Chương 23: Chính và tà
Tâm An không đáp ngay. Cậu biết, người đàn ông trước mặt không đơn giản, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười đáp lễ:
- Hóa ra là Vạn tiên sinh. Không biết tiên sinh có chuyện gì mà muốn kết giao với chúng ta?
Vạn Nhân Vãng bật cười, giọng nói ôn hòa:
- Ta có một cô con gái trạc tuổi hai vị, chính là tiểu nha đầu ban nãy tranh luận về Thanh Đôn Mị Ngư.
Vạn Kiếm Linh nhớ ra, liền “à” một tiếng, hứng thú hỏi:
- Là cô bé váy lam lúc nãy sao? Nàng thông minh thật đấy.
Vạn Nhân Vãng cười khẽ:
- Con bé từ nhỏ đã ham học hỏi, nhưng tính tình có phần kiêu ngạo, nên không có nhiều bạn đồng trang lứa. Nay thấy hai vị khí độ bất phàm, ta nghĩ nếu có thể làm bạn, có lẽ sẽ giúp con bé vui vẻ hơn một chút.
Vạn Kiếm Linh nghe vậy liền bật cười:
- Chúng ta cũng chỉ vừa đến Hà Dương Thành thôi, làm sao giúp gì được?
Vạn Nhân Vãng lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
- Không cần làm gì quá nhiều. Nếu hai vị ở lại đây một thời gian, mong có thể kết bạn với con bé, cùng trò chuyện hay đi dạo phố một chút. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tâm An im lặng nhìn người đàn ông này, cảm giác người này không đơn thuần chỉ là một người cha quan tâm con gái. Nhưng cậu không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu nhẹ.
Thấy hai người không phản đối, Vạn Nhân Vãng cười hài lòng, phất tay gọi tiểu nhị đến, nói với giọng điệu tự nhiên:
- Tiền trọ và bữa ăn hôm nay của hai vị, ta sẽ lo liệu. Coi như một chút lòng thành.
Tâm An liếc nhìn Vạn Kiếm Linh, thấy nàng vẫn tươi cười hớn hở, dường như không quá để tâm đến chuyện này.
Trong gian phòng thượng khách của Sơn Hải Uyển, ánh nến hắt lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng, tỏa ra ánh sáng ấm áp giữa ngày đông lạnh giá.
Bốn người cùng nhau quây quần bên bàn ăn, không khí hòa thuận và vui vẻ. Trước mặt là một bàn đầy những món ngon tinh tế: Thanh Đôn Mị Ngư hấp gừng tỏi, cơm chiên hải sản, thịt bò xào nấm tuyết... tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Bích Dao là tên của cô gái váy lam, dường như rất hào hứng với bữa ăn. Vừa gắp thức ăn, nàng vừa lanh lợi kể những câu chuyện thú vị mà mình từng nghe hoặc tận mắt chứng kiến khi đi cùng phụ thân.
- Lần trước ở Hàn Châu ta gặp một vị đạo sĩ bày trận bắt yêu, mọi người có biết không? Con yêu kia là một con chồn tinh hơn trăm năm tu hành, đã hóa hình thành một nữ tử xinh đẹp! Nhưng điều kỳ lạ là nàng ta chẳng làm hại ai, chỉ chuyên đi trộm rượu uống.
Vạn Kiếm Linh vừa nghe vừa cười:
- Thế cuối cùng thì sao? Đạo sĩ kia bắt được không?
Bích Dao che miệng cười khúc khích:
- Đương nhiên là không rồi. Con yêu đó giảo hoạt lắm, nàng ta dùng mị thuật khiến đạo sĩ kia ngủ quên, sau đó ung dung chạy mất!
Vạn Kiếm Linh cười đến run cả vai:
- Đúng là câu chuyện thú vị. Nếu ta gặp phải, nhất định sẽ thử giao đấu với nàng ta một trận.
Bên cạnh, Vạn Nhân Vãng lại có phần điềm đạm hơn, chỉ chậm rãi trò chuyện cùng Tâm An về những món ăn ngon của Hà Dương Thành, về những loại rượu quý và những phong tục kỳ lạ của từng vùng.
