Chương 32: Chiến Liễu Nhi (1)
Làn gió lạnh buốt cuốn lấy căn phòng, tiếng vải lụa phấp phới giữa bóng tối như tiếng gọi của oan hồn từ địa ngục.
Giá y đỏ thẫm, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy trong hư vô, lao thẳng về phía Vương phu nhân với sát ý ngập trời!
Nhưng:
- Dừng tay.
Một bóng người lao đến, chắn trước mặt Vương phu nhân. Vương viên ngoại dang rộng hai tay, chắn trọn thân thể gầy guộc của thê tử mình. Hơi thở ông run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết.
Ma khí lạnh lẽo bao trùm lấy ông, mái tóc vốn đã hoa râm nay bị cơn gió vô hình thổi tung, đôi mắt già nua tràn đầy chấn động, nhưng vẫn không lùi bước.
Vương phu nhân mở lớn mắt, nhìn chồng mình một cách sửng sốt.
Bà không thể tin nổi, giữa khoảnh khắc sinh tử, ông ấy lại không chút do dự đứng chắn trước mặt mình.
- Lão gia…
Bàn tay bà siết chặt lấy vạt áo ông, run rẩy, môi mấp máy nhưng không nói nên lời.
Năm đó, khi bà vì con trai mà dựng lên màn kịch này, Vương viên ngoại đã từng tranh cãi với bà, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Bà đã nghĩ rằng ông chưa từng thực sự yêu bà, đã nghĩ rằng trong lòng ông, thứ quan trọng nhất không phải là bà.
Nhưng giờ đây, khi c·ái c·hết đã cận kề, ông ấy lại không chút do dự chắn trước mặt bà.
- Ngươi nghĩ ngươi làm vậy có thể bảo vệ bà ta sao?
Giọng Liễu Nhi vang lên như tiếng cười gằn giữa cõi u linh, từng cơn gió lạnh như hàng ngàn lưỡi dao quét qua căn phòng. Vương viên ngoại không trả lời ngay, ông chỉ hít một hơi thật sâu, ánh mắt như chìm vào hồi ức xa xăm.
- Ta không rõ mọi chuyện năm đó đúng sai như nào, nhưng bà ấy vẫn là thê tử của ta. Cả đời này… ta không thể bỏ mặc bà ấy. Nếu ngươi muốn g·iết bà ấy… hãy g·iết ta trước đi.
Lời nói đầy kiên định, không có chút do dự, không có chút giả tạo. Vương phu nhân hoàn toàn c·hết lặng.
Giữa lúc giằng co, một luồng kiếm khí sắc bén vang lên trong không gian.
- Soạt!
Thanh kiếm trong tay Vạn Kiếm Linh rời vỏ, ánh thép phản chiếu ánh sáng u tối, tỏa ra một luồng uy áp mạnh mẽ. Nàng bước lên một bước, đôi mắt lạnh lùng nhưng sắc bén như chim ưng.
- Bất luận ân oán năm đó thế nào, ta không thể để một người bình thường c·hết trước mặt mình. Lại còn bị một ma nữ g·iết c·hết.
- Oán hận của ngươi có lý do, nhưng không thể lấy mạng sống của kẻ khác để trả lại công bằng.
Vạn Kiếm Linh nhìn về phía Vương viên ngoại, từng lời nói như tiếng chuông thanh tỉnh giữa đêm tối, nhưng lại càng làm ma khí quanh Liễu Nhi mạnh mẽ hơn.
- Công bằng?
Nàng cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian:
- Công bằng ở đâu khi ta bị nhốt đến c·hết trong căn phòng này?
- Công bằng ở đâu khi ta chịu nỗi oan không thể giải thích?
- Công bằng ở đâu khi tất cả những gì ta có, chỉ còn là hận thù?
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực, từng tấc vải đỏ trên giá y tung bay như một ngọn lửa rực cháy trong gió lốc.
