Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 27: Tiếng khóc trong màn đêm




Chương 27: Tiếng khóc trong màn đêm
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí trầm mặc.
Hai vợ chồng Vương viên ngoại hiếm khi mở lời, thỉnh thoảng chỉ cất giọng yếu ớt mời hai người dùng thêm thức ăn. Nhưng dù trên bàn có đầy đủ cơm canh nóng hổi, chẳng ai thực sự có khẩu vị.
Không gian yên lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng gió lạnh rít qua những khe cửa cũ kỹ, khiến ngọn nến lay động, hắt lên tường những cái bóng lắc lư mơ hồ.
Bỗng nhiên, Vương viên ngoại đặt đũa xuống bàn, sắc mặt đột ngột trầm xuống. Ông nhìn thẳng vào hai người, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng:
- Hai vị thiếu hiệp, xin hãy rời khỏi đây ngay trong đêm.
Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề hơn mấy phần.
Vạn Kiếm Linh nhướng mày, khó hiểu hỏi:
- Tại sao?
Lão phu nhân ngước lên, ánh mắt tràn ngập lo lắng, ngập ngừng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:
- Nơi này… không nên ở lại qua đêm. Bởi ban đêm ở đây rất nguy hiểm, ta đoán hai vị đã nghe chuyện về toà trang viên này rồi. Nên hãy rời đi ngay trước khi trời khuya.
Lời vừa dứt, bốn phía như lặng đi, chỉ còn tiếng gió bên ngoài gào thét qua những tán cây khô.
Vạn Kiếm Linh hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia thích thú, khóe môi nhếch nhẹ như cười mà không phải cười:
- Lão phu nhân, chẳng lẽ là vì… nữ quỷ trong lời đồn?
Lời nói vừa thốt ra, không khí trong phòng trở nên quỷ dị đến đáng sợ. Vương viên ngoại siết chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, hàm răng nghiến lại, ánh mắt trở nên âm trầm và đầy cảnh giác.
Vương phu nhân bên cạnh cũng thoáng run rẩy, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa, thổi làm ngọn nến chập chờn. Bóng tối như kéo đến gần hơn, vây lấy bọn họ như một tấm màn vô hình.
- Đó không phải là tin đồn.
Vương viên ngoại gương mặt trầm ngâm rồi thở dài nói. Tâm An đặt chén trà xuống bàn, giọng điềm tĩnh nhưng đầy chắc chắn:
- Trời đã tối, đường sá xa xôi, chúng vãn bối xin ở lại một đêm, sáng mai sẽ rời đi.

Hai vợ chồng Vương viên ngoại đồng loạt nhìn nhau, trong ánh mắt họ tràn ngập sự bất an, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi nặng nề.
- Thôi được rồi… Nếu hai vị thực sự muốn ở lại, vậy thì phải nhớ kỹ…
- Dù có nghe thấy bất kỳ âm thanh gì… cũng tuyệt đối không được mở cửa.
Câu nói cuối cùng như một lời cảnh báo đáng sợ, khiến căn phòng vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm phần quỷ dị. Nhưng hai người họ quên mất một điều đó là Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều là đệ tử của Thanh Vân Môn, mang trong mình tuyệt kỹ tu tiên. Bọn họ không phải những phàm nhân yếu đuối sẽ run rẩy trước yêu ma quỷ quái bình thường.
Dù đêm nay có sóng gió gì chăng nữa… bọn họ đã sẵn sàng đối mặt.
Sau bữa cơm, Vương phu nhân dẫn Tâm An và Vạn Kiếm Linh qua một dãy hành lang dài, dẫn đến hai gian phòng nằm cạnh nhau.
Bên ngoài hành lang, những ngọn đèn lồng leo lét hắt lên vách gỗ thứ ánh sáng lờ mờ, chập chờn như những bóng ma câm lặng. Gió đêm len lỏi qua những kẽ hở, thổi qua những tấm màn rách nát, tạo nên những tiếng sột soạt khe khẽ, khiến cho bóng tối càng thêm thăm thẳm.
Vương phu nhân đẩy cửa một căn phòng, để lộ một không gian từng xa hoa lộng lẫy nhưng nay đã phủ đầy bụi bặm.
Những chiếc rèm lụa từng mềm mại như khói sương giờ đây đã bạc màu, loang lổ vết rách, đung đưa như những dải tơ hồn phách trong màn đêm. Trên bàn, trên kệ, trên những món đồ gỗ chạm trổ tinh xảo đều phủ một lớp bụi dày, chỉ cần lướt tay qua liền để lại dấu vết rõ ràng.
Giữa phòng là một chiếc giường cổ bằng gỗ lim, bốn cột giường chạm khắc hình long phụng tinh xảo, nhưng màn che đã hoen ố, rủ xuống một cách uể oải, tựa như đã từ lâu lắm rồi không có người đặt chân vào.
Không gian này, từng là nơi tiếp đón khách quý của Vương gia, từng chứng kiến những cuộc trò chuyện rôm rả, những tiếng cười sảng khoái.
Nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ.
Hiện tại, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và hoang phế, như thể thời gian đã đóng băng trong nơi này.
Tâm An nhẹ nhàng bước vào phòng, khẽ phất tay phủi đi lớp bụi trên bàn, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bề mặt gỗ đã lâu không có hơi người. Vương phu nhân thở dài, trong ánh mắt thoáng qua một tia u sầu.
- Ngày trước, nơi này vẫn còn náo nhiệt, nhưng… kể từ khi chuyện đó xảy ra, không còn ai dám lui tới nữa.
Sau đó, ba người bắt tay vào dọn dẹp. Công việc không khó, nhưng lại mất rất nhiều thời gian. Những tấm màn cửa cũ kỹ cần được phủi bớt bụi, bàn ghế cần lau chùi, rồi Vương phu nhân đem đến hai bộ chăn đệm mới. Đến khi căn phòng trở nên tạm ổn, không còn bám đầy bụi bặm, Vương phu nhân mới dừng lại, thở nhẹ một hơi:
- Được rồi, hai vị cứ nghỉ ngơi sớm. Đêm nay… dù có nghe thấy gì, cũng đừng mở cửa.
Bà lặp lại lời dặn dò khi nãy, giọng điệu thấp xuống, mang theo một tia sầu lo. Sau khi Vương phu nhân rời đi, để hai người quay về phòng mình.