Tâm An cũng không quá nói nhiều, nhưng mỗi khi đối phương hỏi, cậu đều đáp lại có chừng mực, không thừa không thiếu.
Trong lúc nói chuyện, Vạn Nhân Vãng đột nhiên đổi chủ đề, giọng điệu như vô tình nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn vài phần:
- Tâm An, cậu là đệ tử Thanh Vân Môn đúng không?
Tâm An không bất ngờ về câu hỏi của Vạn Nhân Vãng, chỉ cười nói:
- Đúng vậy
Tâm An thoải mái thừa nhận. Bởi cậu biết người đàn ông này thâm sâu khó lường, tất nhiên nhận ra thân phận của mình. Cậu cũng chỉ thầm cười khổ làm sao xui xẻo như vậy. Vừa ra tân thủ thôn thì gặp Boss cuối. Nếu đối phương muốn gây bất lợi cho cậu và Vạn Kiếm Linh thì không thể chống được.
Vạn Nhân Vãng mỉm cười, chậm rãi rót thêm trà vào chén, giọng nói như một câu hỏi bâng quơ:
- Ta từng nghe nhiều người bàn luận về Thanh Vân Môn, nói rằng đó là chính đạo danh môn, trừ ma vệ đạo, bảo hộ lê dân bách tính. Nhưng cũng có người nói, chính tà vốn dĩ chỉ là danh xưng do con người đặt ra, vốn chẳng có ranh giới rõ ràng. Ngươi nghĩ sao?
Câu hỏi này không nhẹ, cũng không phải câu mà người bình thường hay đặt ra. Tâm An nghe vậy liền cười khổ. Vạn Kiếm Linh và Bích Dao nghe vậy cũng tò mò theo dõi.
Tâm An hơi trầm mặc một chút, sau đó mới nhẹ nhàng đặt đũa xuống bàn, cầm chén trà lên, dùng giọng điệu bình thản mà đáp:
- Chính và tà, đúng là có nhiều cách nhìn. Nhưng ta cho rằng, chính đạo là con đường giúp thiên hạ bớt đi đau khổ, giúp chúng sinh có cuộc sống an ổn, yên vui. Còn tà đạo, nếu lấy sinh linh làm công cụ, lấy g·iết chóc làm lẽ sống, thì đó chính là tà.
Cậu khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối cả. Có những kẻ tự xưng chính đạo nhưng lòng dạ xấu xa, cũng có người xuất thân tà đạo nhưng lại sống có tình có nghĩa.
Nói đến đây, ánh mắt Tâm An vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lời nói lại mang theo một tia kiên định:
- Điều quan trọng không phải danh xưng chính hay tà, mà là con đường mình chọn có đáng để bản thân gánh vác hay không.
Vạn Nhân Vãng khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên một tia bất ngờ. Ông vốn chỉ thuận miệng hỏi thử, không ngờ lại nhận được một câu trả lời sâu sắc đến vậy từ miệng một đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi.
Sau một thoáng trầm mặc, ông bất ngờ bật cười lớn, tiếng cười sang sảng vang vọng cả gian phòng:
- Ha ha ha! Thú vị, rất thú vị, một tiểu tử tuổi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu được đạo lý này, so với nhiều kẻ tự xưng danh môn chính phái còn đáng kính hơn nhiều.
Nói rồi, Vạn Nhân Vãng đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt ngước lên trần nhà, trong đôi mắt của ông ánh lên sự đau thương mà không ai nhìn thấy:
- Trên đời này, không thiếu kẻ khoác áo chính đạo nhưng tâm địa chẳng khác gì lũ lang sói. Giết chóc vô tội, chỉ cần có lý do chính đáng liền ra tay, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không tha. Bọn họ cho rằng mình đang hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thực chất chẳng khác gì ma quỷ.
Tâm An lặng lẽ quan sát, không tiếp lời, chỉ im lặng nhấp một ngụm trà. Ở bên cạnh, Bích Dao cũng không giấu được vẻ tò mò, đôi mắt xinh đẹp khẽ lóe lên một tia hứng thú. Nàng nghiêng đầu nhìn Tâm An, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý:
- Không ngờ đệ tử Thanh Vân Môn lại có người như huynh, thú vị thật đấy.
