Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 28: Vô Cực Tâm




Chương 28: Vô Cực Tâm
Mặt trời nhô lên từ đường chân trời, nhưng ánh sáng yếu ớt của nó không đủ xua tan bầu không khí lạnh lẽo và âm u bao trùm Vương gia trang. Sương mù buổi sớm vấn vít khắp nơi, trườn qua từng phiến đá rêu phong, len lỏi vào từng gốc cây, tạo ra một cảm giác huyễn hoặc, tựa như cả khu trang viên vẫn còn mắc kẹt trong một giấc mộng dài không hồi kết.
Sau bữa sáng đơn sơ, Tâm An và Vạn Kiếm Linh kể lại những gì họ đã thấy đêm qua với Vương viên ngoại. Lão chỉ im lặng một lúc lâu, đôi mắt đục ngầu tràn đầy t·ang t·hương. Rồi ông thở dài, giọng nói khàn khàn như mang theo cả ngàn cân mỏi mệt:
- Lão đã quen với điều đó rồi. Hai với vị thiếu hiệp nên rời đi sớm thì hơn.
Câu nói ấy khiến Tâm An và Vạn Kiếm Linh đồng loạt nhìn nhau. Rõ ràng, Vương viên ngoại này biết nhiều hơn những gì mình đang nói, nhưng lại không muốn kể ra.
Cả hai rời khỏi sảnh chính, đi đến khu vườn sau, nơi mà đêm qua họ đã thấy bóng dáng nữ tử áo đỏ.
Khu vườn này từng là một nơi yên bình, có lẽ từng tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, nhưng giờ đây lại hoang tàn đến đáng sợ. Những tán cây xơ xác, cành khô gãy đổ, phủ đầy lớp lá úa vàng. Cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối, bò tràn qua những lối đi đá đã nứt vỡ. Mỗi bước chân giẫm lên lại nghe tiếng sột soạt khe khẽ, như thể phía dưới cỏ có thứ gì đang cựa quậy.
Không gian ngập tràn hơi ẩm mục nát, trộn lẫn với hương cỏ héo úa và một mùi tanh nồng thoảng qua trong không khí. Mùi ấy không giống mùi của đất ẩm hay cây cỏ bình thường mà còn phảng phất một chút gì đó hư hư thực thực, giống như mùi máu đã khô, hoặc thứ gì đó đã bị c·hôn v·ùi từ rất lâu.
Tâm An bất giác dừng bước, ánh mắt quét qua mặt đất, rồi khẽ cau mày.
Ngay trước mặt cậu, giữa một khoảng đất rậm rạp cỏ dại, có một khu vực đất trông như vừa bị xới lên gần đây. Dù đã được che phủ bằng lớp lá khô, nhưng những dấu vết còn sót lại vẫn quá rõ ràng.
Tâm An bước tới, quỳ xuống, đưa tay chạm nhẹ vào đất.
Lạnh.
Hơi lạnh từ lòng đất truyền vào ngón tay cậu, khác biệt hoàn toàn với nhiệt độ xung quanh. Đó không phải là cái lạnh thông thường của sương sớm hay hơi đất ẩm, mà là một luồng lạnh lẽo thấu xương, tựa như bên dưới đang chôn giấu thứ gì đó có thể hút cạn sinh khí của mọi vật.
Ngay lúc đó, một trận gió mạnh bất ngờ thổi qua.
Lá cây xào xạc, cỏ dại bị thổi rạp xuống, cuốn theo một luồng khí lạnh tràn ngập hơi thở t·ử v·ong. Mùi tanh nồng bỗng chốc trở nên đậm hơn, xộc thẳng vào mũi, khiến Tâm An khẽ nhíu mày.
Rồi đột nhiên…
Một giọng nói khẽ vang lên bên tai cậu.
Rất gần.
Nhẹ như hơi thở.
"Ngươi... cũng giống hắn..."
Tâm An giật bắn người, quay phắt lại.
Không có ai.
Chỉ có những tán cây rung động khe khẽ trong gió, những chiếc lá rụng xoay tròn trên không trung trước khi đáp xuống đất.
Tim cậu khẽ đập mạnh một nhịp. Không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm giác quái dị đang len lỏi vào tận đáy lòng.
Giọng nói ấy… có chút quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Nó mang theo một nỗi đau buồn khắc khoải, tựa như một linh hồn bị giam cầm trong bóng tối quá lâu, muốn được giải thoát nhưng lại chẳng thể nào thoát ra.