Lúc này, đêm đã rất sâu.
Ánh trăng bàng bạc treo cao trên bầu trời, đổ xuống một lớp sáng mỏng manh, phủ lên toàn bộ Vương gia trang một sắc thái cô quạnh và lạnh lẽo.
Gió đêm rất nhẹ, nhưng lại mang theo một hơi lạnh lạ thường, như thể không chỉ có không khí, mà còn có một thứ gì đó vô hình khác trôi nổi trong không gian.
Bên ngoài, vườn hoa từng một thời rực rỡ nay chỉ còn lại những cành cây khô quắt, vặn vẹo như những bàn tay gầy guộc giơ lên trong màn đêm, tựa như đang cố gắng nắm lấy thứ gì đó mà mãi mãi không thể chạm tới.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, không có tiếng gió rì rào, không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có bóng tối lặng lẽ đè nặng lên không gian, như thể nơi này đã bị thế giới lãng quên từ lâu.
Bên trong gian phòng cũ, Tâm An đang chìm vào giấc ngủ mơ hồ thì bỗng nhiên b·ị đ·ánh thức bởi một âm thanh lạ.
- Đó là tiếng khóc.
Tâm An bừng tỉnh. Lúc đầu, chỉ là những tiếng nức nở nhỏ bé như gió lướt qua cành khô, nhưng càng lúc càng rõ ràng hơn. Đó không phải là tiếng than khóc thông thường, mà là tiếng khóc chất chứa sự bi ai tột cùng, như thể một người đã tuyệt vọng đến mức không còn lối thoát.
Âm thanh ấy lan tỏa trong không gian tĩnh mịch, len lỏi vào từng góc tối của trang viên, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt khó tả.
Không có tiếng gió.
Không có tiếng côn trùng.
Chỉ còn lại âm thanh ai oán ấy len lỏi trong đêm, tựa như một hồn ma lạc lối cất lên nỗi bi thương của mình với trời đất.
Trong giây lát, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Tâm An. Nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi, mà chỉ có một cảm giác kỳ lạ, tựa như một cơn dao động sâu thẳm trong tâm hồn, khiến trái tim cậu khẽ rung lên.
Đây là lần đầu tiên Tâm An thật sự nghe thấy tiếng khóc của một "hồn ma".
Khoác áo ngoài, Tâm An đẩy cửa bước ra hành lang. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra. Vạn Kiếm Linh xuất hiện, thần sắc trấn định nhưng trong mắt nàng ánh lên vẻ hứng thú rõ rệt. Từ nhỏ, nàng đã được quán thâu tư tưởng trừ ma vệ đạo, chưa từng biết đến sợ hãi.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía vườn.
Dưới ánh trăng bàng bạc, trong khu vườn hoang tàn phủ đầy cỏ dại, một bóng đỏ đứng lặng lẽ.
Là một nữ tử khoác trên mình bộ váy cưới đỏ thẫm.

Nàng đứng yên dưới tán cây héo úa, tà váy dài quét nhẹ trên nền đất, tựa như một đoá hoa đỏ mọc lên giữa màn đêm lạnh giá. Mái tóc đen dài buông xõa, vài sợi khẽ bay trong gió, tôn lên gương mặt tuyệt mỹ.
Nàng rất đẹp. Là một vẻ đẹp lạnh lùng mà bi ai, cao quý mà tịch liêu.
Nàng có dung mạo như hoa sen trong đêm tối, nhưng nhan sắc ấy lại nhuốm một tầng ưu thương không cách nào xóa nhòa. Đôi mắt đen láy như đáy hồ thu, phản chiếu ánh trăng nhạt nhoà, không có sát khí, không có oán hận, chỉ có tĩnh lặng và một nỗi niềm sâu thẳm.
Gió đêm lướt qua, kéo theo mùi hương thoang thoảng, không phải mùi tử khí lạnh tanh, mà là một hương thơm nhàn nhạt, như hương gỗ trầm hương hoà lẫn với hoa quế, thanh nhã mà u uất.
Không có dáng vẻ quỷ dị đáng sợ trong tưởng tượng.
Chỉ có sự bi thương thấu tận tâm can.
Nữ tử áo đỏ đứng đó, im lặng nhìn về phía họ.
Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu.
Ánh mắt nàng chạm thẳng vào Tâm An.
Trong giây phút ấy, Tâm An cảm thấy như có một sợi dây vô hình nào đó khẽ siết lấy tim mình.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng y, không phải sợ hãi, cũng không phải ngỡ ngàng, mà là một cơn dao động mơ hồ.
Bởi vì…
Trong ánh mắt đó, ngoài bi thương, còn có một điều gì đó khác.
Một nỗi khát khao sâu thẳm.
Một tia chờ mong…
Và một câu hỏi không lời.
Ngay lúc đó, Tâm An khẽ động thân, định bước xuống bậc thềm.
Nhưng đúng lúc đó, cả bóng hình kia bỗng nhiên tan biến.
Không một tiếng động.
Không một dấu vết.
Chỉ còn một làn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi hương thanh nhã ấy phai dần trong đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.