Nàng siết chặt bàn tay, những ngọn lửa ma quái xoắn lấy cơ thể nàng, dường như sắp bùng nổ trong cơn giận dữ.
Ngay khoảnh khắc đó:
- Rẹt!
Một thanh kiếm cắt ngang giữa không trung, tạo thành một luồng sáng thanh khiết như phá tan bóng tối.
Tâm An ra tay rồi. Không hề nói gì, không một lời giải thích, chỉ dùng hành động để chặn lại đòn đánh Liễu Nhi.
- Ngươi…
Liễu Nhi nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh băng, nhưng lại không nhìn thấy chút nào căm hận trong đôi mắt ấy.
Tâm An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thu kiếm, ánh mắt sâu thẳm như một mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng.
Cậu không muốn can dự vào ân oán này.
Cậu không muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Vương.
Nhưng!
Tâm An không thể không ra tay.
Không phải vì cậu muốn bảo vệ Vương gia. Cậu không quan tâm đến sống c·hết của bọn họ.
Nhưng Vương viên ngoại từng có ơn với sư phụ cậu, Đạo Huyền Chân Nhân.
Cậu không thể đứng nhìn gia đình này bị g·iết sạch, rồi sau đó trở về đối diện với sư phụ như không có chuyện gì xảy ra.
Dù Đạo Huyền Chân Nhân sẽ không trách cậu, nhưng chính đạo tâm của cậu sẽ có khiếm khuyết.
Mà một khi đạo tâm không còn vững vàng, con đường tu luyện cũng sẽ có giới hạn.
Tu luyện không chỉ là truy cầu sức mạnh, mà là để giải thoát bản thân. Để vượt lên trên mọi ràng buộc, phiền não, để sống một đời an nhiên, lòng thanh thản.
Đây là điều sư phụ đã dạy cậu. Tâm An không thể quên. Và cũng không thể để bản thân lạc lối. Vậy nên, dù không quan tâm đến ân oán của họ, Tâm An vẫn phải ra tay.
Bóng tuyết trắng xóa phủ kín Vương gia trang, nhưng giữa trận chiến, không gian như bị xé toạc bởi những luồng khí đen u ám.
Liễu Nhi cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng khắp trang viên, như những lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào lòng người nghe. Đôi mắt nàng đỏ rực như máu, tà áo đỏ thẫm bay phần phật giữa cơn gió dữ.
Bất chợt, một luồng ma khí mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể nàng, khiến tuyết dưới chân tan chảy thành những vệt nước đen kịt. Chỉ trong chớp mắt, nàng lao đến như một c·ơn l·ốc x·oáy, bàn tay gầy guộc vươn ra, năm đầu ngón tay như móc câu sắc bén nhắm thẳng vào yết hầu của Tâm An.
Tâm An lập tức nghiêng người tránh né, lưỡi kiếm trong tay vung lên cắt ngang một luồng ma khí, nhưng áp lực từ đòn t·ấn c·ông vẫn khiến cậu phải lùi lại vài bước.
Phía bên kia, Vạn Kiếm Linh đã vào tư thế chiến đấu. Dù chỉ mới mười tuổi, nhưng thân pháp của nàng nhanh nhẹn như bóng quỷ giữa trời đông. Lưỡi kiếm trong tay múa lên tạo thành từng đường kiếm khí lấp lánh, vừa cứng cỏi, vừa linh hoạt.
Nàng lướt đến như một tia chớp, mũi kiếm xoay chuyển, chém xuống cổ tay ma nữ Liễu Nhi với tốc độ kinh người.
Nhưng Liễu Nhi phản ứng không hề chậm.
Cô xoay người, tà áo đỏ vẽ nên một vòng cung quỷ dị, đồng thời một luồng khí đen từ lòng bàn tay bắn ra, v·a c·hạm trực tiếp với kiếm khí của Vạn Kiếm Linh.
- ẦM!
Một t·iếng n·ổ dữ dội vang lên.
Lực chấn động từ hai luồng khí mạnh mẽ khiến cả ba người đều bị đẩy văng ra.