Một tiếng gọi đến từ nơi sâu thẳm của quá khứ.

Gió lướt qua những tán cây, tạo nên những tiếng xào xạc khe khẽ trong không gian tĩnh mịch. Bầu trời buổi sáng u ám, không có ánh nắng rực rỡ mà chỉ là một lớp mây mỏng giăng kín, khiến bầu không khí có phần âm trầm hơn.
Tâm An đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng trước mắt cậu chẳng có ai.
Câu nói vừa rồi vẫn còn vang vọng trong tâm trí cậu.
"Ngươi... cũng giống hắn..."
Hắn là ai?
Nếu "hắn" thật sự tồn tại, thì rốt cuộc người đó đã làm gì để đến giờ vẫn bị nhắc đến trong nỗi đau khổ đầy oán hận này?
Ngay lúc đó, giọng của Vạn Kiếm Linh vang lên:
- Tâm An, mau lại đây.
Tâm An vội bước đến. Vạn Kiếm Linh đang đứng trước một bức tường đá cũ kỹ, rêu phong phủ đầy. Những viên đá xếp chồng lên nhau đã nhuốm màu thời gian, có chỗ thậm chí còn bị nứt vỡ.
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là những vết cào dài chi chít trên mặt tường.
Tựa như có ai đó đã dùng móng tay sắc nhọn để khắc lên, tạo thành những dấu vết ngoằn ngoèo, loang lổ. Một số chỗ vết cào ăn sâu vào lớp đá, để lại những rãnh nhỏ sậm màu, có lẽ đã tồn tại từ rất lâu.
Ở giữa những dấu vết hỗn loạn đó, có ba chữ "Vô Cực Tâm" được khắc nguệch ngoạc.
Những nét chữ không ngay ngắn như được khắc bằng dao hay đục, mà có phần thô sơ, gấp gáp, như thể người viết đã dùng hết sức lực để khắc lên trong tuyệt vọng.
Vạn Kiếm Linh nhíu mày:
- Chữ này… không giống tên người.
Tâm An gật đầu.
Có lẽ là một câu chú quyết hoặc tên của một loại công pháp bí truyền.
Vô Cực Tâm…
Cậu vô thức cất giọng, chậm rãi đọc lên:
- Vô Cực Tâm.
Lập tức "Ầm!"
Một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên, cuốn phăng những chiếc lá khô trên mặt đất, xoáy thành một cơn lốc nhỏ giữa không trung.
Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo đến cực độ, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy toàn bộ không gian xung quanh.
Một tiếng cười nhẹ vang lên trong gió, mơ hồ và xa xăm, không rõ đến từ đâu.
Âm thanh ấy không hẳn quỷ dị, nhưng lại mang theo một nỗi bi thương không thể diễn tả.
Tâm An cảm nhận được một luồng hàn khí tỏa ra từ bức tường đá. Cậu đưa tay chạm vào ba chữ vừa đọc lên.

Ngay lập tức, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí. Trước mắt cậu không còn là khu vườn hoang tàn, mà là một khung cảnh khác.
Trong đêm tối, một nữ tử áo đỏ đứng lặng lẽ giữa khoảng sân phủ đầy ánh trăng.
Mái tóc đen dài buông rủ như thác nước, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi bi thương khắc khoải.
Nàng mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng âm thanh phát ra lại bị một màn sương dày đặc nuốt chửng.
Không thể nghe thấy gì…
Không thể hiểu được nàng đang muốn truyền đạt điều gì…
Một cơn đau nhói đột ngột bùng lên trong đầu, như có hàng ngàn kim châm xuyên qua não bộ.
Tâm An khẽ rên lên một tiếng, lùi lại vài bước, khuôn mặt tái nhợt.
- Tâm An!
Vạn Kiếm Linh nhanh tay đỡ lấy cậu, ánh mắt đầy cảnh giác.
- Huynh làm sao vậy?
Tâm An thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cậu chậm rãi bình ổn lại hơi thở, rồi nhìn về phía bức tường đá, ánh mắt sâu xa.
Nữ tử áo đỏ…
Cô ta chắc chắn có liên quan đến bí ẩn trong khu vườn này.
Và ba chữ "Vô Cực Tâm" có lẽ chính là chìa khóa dẫn đến sự thật về c·ái c·hết của nàng.
Một bí mật đã bị c·hôn v·ùi từ rất lâu…
Tâm An đứng trước bức tường đá, ánh mắt dán chặt vào ba chữ "Vô Cực Tâm" khắc nguệch ngoạc trên bề mặt rêu phong.
