Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 24: Vô đề




Chương 24: Vô đề
Buổi chiều, khi ánh mặt trời dần ngả về tây, tuyết vẫn nhẹ nhàng rơi, phủ lên những mái nhà cổ kính một lớp trắng mỏng manh. Trong khung cảnh ấy, bốn người Tâm An, Vạn Kiếm Linh, Vạn Nhân Vãng và Bích Dao cùng nhau dạo bước trên con phố náo nhiệt của Hà Dương Thành.
Tâm An cầm chiếc ô bằng giấy dầu màu xanh nhạt, nghiêng nhẹ che tuyết cho Vạn Kiếm Linh đang tíu tít nói cười bên cạnh. Vạn Nhân Vãng cũng nhẹ nhàng giương ô che chở cho Bích Dao, hai cha con đi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại trao đổi đôi câu.
Khắp nơi trong thành trấn, đường phố tấp nập người qua lại. Các gian hàng hai bên đường trưng bày đủ loại hàng hóa: tơ lụa tinh xảo, trang sức ngọc bích lấp lánh, những cây quạt vẽ tranh thủy mặc tao nhã, và cả những quầy thức ăn thơm lừng hấp dẫn người đi đường. Mùi bánh nướng hòa cùng mùi rượu nóng lan tỏa trong không khí lạnh giá của mùa đông, khiến lòng người ấm áp hơn hẳn.
Tâm An vốn là người trọng sinh, dù đã từng đọc qua nhiều tư liệu về văn hóa cổ đại, nhưng khi thật sự bước đi giữa những con phố này, tận mắt chứng kiến từng mái ngói rêu phong, những tòa lầu cao mang phong cách kiến trúc cổ phương Đông, cảm nhận được không khí sôi động của khu chợ, cậu vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng mới mẻ và than thở.
Các thương nhân mặc trường bào rộng, tay áo thêu hoa văn tinh xảo, bên hông đeo theo túi tiền nhỏ bằng gấm. Nữ tử đi qua lại trong những bộ váy dài thướt tha, có người che nửa mặt bằng khăn lụa mỏng, có người lại cài trâm ngọc óng ánh trên mái tóc vấn cao. Những tiểu nhị trong tửu lâu thì mặc áo vải bố, thoăn thoắt bưng bê khay thức ăn, miệng hô lớn mời chào khách.
Tâm An vừa đi vừa quan sát, ánh mắt thoáng hiện lên nét thích thú. Được tận mắt trải nghiệm không gian văn hóa cổ thế này, quả thực không giống như chỉ đơn thuần đọc trong sách vở hay thấy trong phim ảnh.
- Huynh nhìn gì mà chăm chú vậy?
Vạn Kiếm Linh thấy cậu im lặng nãy giờ, liền tò mò hỏi. Tâm An thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp:
- Ta chỉ cảm thấy, những thứ này thật sự rất thú vị.
Vạn Kiếm Linh nghe vậy liền bật cười:
- Huynh đúng là kỳ lạ thật, chẳng lẽ trước đây chưa từng thấy qua mấy thứ này sao?
Tâm An chỉ khẽ cười không đáp. Phía trước, Bích Dao cũng vui vẻ nói:
- Nếu hai người thích, vậy chút nữa ta dẫn hai người đến một nơi còn thú vị hơn.
- Ồ? Là nơi nào?
Vạn Kiếm Linh hào hứng hỏi. Bích Dao nở nụ cười bí ẩn:
- Đến rồi thì các huynh sẽ biết.
Trong cơn mưa tuyết lất phất, bốn người tiếp tục dạo bước, hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố, tận hưởng không khí nhộn nhịp mà cũng không kém phần lãng mạn của một Hà Dương Thành đầy sức sống.
Bích Dao dẫn ba người rẽ vào một con đường nhỏ lát đá xanh, uốn lượn giữa những dãy nhà cổ kính. So với con phố chính náo nhiệt, nơi này có vẻ yên tĩnh hơn, nhưng không kém phần đặc biệt. Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên các mái hiên, lay động trong cơn gió lạnh mùa đông, phản chiếu ánh sáng ấm áp xuống mặt đường.

