Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 31: Bí ẩn được giải đáp (2)




Chương 31: Bí ẩn được giải đáp (2)
Lời thú nhận của Vương phu nhân như một nhát dao lạnh buốt, cứa vào sự im lặng trong căn phòng chật hẹp.
Nhưng điều khiến Tâm An trăn trở không phải là lời bà ta nói, mà chính là ánh mắt của Liễu Nhi, đôi mắt mà cậu đã tận mắt chứng kiến trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia.
Đó không phải là ánh mắt của kẻ phản bội.
Mà là ánh mắt của một người tuyệt vọng, một người bị hiểu lầm, một n·gười c·hết đi trong oan khuất.
Cậu không tin, không thể tin rằng một nữ nhân có ánh mắt ấy lại là kẻ phản bội.
Cảm giác bất an dâng tràn, Tâm An nheo mắt, trầm giọng hỏi:
- Bà nói… Liễu Nhi lén lút gặp một nam nhân khác? Bà tận mắt thấy sao?
Vương phu nhân cứng đờ, nhưng rồi bà ta ngẩng đầu, giọng điệu đầy chua chát:
- Đúng vậy. Chính ta đã tận mắt chứng kiến. Cô ta… đã hẹn hò với một nam nhân khác.
Nói đến đây, bà ta cười lạnh, như thể đang nhắc lại một ký ức cay độc mà bà ta đã ôm giữ suốt bao nhiêu năm qua.
- Cô ta cúi đầu thật thấp, dáng vẻ như thể đang che giấu điều gì… Còn nam nhân kia, hắn gầy gò, yếu đuối, mặc một bộ y phục xanh nhạt... Hai người họ đứng gần nhau, lời nói nhỏ nhẹ, thân mật. Nếu không phải có tình ý, vì sao lại phải giấu giếm?
Nghe đến đây, ánh mắt Tâm An chợt lóe lên một tia sắc bén.
Y phục xanh nhạt…
Gầy gò, yếu đuối…
Cậu chợt nhớ lại một câu chuyện mà mình từng nghe được khi dò hỏi dân làng.
Một gia đình họ Liễu từng sống trong thôn này, nhưng đã rời đi sau một biến cố lớn.
Gia đình đó có một cặp huynh muội.
Muội muội rất xinh đẹp, hiền lành, còn người ca ca lại mắc bệnh nặng từ nhỏ, cơ thể suy nhược.
Người muội muội kia… chính là Liễu Nhi.
Trái tim Tâm An đập mạnh.
Cậu nhanh chóng xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau.
Nếu Vương phu nhân nhìn thấy một nam nhân gầy gò, ốm yếu, thì có khả năng rất cao người đó không phải là người tình của Liễu Nhi, mà là ca ca ruột của nàng.
Chỉ có người thân ruột thịt, nàng mới phải lén lút gặp gỡ.
Bởi vì nàng biết rõ, nếu Vương phu nhân phát hiện nàng còn vương vấn người thân ở quê cũ, bà ta sẽ tìm cách ép nàng cắt đứt mọi thứ.

Tâm An hít sâu một hơi, gương mặt bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
- Bà sai rồi, Vương phu nhân.
Bà ta khựng lại.
- Người nam nhân mà bà thấy… không phải tình nhân của Liễu Nhi.
Tâm An bước đến gần hơn, giọng nói rành rọt, từng chữ rơi xuống như búa nện vào lòng người:
- Có thể người đó chính là anh trai ruột của cô ấy.
Lời nói ấy như một tiếng sét giữa bầu trời đêm.
Vương phu nhân trợn trừng mắt, sắc mặt bà ta trắng bệch, như thể vừa bị rút cạn máu trong cơ thể.
- Không… không thể nào…!!!
Bà ta lắc đầu dữ dội, thở hổn hển, đôi tay bấu chặt vào cổ áo như thể muốn níu lấy một chút hy vọng mong manh rằng tất cả chỉ là một lời bịa đặt.
Nhưng Tâm An không để bà ta có cơ hội trốn tránh.
Cậu nhìn thẳng vào mắt bà ta, giọng nói sắc như dao:
- Bà chỉ nhìn thấy họ đứng gần nhau. Nhưng bà không hề nghe thấy họ nói gì, đúng không?
