Chương 33: Chiến Liễu Nhi (2)
Khác với Vạn Kiếm Linh và Tâm An, phong cách chiến đấu của Liễu Nhi hoàn toàn không theo quy tắc nào.
Cô ta không sử dụng kiếm, cũng không có chiêu thức bài bản, mà dựa vào oán khí và ma lực hùng hậu. Mỗi đòn t·ấn c·ông của nàng đều như đến từ hư vô, không có dấu hiệu báo trước, khiến kẻ địch không thể lường trước.
Liễu Nhi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, như một bóng ma không thể đoán định.
Oán khí của nàng tạo thành những luồng khí đen quấn lấy Tâm An và Vạn Kiếm Linh, vừa hút linh lực của họ, vừa khiến họ cảm thấy cơ thể nặng trĩu, như bị xiềng xích vô hình trói buộc.
- Hahaha!
Giọng cười của Liễu Nhi vang lên thê lương giữa đêm tuyết. Nàng đứng giữa bầu trời âm u, tà áo đỏ như vệt máu tươi loang trên nền trắng xóa, ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai và giận dữ.
- Các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, là hiệp sĩ giang hồ, nhưng có bao giờ tự hỏi mình thực sự đại diện cho điều gì không?
Liễu Linh vung tay, một cơn cuồng phong ma khí bùng lên, quét qua không gian.
- Các ngươi luôn miệng nói trừ ma vệ đạo, nhưng có bao giờ phân biệt rõ trắng đen chưa? Các ngươi gọi ta là ma quỷ, vì ta mang hận thù, vì ta không thể siêu thoát? Nhưng tại sao ta lại thành thế này? Là ai ép ta đến bước đường cùng?
Từng câu từng chữ như dao găm đâm thẳng vào lòng người.
- Vậy còn những kẻ giả nhân giả nghĩa, khoác lên mình danh nghĩa chính nghĩa nhưng thực ra lại dẫm đạp lên sinh mạng kẻ khác, chúng thì sao? Vì chúng là người, nên dù làm điều sai trái cũng có thể được tha thứ? Còn ta là ma, nên dù ta có c·hết oan, có bị lừa dối, cũng chỉ có thể nhận lấy kết cục như vậy sao?
Vạn Kiếm Linh khẽ rùng mình.
Những lời của Liễu Nhi như một tảng đá lớn đập mạnh vào lòng nàng.
Đúng vậy… chẳng lẽ ma quỷ luôn sai?
Nàng từ nhỏ đã được dạy rằng yêu ma quỷ quái đều là những thứ cần bị tiêu diệt. Nhưng hôm nay, trước mặt nàng không phải một con ác quỷ mất hết nhân tính, mà là một nữ nhân với đôi mắt đầy bi thương và oán hận.
Tại sao nàng lại thành ra thế này? Ai là người đẩy nàng đến bước đường này?
Bàn tay cầm kiếm của Vạn Kiếm Linh hơi chùng xuống.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Liễu Nhi liền lao tới như một tia chớp đen.
- Linh Nhi. Đừng phân tâm.
Một bóng người chắn ngay trước mặt nàng, là Tâm An.
Cậu vung kiếm, v·a c·hạm với móng vuốt đầy oán khí của Liễu Nhi.
"RẦM!"
Lực chấn động khủng kh·iếp khiến mặt đất rung chuyển, tuyết tung lên thành một cơn bão nhỏ. Tâm An lùi lại ba bước, cánh tay tê dại, nhưng ánh mắt cậu vẫn vô cùng kiên định.
- Ta không quan tâm ngươi là người hay ma.
Giọng cậu trầm ổn, mang theo sự lạnh lùng như gió đông.
- Chỉ cần động đến nàng, ta liền sẽ ngăn cản.
Ánh mắt Liễu Nhi thoáng lóe lên, nhưng rồi càng trở nên u ám hơn.
Bất ngờ, một cơn gió lạnh buốt thổi qua.
Trong tích tắc, Tâm An cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang ập đến từ phía sau.
Không kịp nghĩ ngợi, cậu xoay kiếm chém ngang, nhưng đã muộn.
Liễu Nhi xuất hiện ngay sau lưng cậu, bàn tay mang theo ma khí đen đặc, xuyên thẳng vào lưng cậu.
- Tâm An.
Vạn Kiếm Linh hét lên, lao đến như một tia chớp, kiếm trong tay lóe lên ánh sáng chói mắt.
Ngay khi ma trảo của Liễu Nhi sắp chạm vào da thịt Tâm An, Vạn Kiếm Linh đã kịp đâm một nhát kiếm vào vai nàng!
"A!"