Cậu chậm rãi mở miệng, giọng nói vang lên giữa khoảng không tĩnh mịch:
- Vô Cực Tâm.
Không có gì xảy ra. Không có gió lạnh thổi qua. Không có tiếng cười khe khẽ. Không có hình ảnh nữ tử áo đỏ. Chỉ có một sự im lặng đến rợn người, như thể tất cả những gì cậu vừa trải qua chỉ là một giấc mộng thoáng qua.
Nhíu mày, Tâm An lùi lại một bước, điều chỉnh hơi thở, rồi thử lại lần nữa:
- Vô Cực Tâm.
Bức tường vẫn trơ trọi, những vết cào trên mặt đá không có chút biến đổi. Cơn lạnh lẽo vừa nãy đã hoàn toàn tan biến, ngay cả hàn khí nhè nhẹ cũng không còn sót lại. Cậu thử lại lần thứ ba, nhưng kết quả vẫn như cũ, không có gì xảy ra.
Tâm An khẽ nhíu mày, giọng nói chậm rãi nhưng đầy chắc chắn:
- Ta đã nhìn thấy nàng.

Vạn Kiếm Linh thoáng sửng sốt, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt cậu:
- Nàng? Huynh đang nói đến ai?
Tâm An siết chặt bàn tay, hơi thở có chút gấp gáp, ánh mắt mơ hồ như lạc vào cõi xa xăm.
- Nữ tử mặc hỷ phục đỏ… Dung mạo tuyệt sắc, nhưng lại mang một vẻ đẹp quá đỗi u buồn. Chính là ma nữ mà tối qua chúng ta gặp phải.
Vạn Kiếm Linh thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Nàng nhìn chằm chằm vào cậu, giọng có chút nghi hoặc:
- Huynh chắc chứ?
“Ừm” Tâm An gật đầu, giọng nói không chút do dự.
- Khi ta chạm vào chữ trên bức tường này, ta thấy nàng đứng dưới ánh trăng. Vẫn bộ hỷ phục đỏ rực ấy, nhưng lần này… nàng gần ta hơn, rõ ràng hơn.
Nói đến đây, cậu thoáng dừng lại, ánh mắt có chút rung động:
- Ánh mắt của nàng… như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không thể.
Vạn Kiếm Linh khoanh tay, vẻ mặt vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn:
- Huynh có thể đã gặp ảo giác. Một nơi hoang vu thế này, có những điều kỳ lạ, huynh bị ảnh hưởng tâm lý cũng là điều dễ hiểu.
Tâm An hạ giọng, ánh mắt ánh lên sự chắc chắn:
- Không. Ta biết rõ điều ta thấy.
- Cái cảm giác ấy rất thật. Nàng chỉ đứng đó, trong bóng tối, như một giấc mộng hư ảo… một cơn gió lặng lẽ lướt q·ua đ·ời người.
Vạn Kiếm Linh trầm mặc, không phản bác, bởi nàng tin những điều Tâm An nói.
Tâm An tiếp tục, giọng nói kiên quyết hơn:
- Nếu đây chỉ là ảo giác, tại sao ta vẫn còn nhớ rõ từng ánh mắt, từng biểu cảm của nàng? Như thể… nàng đang mong đợi điều gì đó, đang tìm kiếm một người có thể lắng nghe nàng?
Vạn Kiếm Linh nhìn cậu thật lâu rồi khẽ nhún vai:
- Vậy huynh định làm gì? Đuổi theo một hồn ma sao?
Tâm An siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn đầy quyết tâm:
- Không. Ta muốn tìm ra sự thật. Nếu nàng thực sự tồn tại, nếu có một bí mật bị c·hôn v·ùi trong khu vườn này, ta nhất định phải biết.
Cảm giác lạnh buốt chân thực đến mức da Tâm An còn nổi cả gai ốc. Âm thanh tiếng cười, câu nói bên tai rõ ràng như người đang đứng sát cạnh thì thầm. Quan trọng nhất, là ánh mắt của nữ tử áo đỏ.
Ánh mắt đó…
Dưới ánh trăng, nàng lặng lẽ nhìn cậu, trong đôi mắt đẹp như ngọc lại tràn đầy nỗi u sầu cùng sự khẩn cầu thầm lặng.
Rõ ràng nàng muốn nói gì đó.
Rõ ràng nàng muốn cậu biết một điều gì đó.
Nhưng nàng không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.