Chương 30: Bí ẩn được giải đáp (1)
Bước chân của Tâm An chậm rãi lấn sâu vào màn đêm lạnh lẽo, từng cơn gió rét căm quấn quanh cậu như những bàn tay vô hình. Trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh như vỡ vụn, ánh đèn mờ mịt ngoài hành lang cũng tắt lịm, để lại một khoảng tối vô tận nuốt chửng tất cả.
"Ngươi... cũng giống hắn..."
Tiếng thì thầm nhẹ như hơi thở vang vọng trong đầu cậu. Cậu không rõ âm thanh ấy phát ra từ đâu, cũng chẳng phân biệt được nó là thực hay ảo.
Rồi bỗng nhiên, trước mắt cậu, không gian dịu đi. Một lớp sương trắng mờ ảo lan tỏa, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua, chiếu xuống một bóng hình cô tịch đứng lặng giữa màn đêm.
Nàng khoác trên mình một bộ giá y đỏ, màu đỏ chói mắt giữa khung cảnh u tối, như một đóa hoa nở rộ trên nền tuyết trắng.
Mái tóc đen tuyền xõa dài như dòng suối, mềm mại phủ xuống tận eo, khẽ đung đưa theo từng cơn gió lạnh. Một vài lọn tóc mỏng bay phất phơ, che đi một phần gương mặt kiều diễm nhưng tái nhợt đến đáng sợ.
Đôi mắt nàng…
Không phải là ánh mắt sắc sảo của một yêu nữ, cũng không mang theo oán độc của một hồn ma báo thù. Nó sâu thẳm, long lanh như mặt hồ mùa thu phản chiếu ánh trăng, chất chứa cả một trời thương tiếc.
Nàng nhìn cậu, lặng lẽ, bi thương, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Đôi môi đỏ nhạt mấp máy, tưởng như sắp nói điều gì, nhưng âm thanh lại tan vào hư không.
Nàng câm lặng.
Hay đúng hơn, nàng không thể nói.
Tâm An đứng sững giữa không gian hoang hoải ấy, trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Bóng hình này… không giống một ác quỷ, mà giống một hồi ức bị lãng quên.
Một nỗi đau không ai thấu hiểu.
Cậu bất giác đưa tay ra, đầu ngón tay hơi run rẩy. Cậu muốn chạm vào nàng, muốn hỏi nàng:
- Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần một chút nữa thôi…
Nhưng ngay khi đầu ngón tay cậu vừa chạm đến tà váy đỏ ấy.
Nàng tan biến.
Như một làn khói mong manh, như một cánh hoa bị cuốn đi trong gió, không để lại dấu vết nào.
Mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Một giọt nước mắt vô hình rơi xuống, không ai biết là của nàng, hay của cậu.
- A...a
Một tiếng thét kinh hãi đột ngột vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, kéo Tâm An trở về thực tại.
Cậu giật mình quay lại, chỉ thấy Vương viên ngoại đứng sững ngay trước cửa, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy không kiểm soát được.
Ánh mắt ông dán chặt vào bộ hài cốt dưới nền đất, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể phát ra lời. Hai tay ông siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng dường như không hề hay biết.
- Không… không thể nào…
Giọng ông khàn đặc, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, như thể một cơn ác mộng đã ngủ yên suốt bao năm bỗng dưng trỗi dậy, cuốn lấy ông vào vòng xoáy của quá khứ.
- Chuyện này… chuyện này đã qua rồi… Sao có thể…
Vạn Kiếm Linh nhíu mày, tiến lên một bước, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự nghiêm nghị:
- Vương lão gia, bộ hài cốt này rốt cuộc là ai?
Vương viên ngoại cứng đờ người, ánh mắt ông tối sầm lại, như thể có vô vàn cảm xúc hỗn loạn đang giằng xé trong lòng. Ông nhìn xuống bộ hài cốt lần nữa, đôi mắt tràn ngập thống khổ và day dứt.
Cuối cùng, giọng nói khàn khàn, nặng trĩu ưu tư bật ra từ đôi môi run rẩy:
- Nàng… tên là Liễu Nhi.
Giọng ông rất khẽ, như một cơn gió lướt qua, nhưng từng chữ lại nặng nề như đá tảng.
- Là nữ tử mà Trọng nhi yêu nhất.
Câu nói ấy khiến cả căn phòng chìm vào một sự lặng thinh nghẹt thở.
Tâm An nhìn chằm chằm vào Vương viên ngoại, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
- Nếu nàng là người Trọng nhi yêu nhất… Vậy tại sao nàng lại c·hết ở đây?
Câu hỏi vang lên, sắc bén như một m·ũi d·ao xuyên thẳng vào v·ết t·hương lòng đã khô cứng theo năm tháng.
Vương viên ngoại khựng lại. Toàn thân ông như bị đông cứng.
Sự im lặng kéo dài, đè nặng lên không gian, tựa như bóng tối dày đặc đang bao trùm lấy căn phòng.
Đôi mắt già nua của ông chất chứa điều gì đó sâu xa, không chỉ là nỗi đau, mà còn có cả sự hối hận, tội lỗi, và một bí mật chưa từng hé lộ.
Căn phòng nhỏ hẹp, u ám, chỉ có ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn dầu chiếu rọi vào bộ hài cốt đã khô cứng trên nền đất lạnh lẽo. Mùi ẩm mốc, mùi gỗ mục, và mùi tử khí như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, đè nén.
