Chương 29: Phản bội
Suốt cả buổi sáng, Tâm An và Vạn Kiếm Linh lùng sục khắp nơi, cố gắng tìm thêm manh mối liên quan đến ba chữ "Vô Cực Tâm". Nhưng bất kể họ xem xét bao nhiêu lần, ngoài những dấu vết cũ trên bức tường đá và khu đất mềm có vẻ như bị đào bới gần đây, tất cả đều chìm trong vẻ tĩnh mịch kỳ lạ.
Không cam tâm với kết quả này, hai người quyết định rời khỏi Vương gia trang, dò hỏi những người dân xung quanh về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Trung Hoà trấn không lớn, chỉ có vài chục nóc nhà nằm rải rác dọc theo con đường đất. Những bức tường gạch xám đã loang lổ rêu phong, những mái ngói cũ kỹ cong vẹo vì thời gian. Người dân trong làng hầu hết đều là những nông dân thật thà, họ không giấu giếm gì nhiều khi được hỏi về chuyện của Vương viên ngoại.
Một ông lão tóc bạc, chống gậy đứng trước hiên nhà, giọng khàn khàn kể lại:
- Con trai của Vương viên ngoại, Vương Trọng, là một thiếu gia có tài nhưng bạc mệnh. Hắn mất cách đây nhiều năm, nghe nói là do một t·ai n·ạn trong vườn sau. Khi gia nhân phát hiện ra, hắn đã không còn hơi thở, thân thể lạnh lẽo cứng đờ, mắt trợn trừng như thấy thứ gì kinh khủng lắm.
- Thế nhưng, Vương viên ngoại chưa từng nhắc lại chuyện này. Ông ấy chỉ lẳng lặng đưa con trai đi an táng, từ đó về sau cả gia trang chìm trong u ám.
Một phụ nữ trung niên, tay cầm chiếc nón rách, bổ sung thêm:
- Sau c·ái c·hết của thiếu gia, Vương gia trang ngày càng hoang vắng. Đêm xuống, nhiều người đi ngang qua đó đều nghe thấy tiếng khóc ai oán, thậm chí còn thấy bóng dáng một nữ nhân mặc áo đỏ đứng dưới trăng.
- Có người nói đó là oan hồn của một nữ nhân từng c·hết trong trang, cũng có người bảo đó là điềm báo không may. Nhưng bất kể là gì, từ đó trở đi, không ai còn dám bén mảng đến nơi đó vào ban đêm. Thậm chí cũng rất ít người ra ngoài vào buổi tối.
Sau khi tìm hiểu được chút tin tức, Tâm An và Vạn Kiếm Linh trở lại Vương gia trang. Bầu trời xám xịt như bị một lớp sương mỏng bao phủ, ánh nắng lờ nhờ không thể xua tan cảm giác âm trầm đè nén trong không khí. Vạn Kiếm Linh chậm rãi nói:
- Xem ra nữ nhân áo đỏ không phải chỉ có chúng ta thấy, người dân trong làng cũng đã gặp qua. Nhưng nếu nàng thực sự là một oan hồn, tại sao lại xuất hiện sau c·ái c·hết của Vương Trọng?
Tâm An trầm ngâm. Cậu nhớ lại ánh mắt của nữ tử áo đỏ vào đêm qua đó là bi thương, u uất, tựa như muốn truyền đạt điều gì đó nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức màn vô hình.
- Nếu cô ta là hồn ma, có lẽ cô ta có liên quan đến c·ái c·hết của Vương Trọng. Nếu c·ái c·hết đó chỉ là một t·ai n·ạn bình thường, vậy vì sao một oan hồn lại xuất hiện? Phải chăng, có một bí mật nào đó bị che giấu đằng sau?
Gió nhẹ lướt qua vườn sau, mang theo mùi cỏ mục nhàn nhạt. Vạn Kiếm Linh khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bức tường đá cũ:
- Huynh định làm gì tiếp theo?
Tâm An hít một hơi thật sâu, giọng trầm ổn nhưng ánh mắt kiên định:
- Ta sẽ chờ đến đêm. Khi tiếng khóc ma quái kia vang lên, ta sẽ tiếp cận nàng.
Sau khi thành công thuyết phục vợ chồng Vương viên ngoại, Tâm An cùng Vạn Kiếm Linh được phép ở lại Vương gia trang thêm một thời gian.
Bọn họ không bỏ lỡ cơ hội, lập tức dò hỏi về c·ái c·hết của Vương Trọng. Tuy nhiên, mỗi khi nhắc đến con trai, sắc mặt Vương viên ngoại tối sầm lại, đôi mắt vốn hiền hòa bỗng trở nên u ám.
Vương phu nhân ngồi kế bên, bàn tay gầy guộc siết chặt lấy góc áo, môi run run nhưng không nói nên lời.
- Thiếu gia mất rồi, đã là chuyện của quá khứ. Hai vị chớ nên nhắc lại nữa.
Giọng bà khàn đặc, vừa như né tránh, vừa như sợ hãi.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh liếc nhìn nhau, lòng đầy nghi hoặc. Nếu chỉ là một t·ai n·ạn, vì sao cha mẹ hắn lại lảng tránh như vậy? Phải chăng có một sự thật kinh hoàng nào đó bị c·hôn v·ùi suốt bao năm qua?
Đêm nay, trời không trăng, mây đen che kín bầu trời. Cả Vương gia trang chìm trong màn sương dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt, lạnh lẽo đến rợn người.
