Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 25: Trung Hoà Trấn




Chương 25: Trung Hoà Trấn
Trời đã tối hẳn, tuyết vẫn rơi dày, trải một lớp trắng xóa lên từng mái hiên, con phố, ánh đèn lồng le lói phản chiếu trên nền tuyết tạo nên một cảnh sắc mờ ảo mà tĩnh lặng.
Bốn người từ Tuyết Hà Lâu chậm rãi bước trở về Sơn Hải Uyển. Đường phố Hà Dương Thành lúc này đã vắng bóng người, chỉ còn lại vài ba kẻ qua đường vội vã, kéo chặt áo bông, rảo bước dưới trời tuyết lạnh.
Tâm An cầm ô, từng bước che chắn cho Vạn Kiếm Linh, trong khi Vạn Nhân Vãng cũng làm điều tương tự với Bích Dao. Hơi thở của mọi người hòa vào không trung, hóa thành từng làn khói trắng nhạt nhòa trong màn tuyết.
Suốt quãng đường trở về, không như buổi chiều nhộn nhịp trò chuyện, lần này cả Bích Dao và Vạn Kiếm Linh đều trầm mặc hơn hẳn. Dường như cả hai đều hiểu rõ rằng sáng mai sẽ là cuộc chia ly, dù biết trước đó không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc không nói nên lời.
Vạn Kiếm Linh khẽ siết chặt vạt áo, đôi mắt vốn luôn lấp lánh hứng thú giờ lại phủ một tầng tĩnh lặng hiếm thấy. Còn Bích Dao, nàng bước đi chậm hơn bình thường, mỗi bước chân đều có chút nặng nề, hàng mi dài hơi rủ xuống, ánh mắt phức tạp không rõ tâm tư.
Tuyết cứ thế rơi, từng hạt nhỏ lặng lẽ đậu lên vai áo, trên mái tóc đen của họ, tựa hồ muốn đóng băng khoảnh khắc này vĩnh viễn.
Rất nhanh, cả bốn người đã về đến Sơn Hải Uyển.
Bữa tối đã được dọn sẵn trong phòng khách, ánh đèn tỏa ra ấm áp, xua tan đi cái lạnh mùa đông. Hương thơm từ món ăn tỏa ra trong không khí, nhưng dường như chẳng ai thực sự quan tâm đến việc dùng bữa.
Cả bàn ăn rộng rãi, nhưng chỉ có Tâm An và Vạn Nhân Vãng trò chuyện.
- Đông qua, xuân lại đến. Tuyết phủ đất trời, nhưng rồi cũng sẽ tan chảy, nhường chỗ cho mầm non xanh biếc…
Vạn Nhân Vãng cầm chén trà, nhàn nhã nói. Ánh mắt như vô ý đảo qua Bích Dao.
Tâm An nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đáp lại:
- Cũng như sinh tử… Có sinh thì có diệt, có diệt thì có sinh. Giống như giữa mùa đông và mùa xuân, không héo tàn thì cũng chẳng có mầm mới mới bắt đầu.
Vạn Nhân Vãng nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt lóe lên một tia tán thưởng. Mặc dù mới quen chưa được một ngày, nhưng Vạn Nhân Vãng lại thấy sự trầm ổn đặc biệt từ Tâm An. Ông rất thưởng thức cậu thiếu niên này.
- Người bình thường chỉ thấy cái lạnh của mùa đông, ít ai có thể nhìn xa hơn để thấy mùa xuân đang đến gần. Cũng như đời người, có kẻ chỉ thấy c·ái c·hết mà quên mất phía sau đó là một sự khởi đầu khác.
Tâm An khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Cả căn phòng vẫn còn ánh lửa ấm áp từ bếp lò, nhưng trên bàn ăn, hai cô gái dường như không mấy tập trung.

Bích Dao cúi đầu, lặng lẽ gẩy đũa trong bát cơm, ánh mắt thất thần như đang nghĩ ngợi điều gì.
Vạn Kiếm Linh cũng không hăng hái như thường lệ, nàng chỉ yên lặng cầm bát, thỉnh thoảng liếc nhìn sang Bích Dao, rồi lại nhanh chóng quay đi, dường như không muốn để ai đó nhận ra tâm trạng mình.