Vương viên ngoại đứng đó, đôi vai gầy guộc run rẩy, ánh mắt vẩn đục dừng lại trên bộ hài cốt. Trong khoảnh khắc, ông dường như đã già đi rất nhiều, như thể những ký ức xưa cũ lại một lần nữa ùa về, nhấn chìm ông vào nỗi thống khổ không lời.
Một hồi lâu sau, ông mới cất giọng, khàn đặc và nặng nề như thể mỗi chữ thốt ra đều kéo theo hàng ngàn tảng đá trong lòng:
- Vương Trọng và Liễu Nhi yêu nhau sâu đậm… từng thề nguyện bên nhau suốt đời.
Giọng ông khẽ run, mang theo một sự tự trách không thể che giấu.
- Nhưng rồi… một ngày nọ, Trọng nhi phát hiện nàng lén lút gặp gỡ một nam nhân khác.
Nghe đến đây, Vạn Kiếm Linh cau mày, ánh mắt sắc bén ánh lên một tia khó tin hai người đã yêu nhau như vậy sao có thể nói phản bội là phản bội ngay được. Vương viên ngoại cười khổ, nụ cười mang theo nỗi đau đã khắc sâu vào tận xương tủy"
- Khi đối mặt với nàng, Trọng nhi không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào. Hắn đau đớn, tuyệt vọng… cũng tức giận vô cùng. Hắn nguyền rủa nàng là kẻ phản bội, là người bạc tình… và rồi quay lưng bỏ đi mà không một lần ngoảnh lại.
Tâm An lắng nghe từng lời, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào khó tả.
Cậu nhớ lại bóng dáng nữ tử váy đỏ, nhớ đến đôi mắt thê lương nhìn mình trong cõi mộng. Đôi mắt ấy không hề có tội lỗi, cũng chẳng có sự giả dối hay lừa lọc… Chỉ có một nỗi đau tận cùng, như thể thế gian này đã hoàn toàn hủy diệt nàng.
Cậu chậm rãi hỏi:
- Vậy sau đó thì sao? Liễu Nhi đã làm gì?
Vương viên ngoại cắn chặt răng, im lặng rất lâu. Đến khi ông lên tiếng, giọng nói như tan ra trong bóng tối:
- Sau đó… không ai còn nhìn thấy nàng nữa.
Không ai biết nàng đã đi đâu, cũng không ai biết nàng sống hay c·hết.
Chỉ đến một ngày, t·hi t·hể của nàng được tìm thấy trong căn phòng này, trong một tình trạng… mà không ai dám nhắc đến.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng đến ngột ngạt. Hơi thở của mọi người như bị đóng băng.
Vạn Kiếm Linh cau mày, tay vô thức siết chặt chuôi kiếm. Giọng nàng trầm xuống, mang theo một tia bất nhẫn:
- Nếu nàng thật sự phản bội, tại sao lại c·hết ở đây?
Tâm An cũng siết chặt nắm tay. Cậu không tin vào những gì mình vừa nghe.
- Không.
Tâm An tận mắt nhìn thấy nàng trong mộng. Một nữ tử xinh đẹp đến thoát tục, đôi mắt sâu như biển cả, gương mặt tuyệt vọng đến tận cùng…
Một người như vậy, sao có thể là kẻ phản bội?
Sao có thể bị vứt bỏ không một lời giải thích?
Tâm hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Vương viên ngoại, từng chữ một vang lên dứt khoát:
- Có khi nào… nàng không phản bội, mà là bị hãm hại?
Lời nói như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng vào bóng tối của quá khứ.
Vương viên ngoại rùng mình, đôi môi mấp máy nhưng không nói được gì.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua tán cây khô, vang lên những âm thanh rợn người, như tiếng khóc nức nở của hồn ma oán hận chưa thể siêu thoát…
Đột nhiên, một tiếng cười đứt quãng, khô khốc vang lên, như một đoạn dây bị kéo căng đến đứt gãy. Âm thanh ấy khiến cả căn phòng như bị đông cứng, mang theo một sự quỷ dị đến rợn người.
- Hóa ra… mọi chuyện vẫn không thể che giấu được…
Giọng nói ấy vang lên ngay phía sau. Tâm An quay lại, bắt gặp một thân ảnh run rẩy bước vào từ hành lang tối.
Là Vương phu nhân.
Gương mặt bà trắng bệch như tuyết, đôi mắt đỏ hoe, toàn thân run lên bần bật.
Bà không nhìn ai cả.
Ánh mắt bà chỉ dừng lại nơi bộ hài cốt phủ đầy bụi thời gian.
Khoảnh khắc ấy, bà như thể bị rút sạch toàn bộ khí lực, đầu gối mềm nhũn, cả thân hình quỵ xuống nền đất lạnh.
Những ngón tay bà run rẩy, chạm nhẹ vào những mảnh xương đã hóa thành tro tàn.
Môi bà run lên, cố gắng thốt ra một câu…
"Là ta… tất cả là lỗi của ta…"
Câu nói ấy rơi xuống, nặng tựa ngàn cân.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Vương viên ngoại như bị sét đánh, cả người chấn động mạnh, hai mắt mở lớn, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Vạn Kiếm Linh nắm chặt chuôi kiếm, đôi mày kiếm chặt đến mức có thể cắt ngang cả không gian.
Hắn không lên tiếng, nhưng toàn thân căng cứng, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua tận tâm can của người đàn bà trước mặt.
Tâm An nhìn người phụ nữ đang khóc trong tuyệt vọng, lòng cậu nặng trĩu.