Vương phu nhân đông cứng lại.
- Bà chỉ nhìn thấy họ lén lút trao đổi gì đó. Nhưng bà không hề biết... có thể đó chính là thuốc mà Liễu Nhi dành dụm được, để chữa bệnh cho anh trai mình.
Mặt bà ta lúc này tái mét, môi run rẩy không thể nói thành lời.
Tâm An tiếp tục:
- Vậy mà bà đã không điều tra kỹ. Bà chỉ thấy một cảnh tượng, rồi ngay lập tức kết luận nàng phản bội.
- Bà đã khiến con trai mình hiểu lầm, khiến hắn tuyệt vọng rời đi mà không cho Liễu Nhi một cơ hội giải thích.
- Bà dựng lên một vở kịch hoàn hảo, và rồi... bà tự tay đẩy nàng đến c·ái c·hết?
Lời cuối cùng của cậu như một nhát dao sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Vương phu nhân lảo đảo, như thể không còn đứng vững nổi. Bà ta lắc đầu liên tục, giọng nói cao v·út, gần như gào thét trong hoảng loạn:
- Không! Không phải như vậy. Tất cả chỉ là suy đoán vô căn cứ. Các ngươi có chứng cứ gì mà dám vu oan cho ta?
- Không ai có thể chứng minh điều đó. Chính mắt ta thấy nàng ta phản bội. Chính tai ta nghe được người ta đồn đại. Một nữ nhân thấp kém, làm sao có thể đáng tin?

Bà ta ôm đầu, lùi từng bước về phía sau, như thể đang cố trốn tránh một thứ gì đó vô hình đang dồn ép mình đến đường cùng.
Tâm An siết chặt nắm tay, đôi mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ.
Cậu không phải người dễ xúc động, nhưng lời lẽ của Vương phu nhân lại khiến hắn căm phẫn đến cực điểm.
- Chứng cứ? Bà còn muốn chứng cứ gì?
Giọng cậu trầm thấp, từng chữ mang theo sự lạnh lùng đầy sát khí.
- Một nữ nhân bị giam cầm, c·hết trong tuyệt vọng, bà có từng cho nàng cơ hội giải thích chưa?
- Chẳng phải chính bà đã bức nàng đến con đường c·hết sao? Giờ lại muốn chối bỏ?
- Bà không cảm thấy lương tâm mình cắn rứt sao?
Lời Tâm như lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tội lỗi mà Vương phu nhân đang cố gắng chôn giấu. Vạn Kiếm Linh bên cạnh cũng rất giận giữ trước người phụ nhân này. Lúc đầu nhìn bà cũng hiền hoà, dễ gần, không ngờ lại có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Vương viên ngoại đứng bên cạnh, sắc mặt xanh xám, môi run rẩy, nhưng lại không biết phải làm gì.
Ông ta nhìn bộ hài cốt, rồi nhìn sang Vương phu nhân, trong mắt ông hiện lên sự giằng xé dữ dội.
Ông không thể tin được...
Người vợ mà ông luôn kính trọng, người đã cùng ông ở lại nơi ma quái này gần mười năm, lại có thể làm ra một chuyện tàn nhẫn đến vậy.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Không khí trong phòng như bị đóng băng, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng âm khí lạnh buốt đang cuộn trào, như thể cả căn nhà đang bị nhấn chìm trong một cơn ác mộng bất tận.
- Là ngươi... đang tìm chứng cứ sao?
Một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lại mang theo sự bi thương vô hạn, văng vẳng giữa căn phòng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa, nơi bóng tối đang dần bị xé toạc bởi một ánh sáng lạnh lẽo, yếu ớt như ánh trăng rọi xuống mặt hồ mùa đông.
Một nữ nhân khoác trên mình giá y đỏ rực, từng bước từ bóng tối bước ra, mỗi bước chân lướt trên không, không hề phát ra tiếng động.
Mái tóc dài như suối, đen tuyền óng ánh, xõa xuống tận thắt lưng, hòa vào bóng tối như màn đêm vô tận.
Làn da nàng tái nhợt như bạch ngọc, mỏng manh đến mức tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tan biến trong hư vô.