Bữa cơm cứ thế diễn ra trong sự lặng lẽ, ngoài trời tuyết vẫn rơi dày, từng bông trắng xóa phủ lên cảnh vật, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, giống như khoảnh khắc này cũng sẽ bị c·hôn v·ùi dưới lớp tuyết dày, chỉ để lại dư âm trong ký ức mỗi người…
Mặt trời vẫn chưa lên cao, chỉ mới le lói chút ánh sáng đầu ngày, nhưng bầu trời vẫn còn u ám bởi những tầng mây nặng trĩu. Tuyết vẫn rơi, từng bông trắng xóa lặng lẽ đáp xuống mái hiên, tan dần trong làn hơi sương mờ ảo. Cả Hà Dương Thành như được phủ lên một lớp chăn mềm mại của mùa đông, đẹp nhưng cũng mang theo chút gì đó cô liêu.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh đã dậy từ rất sớm. Cả hai đều lặng lẽ thu dọn hành trang của mình, không ai nói gì nhiều. Từ lúc trời hừng sáng, tiếng bước chân họ nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng trọ nhỏ phía tây của Sơn Hải Uyển.
Vạn Kiếm Linh đứng bên cửa sổ, đưa tay vẽ vài vòng tròn lên lớp kính phủ hơi nước. Bên ngoài, tuyết đã tích thành một lớp dày trên mái hiên đối diện. Nàng nhìn cảnh vật bị bao trùm trong sắc trắng mênh mông, lòng có chút trầm mặc.
- Là thời gian lên đường rồi.
Nàng khẽ nói, như thể đang tự nhắc nhở bản thân. Tâm An không đáp, chỉ kiểm tra lại hành lý lần cuối. Sau khi sắp xếp xong hành trang, Tâm An và Vạn Kiếm Linh cùng nhau rời khỏi khu trọ, đi xuống quầy thanh toán của Sơn Hải Uyển.
Quán trọ vào buổi sáng còn chưa quá đông khách, chỉ có vài người ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, trò chuyện rì rầm. Tâm An tiến đến quầy, lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn:
- Chưởng quỹ, thanh toán phòng nghỉ.
Chưởng quỹ liếc nhìn thỏi bạc rồi bật cười, đẩy nó trở lại:
- Tiểu công tử, số tiền này các ngài không cần trả nữa.
Tâm An nhíu mày:
- Vì sao?
Chưởng quỹ cười hòa nhã, cúi đầu lấy ra một phong thư từ ngăn kéo, đẩy đến trước mặt cậu.
- Vị tiên sinh họ Vạn kia đã thanh toán toàn bộ từ sớm, còn để lại phong thư này cho hai vị.
Tâm An sững người trong giây lát. Vạn Kiếm Linh đứng bên cạnh nghe vậy cũng tò mò nhìn qua. Nàng không nói gì, chỉ chờ Tâm An mở thư ra.

Giấy thư màu vàng nhạt, nét chữ mềm mại nhưng vẫn có sự cứng cỏi, từng hàng chữ thanh tú hiện lên rõ ràng trên tờ giấy:
"Trương Tâm An, Vạn Kiếm Linh."
"Hôm qua thật sự rất vui. Đã lâu lắm rồi ta mới có một ngày như vậy."
"Từ nhỏ đến lớn, ta có rất ít bạn, lại càng hiếm ai hiểu ta, hoặc có thể khiến ta cười thoải mái như vậy. Cảm ơn hai người."
"Thật tiếc là chúng ta không thể đồng hành lâu hơn. Nhưng giang hồ rộng lớn, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại."
"Chỉ mong một điều, nếu ngày đó thực sự đến, chúng ta đừng đứng ở hai đầu mũi kiếm, trở thành kẻ địch của nhau."
"Tâm An, Kiếm Linh nói rất đúng, ngươi trông như ông già vậy, bớt ưu tư đi và hãy cười nhiều hơn nhé. Vạn Kiếm Linh, ngươi rất thú vị, ta thật sự mong đến ngày chúng ta hội ngộ. Hai người là một đôi rất hợp nhau đấy."
"Hahaha, chỉ là ta đùa thôi, đừng giận nhé."
Tâm An khẽ đọc đi đọc lại từng dòng trong bức thư. Từng câu từng chữ tuy đơn giản, nhưng lại mang theo một thứ cảm giác khó diễn tả, như thể thiếu nữ đó đang đứng trước mặt hắn nói vậy.
Bích Dao, một thiếu nữ hoạt bát, tinh nghịch, học rộng hiểu cao. Bề ngoài nhìn như vô tư hồn nhiên, nhưng tận sâu bên trong vẫn có một chút cô đơn không hợp với độ tuổi của nàng.
Vạn Kiếm Linh đứng bên cạnh, nhìn bức thư một lát rồi không khỏi khẽ thở dài:
- Cô ấy nói đúng. Nếu có duyên, sau này nhất định sẽ gặp lại.
Tâm An gấp thư lại, đặt vào trong tay áo.
- Đi thôi.