Vạn Kiếm Linh tò mò nhìn quanh, nhịn không được hỏi:
- Bích Dao, rốt cuộc ngươi đang dẫn bọn ta đi đâu vậy?
Bích Dao quay đầu cười tinh nghịch:
- Cứ đi một lát nữa là biết.
Tâm An không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Con đường này tuy nhỏ, nhưng hai bên có rất nhiều cửa tiệm, mà điều đặc biệt là các tiệm này không hề tầm thường. Có cửa tiệm bán đàn cổ, nơi đó có mấy vị thư sinh đang thử đàn, tiếng huyền cầm réo rắt vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Có cửa tiệm bán sách cổ, mùi giấy cũ hòa cùng hương gỗ đàn hương thoang thoảng, khiến lòng người thư thái. Lại có một tiệm nhỏ chỉ bày vài món đồ trang sức bằng đá, nhưng nhìn qua đều là ngọc thạch thượng hạng, phát ra ánh sáng dịu dàng dưới lớp tuyết rơi.
Đi thêm một đoạn, phía trước đột nhiên mở ra một khoảng không gian rộng rãi hơn. Một hồ nước lớn hiện ra trước mắt bọn họ.
- Đây là…?
Vạn Kiếm Linh tròn mắt ngạc nhiên. Bích Dao chống tay lên hông, đắc ý nói:
- Đây là Tuyết Hà Trì. Vào mùa hè, nơi này là một hồ sen rộng lớn, nhưng mùa đông thì mặt hồ đóng băng, trở thành nơi trượt băng và ngắm cảnh của người trong thành.
Tâm An nhìn hồ nước trải dài trước mắt, quả nhiên toàn bộ đã bị lớp băng dày bao phủ. Ở giữa hồ, có không ít người đang chơi đùa, trượt băng trên mặt nước đóng cứng. Một số đứa trẻ cười vui vẻ chạy nhảy, thậm chí có người còn tổ chức một cuộc thi ném tuyết ngay trên mặt hồ.
Bên bờ hồ là một tòa lầu ba tầng, kiến trúc trang nhã, trên bảng hiệu viết ba chữ lớn “Tuyết Hà Lâu”. Đây là một trà lâu nổi tiếng trong thành, có vị trí lý tưởng để vừa nhâm nhi trà nóng, vừa ngắm cảnh tuyết rơi trên hồ.
Bích Dao hào hứng nói:
- Mọi người có muốn trượt băng không?
Vạn Kiếm Linh lập tức phấn khích:
- Ta muốn thử. Ngươi biết trượt không?
- Tất nhiên là biết.
Bích Dao hất cằm, vẻ mặt đầy tự tin. Vạn Nhân Vãng cười nhìn các tiểu bối vui vẻ, sau đó quay sang Tâm An hỏi:
- Trương công tử thì sao? Có muốn thử một lần không?

Tâm An mỉm cười nhạt, lắc đầu:
- Ta đứng nhìn thôi.
Vạn Kiếm Linh bĩu môi:
- Huynh đúng là không thú vị gì cả.
Nói rồi, nàng kéo tay Bích Dao chạy đến chỗ thuê giày trượt. Hai cô nương tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, rất nhanh đã mang giày xong, sau đó dắt nhau ra mặt hồ.
Tâm An cùng Vạn Nhân Vãng đứng trên bờ, nhìn hai thiếu nữ áo xanh, áo lam lả lướt trên mặt băng. Những tà váy dài tung bay theo từng chuyển động, giống như hai cánh bướm đang uốn lượn trong trời đông giá lạnh.
Vạn Nhân Vãng chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn theo con gái, sau đó khẽ thở dài nói:
- Trẻ con đúng là vô ưu vô lo, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Tâm An cũng gật đầu đồng ý. Nhưng không để ý chính mình cũng đang là trẻ con.
Bên kia, Bích Dao và Vạn Kiếm Linh chơi một lúc liền quay lại. Hai nàng má hồng vì lạnh nhưng ánh mắt sáng rực, rõ ràng là đã chơi rất vui vẻ.
- Đi nào.
Bích Dao hào hứng nói.
- Chúng ta vào Tuyết Hà Lâu uống trà, ở đó có một loại trà đặc biệt, nhất định mọi người sẽ thích.
