Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 22: Vạn Nhân Vãng




Chương 22: Vạn Nhân Vãng
Sau một buổi sáng rong ruổi trên đường, ánh mặt trời đã dần lên cao, tỏa ra những tia nắng ấm áp nhưng không quá gay gắt. Tâm An dẫn theo Vạn Kiếm Linh đi dọc theo con phố lớn náo nhiệt nhất Hà Dương Thành, cuối cùng dừng chân trước một khách điếm có quy mô rộng lớn – Sơn Hải Uyển.
Tòa khách điếm này kiến trúc bề thế, bên ngoài treo biển gỗ sơn son thếp vàng, từng nét chữ "Sơn Hải Uyển" viết bằng thư pháp bay bổng toát lên phong thái đẳng cấp. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, có thể thấy đây không phải khách điếm bình dân mà là nơi chuyên tiếp đón khách quý và thương nhân giàu có.
Bước vào bên trong, hương gỗ trầm thoang thoảng trong không gian rộng rãi. Đại sảnh sáng sủa, trang trí tinh tế với những cột gỗ chạm trổ hoa văn uốn lượn. Nền nhà lát gạch xanh bóng loáng phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn lồng đỏ rực treo trên cao, tạo nên một không gian vừa thanh nhã vừa sang trọng.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh vừa bước đến quầy tiếp đón, một lão chưởng quầy trung niên liền tiến lên tiếp đón. Ông ta quan sát hai người một lượt, ánh mắt hơi nghi hoặc. Dù cả hai mặc trang phục sạch sẽ, nhưng rõ ràng tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn chẳng khác nào hai tiểu thiếu niên lang bạt giang hồ.
- Tiểu công tử, tiểu cô nương, xin hỏi hai vị tìm ai?
Lão chưởng quầy chắp tay hỏi với vẻ lịch sự nhưng trong giọng điệu có chút thăm dò.
- Bọn ta muốn thuê hai gian phòng trọ.
Tâm An điềm tĩnh đáp. Lão chưởng quầy nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
- Khách điếm chúng ta không nhận khách quá nhỏ tuổi trọ một mình. Nếu hai vị có người lớn đi cùng, chúng ta sẽ sắp xếp phòng ngay.
Vạn Kiếm Linh nhíu mày, có chút không vui:
- Sao lại không cho thuê? Chúng ta không phải trẻ con.
Lão chưởng quầy cười xòa:
- Chuyện này không phải lão phu làm khó hai vị, mà là quy củ trong điếm. Dù sao đây cũng là khách điếm lớn, có danh tiếng trong Hà Dương Thành. Nếu hai vị không có người lớn đi cùng, chúng ta thật sự không dám tùy tiện tiếp nhận.
Vạn Kiếm Linh nghe vậy, suýt nữa bật thốt lên rằng mình là đệ tử của Thanh Vân Môn, nhưng vừa há miệng đã bị Tâm An nhẹ nhàng kéo tay ngăn lại.