Lúc ấy, khi đêm vừa sang canh hai, tiếng khóc thê lương lại vọng lên.
Nhưng lần này, nó không phát ra từ khu vườn sau mà vọng lại từ hành lang dài, tối tăm, nơi ánh nến leo lét chẳng thể soi tỏ hết những góc khuất u ám.
Tiếng khóc kéo dài, ai oán, như tiếng của một linh hồn bị bỏ rơi giữa cõi đời, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Nó không chỉ đơn thuần là một âm thanh, mà còn như một nỗi đau hữu hình, len lỏi vào từng góc khuất, thấm sâu vào tận xương tủy, khiến da đầu người nghe tê dại, lạnh buốt từ trong ra ngoài.
Bất giác, Tâm An cảm thấy lồng ngực mình trĩu nặng, như thể có một áp lực vô hình đang đè lên, khiến cậu khó thở.
Tâm An nhìn về phía hành lang, nơi ánh đèn lồng mờ ảo không đủ xua tan bóng tối, chỉ thấy một bóng dáng mờ nhạt thấp thoáng phía trước.
Là một nữ nhân…
Tà áo đỏ lướt nhẹ theo gió, mái tóc dài xõa xuống, phủ kín nửa khuôn mặt. Dưới màn sương lạnh lẽo, nàng như một ảo ảnh mong manh, chậm rãi lướt đi, không phát ra một tiếng động nào.
Nhưng Tâm An biết, nàng đang dẫn cậu đến đâu đó.
Không chút do dự, cậu cất bước theo.
Mỗi bước đi, không khí xung quanh dường như lạnh hơn.
Cơn gió đêm vờn qua hành lang, mang theo hơi ẩm giá buốt, khiến da thịt tê cứng. Từng bức tường cũ kỹ hai bên phủ đầy rêu phong, vết nứt chằng chịt như những v·ết t·hương chưa lành, tựa như chứng nhân của một câu chuyện bi thảm bị chôn giấu từ lâu.
Vạn Kiếm Linh đi sát bên cạnh, ánh mắt sắc bén đảo quanh, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
- Tâm An, cẩn thận.
Giọng nói của nàng vang lên, kéo cậu khỏi cơn mê man thoáng chốc.
Cả hai đi đến cuối hành lang, nơi một cánh cửa gỗ cũ kỹ, mục nát theo thời gian, lặng lẽ đứng đó.
Những mảng sơn đỏ đã bong tróc gần hết, để lộ lớp gỗ xám xịt bên dưới, trông như da thịt bị mục rữa. Bề mặt cửa chi chít những dấu vết cào xước, tựa như ai đó từng cố gắng dùng móng tay cào vào đây một cách tuyệt vọng.
Bóng đỏ dừng lại trước cửa, rồi chầm chậm quay mặt lại…
Ngay khoảnh khắc ấy, Tâm An cảm thấy cả người như bị đóng băng.
Trước mặt cậu là một nữ nhân tuyệt mỹ nhưng nhợt nhạt đến rợn người.
Khuôn mặt nàng trắng bệch như sứ, làn da không chút huyết sắc. Đôi môi khô cứng, chỉ hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể.
Đôi mắt ấy đen sâu hun hút, như là một hố sâu vô tận như muốn hút lấy linh hồn kẻ đối diện. Nhưng trong đôi mắt ấy, không chỉ có u tối mà còn tràn ngập bi thương, đau khổ đến tột cùng.
Tâm An như bị ám ảnh bởi ánh mắt đó.
"Cứu… ta…"
Giọng nói vỡ vụn vang lên như một cơn gió thoảng, rồi ngay lập tức:
"RẦM!"
Cánh cửa gỗ mục nát bất ngờ bật tung.
Một cơn gió mạnh thổi ra từ bên trong, cuốn theo hơi lạnh c·hết chóc, khiến ngọn đèn lồng trong tay Vạn Kiếm Linh lập tức vụt tắt.
Căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng hắt vào từ ô cửa nhỏ, soi rọi một cảnh tượng khiến Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều chấn động.
Trên nền đất lạnh lẽo, một bộ hài cốt nhỏ bé nằm co quắp, bị lãng quên giữa căn phòng hoang tàn.
Xương cốt đã khô cứng từ lâu, y phục mục nát gần hết, nhưng vẫn có thể nhận ra đó từng là y phục của một nữ nhân.
Trên bức tường đối diện, những vết chữ nguệch ngoạc viết bằng máu đã khô lại thành màu nâu thẫm:
- Hắn đã phản bội ta.
Tâm An cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cậu quay đầu nhìn về phía hành lang, bóng mã nữ đã biến mất. Nhưng hơi lạnh vẫn còn vương vấn, như thể nàng vẫn đang dõi theo bọn họ từ một cõi xa xăm nào đó.
Vạn Kiếm Linh cau mày, tiến lên kiểm tra bộ hài cốt, rồi trầm giọng nói:
- Người này đ·ã c·hết từ rất lâu… đây rất có thể là nữ nhân áo đỏ đã xuất hiện trong trang viên.
Tâm An siết chặt nắm tay.
- Có phải Vương Trọng đã phản bội nàng? Hay còn một bí mật khác?
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu Tâm An, không có lời giải đáp.
Chỉ có một điều chắc chắn.
Cái c·hết của Vương Trọng… không đơn thuần chỉ là một t·ai n·ạn.