Căn phòng không chịu nổi áp lực, vách gỗ nứt toác, từng thanh xà gãy rời rơi xuống, bụi đất mịt mù. Trong chớp mắt, cả ba đã chiến đấu thoát ra khỏi căn phòng, lao thẳng ra khoảng sân phủ đầy tuyết bên ngoài.
Gió lạnh gào thét giữa màn đêm, cuốn theo những bông tuyết trắng bay lả tả, phủ lên vương gia trang một vẻ lạnh lẽo đến rợn người. Nhưng ngay giữa khung cảnh đó, ba bóng người đang lao vào nhau với tốc độ kinh hồn, tạo nên một trận chiến kịch liệt gay cấn.
Ma nữ Liễu Nhi đứng giữa trời tuyết, giá y đỏ thẫm phấp phới trong gió, như một ngọn lửa ma quái bùng cháy giữa bão tuyết. Đôi mắt nàng đỏ rực như nhuốm máu, mái tóc dài tung bay, từng ngón tay gầy guộc nhưng sắc bén.
Nàng cười khẽ, giọng nói văng vẳng như vọng lên từ cõi u linh:
- Các ngươi… nghĩ rằng có thể cản ta sao?
Ngay khi câu nói vừa dứt, nàng biến mất trong một luồng khói đen, chỉ để lại dư âm lạnh lẽo vang vọng trong không gian.
BÙM!
Một luồng khí đen cuộn trào, Liễu Nhi bất thình lình xuất hiện ngay bên trái Vạn Kiếm Linh, bàn tay ma quái vươn ra như muốn xuyên thủng trái tim nàng.
Nhưng Vạn Kiếm Linh đã nhanh hơn.
Nàng xoay người, mũi kiếm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, chém xuống như một tia chớp bạc.
Vù!
Liễu Nhi né được, lùi lại một bước, nhưng kiếm khí sắc bén vẫn lướt qua cánh tay nàng, để lại một vết rách dài trên tà áo đỏ.
Vạn Kiếm Linh thiên về tốc độ, thân hình nàng nhỏ nhắn nhưng lại linh hoạt đến mức đáng sợ. Kiếm pháp của nàng giống như dòng nước chảy xiết, biến hóa không ngừng, khi thì mềm mại như tơ lụa, lúc lại sắc bén như đao phủ.
Mỗi đường kiếm nàng vung lên đều không có động tác dư thừa, nhắm thẳng vào những điểm yếu chí mạng. Đôi mắt nàng tập trung cao độ, ánh kiếm lóe lên, mỗi bước di chuyển đều nhẹ nhàng như lướt trên băng tuyết.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải dè chừng trước tốc độ quỷ dị của Liễu Nhi.
- Cẩn thận!
Tâm An hét lên khi thấy Liễu Nhi lại biến mất trong làn khói đen. Không một giây chần chừ, cậu lao lên.
Trái ngược với Vạn Kiếm Linh, Tâm An không dựa vào tốc độ, mà dựa vào sự vững chắc và khả năng tính toán trong chiến đấu.
Cậu không phải là người kỹ năng mạnh nhất, nhưng lại là người biết cách sử dụng sức mạnh hợp lý nhất. Mỗi đòn t·ấn c·ông của cậu đều dứt khoát, ổn định, mang theo sự kiên định và lý trí.
Cậu không ngừng quan sát, tìm kiếm sơ hở của đối thủ, từng bước từng bước ép kẻ địch vào thế yếu.
- Choang!
Lưỡi kiếm của cậu và bàn tay Liễu Nhi v·a c·hạm mạnh mẽ, tạo ra một luồng khí kình chấn động, tuyết dưới chân bay tung tóe.
Tâm An cảm nhận được áp lực khổng lồ từ cú v·a c·hạm, nhưng cậu vẫn không lùi bước. Cậu cắn chặt răng, dồn lực vào cánh tay, xoay kiếm gạt ma trảo của Liễu Nhi ra xa.