Liễu Nhi rít lên đau đớn, nhưng thay vì lùi lại, nàng càng trở nên điên cuồng hơn.
Oán khí bùng phát dữ dội, đôi mắt đỏ rực của nàng nhìn chằm chằm vào Vạn Kiếm Linh, như muốn nuốt chửng nàng vào hố sâu thù hận.
Không còn chút gì của con người, chỉ còn một hồn ma bị hận thù chiếm giữ.
Nàng gào lên, lửa hận trong mắt bùng c·háy d·ữ d·ội:
- Các ngươi đều phải c·hết.
Ma khí xung quanh nàng cuộn trào như sóng dữ, khí thế tăng lên đáng sợ.
Tuyết trắng dưới chân dần chuyển thành màu đen, không khí đông đặc lại như bị nghiền nát dưới cơn giận của nàng.
Tiếng gió rít gào như tiếng khóc than của vạn hồn.
Bầu trời tối sầm, tuyết trắng vốn tinh khôi nay đã nhuốm màu đen u ám. Không gian vặn vẹo, tràn ngập sát khí. Dưới chân Liễu Nhi, từng vòng oán khí cuồn cuộn bốc lên, xoay tròn như một cơn lốc dữ, hút lấy linh khí xung quanh.
Giá y đỏ rực tung bay trong gió, nhưng không còn là sắc đỏ của tình yêu hay bi thương.
Nó là sắc đỏ của thù hận.
- Các ngươi… đều phải c·hết.
Giọng nói của nàng vang lên như từ địa ngục vọng về, lạnh lẽo và tàn khốc.
Ngay sau đó:
- ẦM!!!
Một luồng ma lực khủng kh·iếp bùng nổ.
Từ cơ thể Liễu Nhi, từng tia ma khí đen đặc bắn ra, xoắn xuýt như những con rắn dữ tợn, lao thẳng về phía Tâm An và Vạn Kiếm Linh.
Cả hai lập tức lùi lại, nhưng áp lực kinh người vẫn đè nặng lên cơ thể, khiến hô hấp trở nên khó khăn.
- Cẩn thận.
Vạn Kiếm Linh hét lên, ngay lập tức rút kiếm, ánh sáng bạc lóe lên như sấm chớp.
Tâm An cũng không do dự, kiếm quang xoay tròn, linh lực cuồn cuộn bùng phát, hóa thành một tấm lá chắn vô hình bảo vệ hai người.
- Rắc… rắc…!
Chỉ trong nháy mắt, màn phòng ngự do Tâm An tạo ra liền xuất hiện vô số vết nứt, như thể không thể chịu nổi ma lực khủng bố của Liễu Nhi.
- C·hết đi.
Liễu Nhi cười lạnh, vung tay lên.
Một luồng oán khí dày đặc tụ lại thành hình một bàn tay khổng lồ, mang theo sát ý cuồng bạo, vỗ mạnh xuống.
- ẦM!!!
Mặt đất nứt toác.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh lập tức tản ra, mỗi người một hướng. Nhưng dù đã né tránh, dư chấn vẫn đập vào họ, đẩy cả hai bắn ngược ra xa.
Vạn Kiếm Linh lộn người trên không, mũi chân khẽ chạm vào một cành cây rồi lao ngược lại, ánh kiếm sắc bén vạch thành một đường sáng chói mắt, đâm thẳng vào Liễu Nhi.
Tâm An cũng đồng thời tung người lên, kiếm trong tay vẽ thành một vòng tròn, linh lực ngưng tụ thành một lưỡi kiếm vô hình chém xuống từ trên cao.
- Hừ, trò trẻ con.
Liễu Nhi không né tránh.
Nàng chỉ lạnh lùng đưa tay lên.
- ẦM!!
Một luồng oán khí bùng lên như bão tố, dễ dàng hóa giải cả hai đòn t·ấn c·ông.
Nhát kiếm của Vạn Kiếm Linh gần chạm đến người nàng, nhưng lại bị một bức màn ma khí cản lại, không thể xuyên qua.
Tâm An thấy vậy lập tức xoay kiếm, tận dụng sơ hở, đâm thẳng vào ngực nàng.
- Xoẹt!
Mũi kiếm đâm xuyên qua.
Nhưng không có máu.
Cả người Liễu Nhi dường như hư ảo, nàng cúi đầu nhìn lưỡi kiếm xuyên qua ngực mình, rồi cười lạnh.
Một nụ cười đáng sợ.
- Chỉ có thế thôi sao?
Nói rồi, nàng không lùi mà tiến, sát lại gần Tâm An.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, quá gần.
Ngay lúc đó, bàn tay trắng bệch của nàng vươn ra, nhắm thẳng vào ngực cậu.
