Bà cười khổ, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Vương viên ngoại nãy giờ vẫn im lặng, giờ đây ánh mắt ông ta đầy bi thương. Ông run rẩy đưa tay, nhưng lại không thể chạm vào Liễu Nhi.
- Con gái...
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng muôn vàn hối hận. Liễu Nhi đứng yên, từng lời nói như tiếng sấm nổ vang trong lòng nàng.
Nàng không thể tin được, không muốn tin. Nàng đã dùng cả đời để yêu một người, nhưng hóa ra, nàng lại là muội muội của hắn.
- Ha... ha ha...
Nụ cười của nàng lúc đầu chỉ là sự trống rỗng, nhưng sau đó, lại trở nên vặn vẹo, điên cuồng. Nàng ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp bầu trời đêm, tràn đầy chua xót và tuyệt vọng.
Vạn Kiếm Linh nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt tràn đầy rung động. Tâm An vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng sâu trong đáy mắt là một sự trầm lặng khó nói. Vương phu nhân đã gục xuống, hơi thở yếu dần, vương viên ngoại cũng vậy.
- Tuyết vẫn rơi.
Nhưng giờ đây, không ai cảm thấy nó còn đẹp nữa.
Chỉ có thê lương.
Chỉ có t·ang t·óc.
Tuyết vẫn rơi mênh mang và lạnh lẽo. Hai thân ảnh nằm đó, vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa. Vương viên ngoại và Vương phu nhân đã tự kết thúc mạng sống của mình.
Liễu Nhi đứng giữa trời tuyết, giá y đỏ rực ôm lấy thân hình thon gầy của nàng. Từng cơn gió lạnh thổi qua, làm tà váy nàng khẽ lay động. Nhưng lúc này, sát khí đã biến mất, thay vào đó, chỉ còn lại một nét thê lương, tịch mịch đến nao lòng.
Đôi mắt từng ngập tràn oán hận giờ đây chỉ còn lại một nỗi trống rỗng vô tận. Liễu Nhi đứng đó, nhìn t·hi t·hể của Vương viên ngoại và Vương phu nhân, ánh mắt phức tạp khó tả. Cuối cùng, nàng chỉ thở dài một hơi. Không phải vì tiếc nuối, mà vì… quá mệt mỏi.
Bao nhiêu năm qua, nàng sống vì thù hận. Hận kẻ đã phản bội mình. Hận kẻ đã khiến nàng không còn là một con người. Nhưng đến cuối cùng, nàng có thể không? Có thể thực sự hận họ không? Nàng không biết.
Có lẽ nàng đã từng muốn g·iết họ, nhưng khi nhìn thấy hai người họ nằm xuống, nhìn thấy sự thật được phơi bày, nàng lại chẳng cảm thấy gì nữa. Hận thù đã trả xong, nhưng trái tim nàng, lại chẳng hề thấy nhẹ nhõm.
Liễu Nhi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía hai người còn lại.
Tâm An.
Vạn Kiếm Linh.
Bọn họ đã đứng lên, dù trên người đầy v·ết t·hương, dù tuyết trắng dưới chân nhuốm màu máu đỏ.
Ánh mắt họ vẫn kiên định, vẫn mang theo một ý chí không dễ dàng b·ị đ·ánh bại.
Nàng nhìn họ thật lâu, sau đó… mỉm cười.
Nụ cười của nàng không còn oán hận, không còn điên cuồng, cũng không còn lạnh lẽo như trước.
Chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, như một bóng ma cuối cùng của quá khứ đang dần tan biến theo gió.
"…Cảm ơn."
Giọng Liễu Nhi nhẹ bẫng như một giấc mơ. Vạn Kiếm Linh thoáng ngẩn ra. Tâm An cũng hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ im lặng.
- Ta biết hai người thắc mắc, tại sao bao nhiêu năm qua ta không báo thù…
Giọng nàng vang lên, chậm rãi, nhưng mỗi một câu nói đều mang theo nỗi uất nghẹn đã chôn giấu từ lâu.
- Không phải ta không thể g·iết họ. Với năng lực của ta, muốn lấy mạng họ dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu ta làm vậy, sẽ chẳng ai biết được sự thật.
Tuyết rơi trên bờ vai nàng, tan thành những giọt nước lạnh buốt.
- Ta không muốn c·hết trong oan uổng. Ta không muốn mình là một ma nữ chỉ biết g·iết người. Ta muốn người đời biết, ai mới thực sự là kẻ có tội.
Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi kiếm, nhìn thẳng vào hai người trước mặt.
- Các ngươi là những người tu hành, chắc cũng hiểu rõ đạo lý này, đúng không?
Tâm An vẫn lắng nghe, nhưng không nói gì. Vạn Kiếm Linh thì hơi cúi đầu, ánh mắt dao động.
- Những kẻ tu đạo như các ngươi… luôn cho rằng ma quỷ là xấu, là đáng tiêu diệt. Nhưng chẳng lẽ con người không có sai lầm sao?
Liễu Nhi nhìn thẳng vào Vạn Kiếm Linh.
- Ngươi có từng nghĩ đến điều đó chưa?
Vạn Kiếm Linh siết chặt nắm đấm, đôi môi mím chặt. Phải, cô chưa từng nghĩ đến. Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ được dạy rằng cần phải ra tay trừ ma vệ đạo. Nhưng bây giờ, khi nhìn vào đôi mắt bi thương của Liễu Nhi, nàng mới nhận ra…
Không phải ma quỷ nào cũng xấu. Không phải con người nào cũng tốt. Vậy, đúng sai rốt cuộc là gì? Là ai định đoạt? Là trời cao, hay là những kẻ tự xưng là chính nghĩa?
Liễu Nhi lại nhìn về phía Tâm An.
- Nhưng ngươi… ngươi lại không giống bọn họ.
Giọng Liễu Nhi trầm xuống, mang theo chút cảm khái.
- Ngươi không vội ra tay, không vội kết luận, cũng không vội gọi ta là ma nữ đáng g·iết. Ngươi lắng nghe.
Ánh mắt Tâm An vẫn bình tĩnh, không gợn sóng. Nàng cười.
- Cảm ơn ngươi, cảm ơn vì đã cho ta một cơ hội để nói ra tất cả.
Nụ cười này không có hận thù, không còn bi thương, đây chính là nụ cười thật tâm của Liễu Nhi. Tâm An nhìn nụ cười của nàng thoáng cái ngẩn ra: "Thật là đẹp!"
Giữa màn tuyết trắng phủ khắp đất trời, Liễu nhi đứng đó, thân hình mảnh mai như một cánh hoa lay động trong gió. Tấm giá y đỏ trên người tựa như một vệt l·ửa b·ùng l·ên giữa bão tuyết lạnh lẽo, rực rỡ mà đơn độc, kiêu hãnh mà cũng đầy thê lương.
Liễu Nhi đứng đó tựa như một cánh hoa đào cuối cùng còn sót lại giữa trời đông, nở muộn nhưng lại đẹp đến tột cùng. Đẹp đến nao lòng, và cũng mang cho người ta cảm giác thương tiếc lạ thường.