Vạn Kiếm Linh lập tức đồng ý, kéo theo Tâm An và Vạn Nhân Vãng cùng nhau bước vào trà lâu. Tuyết Hà Lâu nằm ngay bên hồ băng, ba tầng lầu cao ráo, kiến trúc tinh xảo, bên trong ánh đèn lồng vàng nhạt hắt ra, tạo nên một khung cảnh ấm áp giữa trời đông giá lạnh.
Bốn người bước vào, tiểu nhị lập tức chào đón, dẫn họ lên tầng ba, nơi có tầm nhìn đẹp nhất để thưởng tuyết.
Bên ngoài, trời đã gần tối, những hạt tuyết nhỏ không ngừng rơi, phủ trắng mặt đất, mái hiên, cả những chiếc đèn lồng treo cao. Thành trấn vốn náo nhiệt ban ngày, giờ đây dần trở nên yên tĩnh hơn. Người đi đường cũng đã thưa thớt, ai nấy đều vội vã trở về nhà tránh rét.
Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ lớn. Tiểu nhị nhanh chóng mang lên một ấm trà đặc sản của Tuyết Hà Lâu đó là Băng Tuyết Lộ. Loại trà này chỉ hái từ đỉnh núi cao, nơi tuyết đọng quanh năm. Lá trà nhỏ, thanh mảnh như ngọc bích, khi pha vào nước nóng liền tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, trong miệng ngọt dịu, hậu vị lại thoảng chút mát lạnh, khiến người ta tinh thần sảng khoái.

Tâm An nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị thanh khiết tràn ngập trong cổ họng, không khỏi gật đầu khen ngợi.
Vạn Kiếm Linh thì lại hào hứng dán mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi đầy trời, nàng thích thú nói:
- Lần đầu tiên ta thấy tuyết rơi dày thế này. Đẹp thật.
Bích Dao cười nhẹ, tay chống cằm, đôi mắt sáng long lanh phản chiếu ánh đèn:
- Hà Dương Thành mỗi năm đều có một trận tuyết lớn như thế này. Tuy lạnh nhưng lại khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn, ta rất thích.
Không khí trong phòng ấm áp, hương trà thoang thoảng, bên ngoài là màn tuyết trắng xóa phủ kín đất trời. Khung cảnh lúc này chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc đầy ý vị.
Một lúc sau, Bích Dao chợt hỏi:
- Đúng rồi, hai người định ở lại đây bao lâu?
Tâm An đặt chén trà xuống, giọng điềm đạm:
- Chúng ta sáng mai sẽ rời đi.
Bích Dao thoáng sững sờ, ánh mắt xinh đẹp lóe lên vẻ thất vọng.
- Vậy sao…?
Nàng hơi cúi đầu, ngón tay mân mê miệng chén trà.
- Ta còn tưởng có thể đi chơi thêm với hai người vài ngày…
Giọng nàng nhỏ dần, mang theo chút mất mát khó che giấu. Từ nhỏ, vì thân phận đặc thù, nàng hiếm khi có bạn bè thực sự. Những người tiếp cận nàng phần lớn đều có mục đích riêng. Hôm nay, lần đầu tiên nàng cảm nhận được niềm vui khi có bạn đồng trang lứa cùng đi dạo phố, cùng chơi đùa vô tư. Nhưng bây giờ, cuộc vui ngắn ngủi lại sắp kết thúc.
Vạn Nhân Vãng thấy vậy, liền vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, giọng ôn hòa:
- Người có duyên tất sẽ gặp lại. Sau này có cơ hội, con có thể gặp lại Trương công tử và Vạn cô nương mà.
Bích Dao nghe vậy, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn cha, rồi lại nhìn sang Tâm An và Vạn Kiếm Linh.
- Thật sao?
Vạn Kiếm Linh cười nói:
- Đúng vậy nếu có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
Tâm An không trả lời, chỉ nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày đặc, lặng lẽ phủ lên từng mái hiên, từng con phố. Trong trà lâu, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên gương mặt mỗi người, tựa như muốn lưu giữ khoảnh khắc ngắn ngủi này thật lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.