- Tâm An.
Vạn Kiếm Linh kinh hãi hét lên, lập tức lao đến, kiếm trong tay rực sáng.
Ngay khi bàn tay mang theo ma khí của Liễu Nhi sắp chạm vào Tâm An, Vạn Kiếm Linh đã kịp đâm một nhát kiếm vào vai nàng.
- A!!!
Liễu Nhi rít lên, lùi lại một chút. Nhưng thay vì lùi hẳn, nàng càng trở nên điên cuồng hơn.
Oán khí bùng phát dữ dội, đôi mắt đỏ rực của nàng quét qua Vạn Kiếm Linh, như muốn nuốt chửng nàng vào hố sâu thù hận.
- Các ngươi… thật sự nghĩ mình là chính nghĩa?
Giọng nàng vang lên, mang theo nỗi căm phẫn sâu tận xương tủy.
- Các ngươi luôn tự cho mình là cao thượng. Nhưng ai mới thực sự là kẻ sai? Chẳng lẽ cứ là ma quỷ thì đều đáng c·hết sao? Nếu có một ngày, các ngươi cũng trở thành ta, liệu ai sẽ đứng ra bảo vệ các ngươi?
- C·hết đi!
Liễu Nhi ngay lập tức lao đến Vạn Kiếm Linh, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không kịp thấy.
- KENG!!!
Một thanh kiếm chắn ngang đường. Là Tâm An, cậu đã chặn lại đòn đánh của Liễu Nhi ngay trước khi nó kịp chạm vào Vạn Kiếm Linh!
Liễu Nhi thấy vậy liền nghiến răng, bàn tay còn lại vung lên, một luồng oán khí bùng nổ, đánh thẳng vào hai người.
- ẦM!!
Tâm An và Vạn Kiếm Linh lập tức bị hất văng ra xa, máu tươi phun ra giữa không trung.
Lần này…
Cả hai đều b·ị t·hương.
Vạn Kiếm Linh cảm thấy xương cốt như muốn nát vụn, bàn tay cầm kiếm run lên dữ dội. Nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy.
Tâm An cũng b·ị đ·ánh bay ra xa, cánh tay phải của cậu tê dại, v·ết t·hương nơi khóe môi rỉ máu.
Liễu Nhi đứng giữa trời tuyết, giá y đỏ rực như máu, càng khiến nàng trông không giống một hồn ma bị nguyền rủa mà như một tiên nữ đoạ lạc.
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực lướt qua Tâm An và Vạn Kiếm Linh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy mỉa mai:
- Thế nào? Còn muốn tiếp tục giả vờ làm chính nghĩa nữa không?
Giọng nàng nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng, nhưng lại thấm đẫm sự khinh thường.
- Thật đáng buồn. Các ngươi luôn tự nhận mình là chính nghĩa, nhưng lại chưa bao giờ tự hỏi mình có thực sự đúng không.
Lời nói của nàng vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, như từng m·ũi d·ao đâm thẳng vào lòng người.
Tuyết vẫn rơi.
Không gian như ngưng đọng.
Một trận gió thổi qua, cuốn lên từng bông tuyết trắng xóa, lẫn với những vệt máu đỏ tươi rải rác trên mặt đất, đẹp đến nao lòng, nhưng cũng thê lương vô tận.
Giữa nền tuyết lạnh, hai bóng người vẫn đứng đó.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh.
Cả hai đều b·ị t·hương, v·ết m·áu loang lổ trên y phục. Nhưng dù vậy, không ai ngã xuống.
Vạn Kiếm Linh siết chặt thanh kiếm trong tay.
- Ta có thể sai.
Giọng nàng khàn đi vì đau đớn, nhưng vẫn vang vọng trong đêm tối.
- Nhưng điều đó không có nghĩa ta sẽ lùi bước.
Tâm An cũng chậm rãi nâng kiếm lên, ánh mắt cậu vẫn kiên định như trước.
- Ngươi có hận thù của ngươi.
Cậu trầm giọng nói, từng chữ từng câu đều vững vàng.
- Nhưng ta cũng có con đường của riêng ta.
Liễu Nhi nhìn hai người trước mặt, ánh mắt nàng lóe lên một tia kinh ngạc thoáng qua.
Nhưng rồi, nàng lại cười.
- Thật là cố chấp.
Nụ cười của nàng không còn đơn thuần là điên loạn nữa, mà còn có chút... bi thương.
Nàng đưa tay lên, ma khí quanh người lại bùng lên dữ dội hơn.
Bầu trời đêm vốn đã tối sầm, giờ đây càng trở nên đáng sợ.
- Vậy thì ta sẽ khiến các ngươi...
- Tan thành tro bụi!