Môi nàng hồng nhạt, nhưng lại không có sức sống, như một bông hoa đã héo úa giữa cơn gió lạnh.
Đôi mắt sâu thẳm, long lanh tựa như mặt hồ phản chiếu ánh trăng, mang theo nỗi buồn khôn xiết, như thể đã gánh chịu ngàn năm oán hận nhưng vẫn không thể buông bỏ.
Nàng đẹp đến mức không thực, như một ảo ảnh thoáng qua trong giấc mộng, nhưng lại mang theo nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tim mình thắt lại.

Nàng dừng lại giữa căn phòng, giá y đỏ lay động theo gió, tựa như những cánh hoa máu đang bay giữa trời đêm.
Ánh mắt nàng lướt qua mọi người, rồi dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Vương phu nhân.
- Ngươi… có nhớ ta không?
Giọng nàng nhẹ nhàng, dịu dàng như một lời thì thầm, nhưng lại khiến không gian như trầm xuống, nặng nề đến ngột ngạt.
Vương phu nhân cứng đờ cả người, bà ta lùi lại một bước, nhưng cố gắng kiềm chế nỗi sợ, gằn giọng:
- Ngươi… ngươi đừng hòng hù dọa ta. Ngươi là kẻ phản bội, ngươi đáng c·hết. Nếu năm đó không phải do ngươi phản bội Trọng nhi, thì đâu đến nỗi này?
Nàng khẽ cười, một nụ cười nhẹ như gió thoảng, nhưng mang theo sự chua xót khôn cùng.
- Phản bội? Vậy ngươi hãy nghe xem, ai mới thực sự là kẻ phản bội…
Nàng từ tốn bước lên một bước, bàn tay trắng muốt vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve bức tường đá lạnh lẽo.
- Đây chính là nơi ngươi đã giam ta… Cũng là nơi ta đã khóc đến khô cả nước mắt, gọi đến khản cả giọng, nhưng không ai đến cứu…
- Ngươi đã dựng lên một màn kịch hoàn hảo… Để hắn căm hận ta, để hắn quay lưng rời đi mà không một lần ngoái lại…
- Nhưng ngươi có biết… ta đã đợi hắn bao lâu không?
Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy càng lúc càng lạnh, ánh mắt càng lúc càng tối, giọng nói càng lúc càng vỡ vụn.
- Ta đợi… Ta đợi… Đợi đến khi cánh cửa này đóng lại, đợi đến khi toàn thân ta lạnh buốt, đợi đến khi ánh sáng cuối cùng vụt tắt… Đợi đến khi… ta không thể đợi nữa.
- Nhưng hắn đã không quay lại…
- Hắn không quay lại, bởi vì ngươi đã thành công.
Lời nói cuối cùng như một tiếng thét vang vọng, bóng tối chợt cuộn trào, không gian lập tức rung chuyển.
Gió lốc cuồn cuộn thổi tung mọi thứ trong phòng, ngọn nến lập tức tắt ngấm, để lại một màn đêm lạnh lẽo bao trùm.
- Ngươi nói ta là kẻ phản bội? Vậy còn ngươi? Ngươi có dám nhìn thẳng vào ta mà nói rằng ngươi vô tội không?
Nàng không còn nhẹ nhàng như trước, giọng nói trở nên méo mó, đứt quãng, như thể nỗi oán hận đã xé nát linh hồn nàng thành từng mảnh.
Đôi mắt đen sâu hun hút ấy… đột nhiên bùng lên ánh sáng đỏ rực như máu.
Nàng đột ngột cười điên dại, giá y lay động dữ dội, từng tấc vải tựa như ngọn lửa đỏ thẫm đang bùng cháy trong hư vô.
- Ngươi nói ta đáng c·hết?
- Vậy hôm nay… ngươi hãy thử nếm trải nỗi đau của ta đi.
Nàng lướt đi trong không khí, như một làn khói mỏng, nhưng tốc độ nhanh đến kinh hoàng
- Aaaaaaa!
Vương phu nhân hét lên, hai mắt trợn trừng hoảng loạn, bà ta ngã quỵ xuống đất, lùi về phía sau như muốn thoát khỏi bàn tay tử thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.