Vạn Kiếm Linh thấy Bích Dao chăm chú nhìn Tâm An, trong lòng bỗng có chút không vui, hừ nhẹ một tiếng:
- Có gì mà thú vị chứ? Hắn lúc nào cũng ra vẻ như một lão già, nói chuyện thì khô khan, chẳng có chút thú vị nào cả.
Bích Dao che miệng cười khẽ:
- Ta lại thấy huynh ấy rất thú vị.
Vạn Kiếm Linh bĩu môi, không đáp lại, chỉ cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào miệng, lẳng lặng nhai.
Theo dòng câu chuyện, bốn người cũng dần trở nên thân thiết hơn, không còn khách sáo như lúc ban đầu. Không khí trên bàn ăn cũng trở nên vui vẻ, thoải mái hơn hẳn.
Bích Dao và Vạn Kiếm Linh, hai cô gái vốn cùng tuổi, lại đều hoạt bát, nhanh chóng trở thành tri kỷ chỉ trong chốc lát. Hai người ríu rít trò chuyện không ngớt, từ phong cảnh Hà Dương Thành cho đến những món ngon khắp nơi, rồi lại bàn tán về những chuyện ly kỳ quái lạ mà họ từng nghe qua.
Bữa cơm vốn dĩ chỉ là bữa cơm đơn giản, nhưng vì câu chuyện rôm rả của mọi người, mà kéo dài hơn nửa canh giờ mới kết thúc.
Sau khi ăn xong, Vạn Nhân Vãng đặt đũa xuống bàn, mỉm cười nhìn Tâm An và Vạn Kiếm Linh:
- Buổi chiều hai đứa có dự định gì chưa?
Vạn Kiếm Linh lắc đầu:
- Chưa ạ.
Bích Dao lập tức hào hứng nói:
- Vậy cùng xuống phố chơi đi! Ta sẽ dẫn hai người đi dạo Hà Dương Thành, bảo đảm có rất nhiều điều thú vị.
Vạn Nhân Vãng hiếm khi thấy Bích Dao vui như vậy liền cười cười gật đầu. Vạn Kiếm Linh vốn thích náo nhiệt, nghe vậy liền lập tức đồng ý. Tâm An thấy vậy cũng không phản đối, nhẹ gật đầu.
- Vậy hẹn gặp lại sau. Hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi.
Bích Dao cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hai người trở về khu trọ phía tây của Sơn Hải Uyển, nơi đã thuê phòng trước đó. Không khí lạnh lẽo thấm vào từng cơn gió nhẹ lùa qua, nhưng với thể chất đã được rèn luyện nhờ tu hành, cả hai chỉ cần khoác thêm áo choàng là đủ chống chọi với cái rét.
Đến trước cửa phòng, Tâm An đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn Vạn Kiếm Linh, giọng điềm đạm nhưng mang theo sự nhắc nhở:
- Linh Nhi, khi ra ngoài, muội nên cẩn thận hơn với người lạ.
Vạn Kiếm Linh hơi sững người, sau đó chu môi, bĩu bĩu:
- Ta cảm thấy Vạn thúc và Bích Dao không giống người xấu.
Tâm An lắc đầu:
- Không phải ta bảo muội đề phòng bọn họ. Chỉ là, giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán. Chúng ta ở ngoài lịch luyện, mọi chuyện đều phải cẩn trọng hơn một chút.
Vạn Kiếm Linh chớp mắt, rồi nhoẻn miệng cười:
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi mà, huynh đúng là lắm lời.
Tâm An chỉ lặng lẽ nhìn nàng, sau đó gật đầu:
- Nghỉ ngơi đi, lát nữa gặp lại.
Nói rồi, cậu xoay người bước vào phòng của mình. Vạn Kiếm Linh nhìn theo bóng lưng Tâm An một lúc, sau đó cũng cười nhẹ rồi đẩy cửa trở về phòng.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, từng bông nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, bao trùm cả Hà Dương Thành trong một sắc trắng tinh khôi.