Gió lạnh từ ngoài cửa lùa vào, mang theo vài bông tuyết rơi xuống nền nhà gỗ. Tâm An và Vạn Kiếm Linh siết chặt áo choàng hơn một chút, rồi cùng nhau rời khỏi quán trọ.

Ở ngoài trời, tuyết vẫn rơi, trải dài trên con đường dẫn đến chân trời. Và trên con đường ấy, họ tiếp tục hành trình của mình, để lại phía sau một mảnh ký ức về một cô gái váy lam đã từng cười dưới màn tuyết.
Khi rời khỏi cổng thành Hà Dương, Tâm An và Vạn Kiếm Linh không ngoảnh đầu lại, chỉ lặng lẽ thúc ngựa tiến về phương Bắc theo đúng chỉ dẫn của Đạo Huyền Chân Nhân.
Trung Hòa Trấn, một thị trấn nhỏ nằm cách xa Hà Dương Thành hai ngày đi bộ là điểm đến của họ. Nơi đó không phải một địa danh nổi bật, cũng chẳng phải vùng đất trù phú, nhưng nó lại có liên quan đến nhiệm vụ lần này của hai người.
Dọc theo con đường chính băng qua cánh đồng tuyết phủ, hai bóng người cưỡi ngựa băng băng tiến về phía trước. Từng nhịp vó ngựa giẫm lên nền tuyết lạnh giá, để lại sau lưng những dấu chân kéo dài vô tận.
Khung cảnh xung quanh tĩnh mịch đến lạ thường. Mùa đông nơi đây thật khắc nghiệt, ngay cả những kẻ hành thương cũng ít qua lại. Cả đoạn đường dài chỉ có gió thổi qua rừng cây trụi lá, tiếng lạo xạo của tuyết rơi và hơi thở nhẹ nhàng của hai người bọn họ.
Vạn Kiếm Linh khẽ kéo chặt áo choàng, đôi má ửng hồng vì giá lạnh, nhưng ánh mắt nàng vẫn sáng ngời, quan sát cảnh vật xung quanh.
- Nơi này thật đẹp, nhưng cũng thật cô liêu.
Tâm An khẽ gật đầu.
- Mùa đông vốn là mùa tàn lụi, nhưng sau mùa đông, vạn vật lại sinh sôi, nảy nở.
Vạn Kiếm Linh mỉm cười, cúi đầu vỗ nhẹ vào bờm ngựa.
- Huynh lúc nào cũng thích nói những điều sâu xa như vậy.
Tâm An không đáp, chỉ lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt dõi về phía trước.
Bầu trời dần chuyển sang màu cam nhạt của hoàng hôn. Ánh mặt trời cuối ngày rọi qua tầng tuyết, tạo thành một khung cảnh rực rỡ, lung linh như một bức họa. Và rồi, từ xa xa, một dãy nhà thấp thoáng hiện ra dưới chân núi phủ đầy tuyết.
Vạn Kiếm Linh đưa tay chỉ về phía trước, đôi mắt sáng lên:
- Tâm An, chúng ta đến nơi rồi.
- Đúng rồi Linh Nhi, đó chắc là Trung Hoà Trấn rồi.
Tâm An cũng cười nói. Hai người cưỡi ngựa gần một ngày, cũng đã khá mệt mỏi, nhưng cuối cùng cũng đã đến nơi cần đến.
Trung Hòa Trấn nằm nép mình dưới chân một dãy núi phủ đầy tuyết, tựa như một viên ngọc nhỏ lấp lánh giữa màn trắng bao la của mùa đông. Từ xa nhìn lại, trấn nhỏ như một bức tranh cổ kính, với những mái nhà lợp ngói xanh đậm màu thời gian, hơi khói bếp bay lên từ những ống khói thấp thoáng trong chiều tà, hòa quyện cùng ánh hoàng hôn tạo thành một khung cảnh ấm áp đến lạ.
Dọc theo con đường dẫn vào trấn, những hàng cây khẳng khiu trơ trọi lá, cành cây vươn ra như những cánh tay gầy guộc phủ một lớp bông tuyết mềm mại. Một dòng suối nhỏ chảy quanh trấn, nước trong veo phản chiếu sắc trời đỏ rực của ánh tà dương. Cây cầu gỗ bắc qua suối phủ một lớp tuyết mỏng, tạo nên vẻ đẹp hoang sơ, bình yên.
Xa xa, những dãy nhà gỗ mộc mạc nối tiếp nhau, ánh đèn lồng vàng ấm áp đã bắt đầu le lói trước cửa từng nhà, từng tia sáng nhỏ hắt ra từ những ô cửa sổ, báo hiệu một buổi tối an lành sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.