Tâm An không nhiều lời, chỉ thản nhiên lấy ra một thỏi bạc đặt lên quầy.
Lão chưởng quầy vừa nhìn thấy ánh bạc lấp lánh, sắc mặt lập tức đổi khác, nụ cười càng thêm hòa ái:
- Haha, thì ra hai vị công tử, tiểu thư là người có thân phận. Lão phu vừa rồi có chút lỗ mãng, mong hai vị thứ lỗi.
Chỉ cần có bạc, quy củ cũng có thể lỏng lẻo một chút. Rất nhanh, lão chưởng quầy đích thân sai người dẫn Tâm An và Vạn Kiếm Linh đến khu trọ phía tây. Mỗi người được sắp xếp một gian phòng riêng biệt, bên trong trang bị đầy đủ chăn đệm sạch sẽ, bàn ghế gỗ lim sang trọng, bên cạnh còn có bồn rửa mặt bằng sứ men xanh trông vô cùng thanh nhã.
Sau khi sắp xếp phòng xong, hai người liền đến tửu lâu của khách điếm dùng bữa.
Tửu lâu này nằm trên lầu ba, dù ở giữa con phố náo nhiệt nhất Hà Dương Thành nhưng bên trong vẫn giữ được sự tĩnh lặng thanh nhã. Phòng thượng khách rộng rãi, bài trí trang nhã với những dãy bàn gỗ đàn hương được phủ khăn lụa trắng, trên vách treo những bức tranh thủy mặc tinh xảo.
Mặc dù là giờ cơm trưa nhưng tầng này chỉ có khoảng năm bàn có khách ngồi, phần lớn đều là thương nhân giàu có hoặc những nhân vật có địa vị. Không khí không quá ồn ào, chỉ có tiếng trò chuyện khe khẽ xen lẫn hương thơm từ những món ăn tinh tế được dọn lên.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh chọn một bàn gần cửa sổ. Từ đây, có thể nhìn xuống con phố tấp nập bên dưới, cảm nhận rõ ràng sức sống của một thành trấn phồn hoa.
Một tiểu nhị nhanh chóng bước đến, chắp tay cười hỏi:
- Hai vị khách quan muốn dùng món gì? Sơn Hải Uyển chúng ta có rất nhiều món ăn nổi danh, chẳng hay hai vị muốn thử món nào đặc biệt không?
Tâm An không quá am hiểu về ẩm thực ở đây, bèn đáp:
- Ngươi cứ giới thiệu vài món đặc sắc nhất ở đây.
Tiểu nhị nghe vậy lập tức vui vẻ nói:
- Khách quan quả là người sành ăn! Những món ăn nổi danh nhất của Sơn Hải Uyển chúng ta gồm có: "Đông Pha Nhục" hầm mềm tan ngay trong miệng, "Gà quay mật ong" da giòn thịt ngọt, "Cá hấp ngũ vị" với hương vị tinh tế, ngoài ra còn có "Canh bạch ngọc tuyết kê" rất bổ dưỡng. Không biết hai vị có muốn dùng thử không?
Điếm tiểu nhị ngừng một lúc tiếp tục nói:

- Ngoài những món ta vừa giới thiệu, còn có một món mà hầu hết khách đến Sơn Hải Uyển đều phải nếm thử một lần “Thanh Đôn Mị Ngư” đây là đặc sản nổi danh khắp Hà Dương Thành và cả những vùng lân cận.
Nghe đến đây, Vạn Kiếm Linh lập tức tò mò hỏi:
- Thanh Đôn Mị Ngư? Là món gì vậy?
Tiểu nhị lập tức hào hứng giới thiệu:
- Món này được chế biến từ một loại cá quý hiếm, thịt trắng nõn, mềm mịn như tơ, khi ăn có vị ngọt thanh mà không tanh. Đặc biệt, cá này chỉ ăn những loài rong rêu tinh khiết trong nước, vì thế hương vị của nó có một chút ngậy béo nhưng không ngán, hơn nữa lại vô cùng bổ dưỡng.
- Cách chế biến của chúng ta cũng vô cùng cầu kỳ. Trước tiên, cá sẽ được làm sạch, ướp cùng rượu hoa đào trong ba canh giờ để khử tanh và tăng thêm hương thơm dịu nhẹ. Sau đó, đầu bếp sẽ hấp cách thủy cùng với gừng non, hành lá và một ít nấm tuyết. Khi ăn, chỉ cần nhẹ nhàng dùng đũa tách, từng thớ thịt mềm mại sẽ tự động tách ra, không cần dùng sức. Kết hợp với nước chấm đặc chế từ quả thanh mai và hạt bách hợp, bảo đảm khiến hai vị khách quan ăn một lần là không thể nào quên.
Tiểu nhị vừa dứt lời, Vạn Kiếm Linh đã không nhịn được mà nuốt nước bọt. Tâm An nghe vậy cũng hào hứng, là một người sành ăn, nếm tận mỹ vị nhân gian cũng là một trong những điều cậu muốn:
- Được rồi, phiền anh cho tôi mỗi thứ một phần.
Thế nhưng, ngay lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bàn cách đó không xa, mang theo sự nghi hoặc rõ ràng:
- Mị Ngư vốn là đặc sản của núi Chư Câu tại phương Nam, cách xa nơi này cả nghìn dặm. Làm sao mà vận chuyển đến được? Cửa hàng của ngươi há chẳng phải đang lừa gạt khách sao?
Nghe thấy vậy, cả tửu lâu thoáng chốc yên lặng vài giây. Không ít thực khách hiếu kỳ quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Tâm An cũng nhìn sang. Chỉ thấy đó là một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi, gương mặt xinh xắn như búp bê ngọc, làn da trắng mịn không tì vết. Nàng mặc một chiếc váy màu lam nhạt, chất vải mềm mại, từng đường cong trên thân thể nhỏ nhắn toát lên vẻ thanh thoát linh động.
Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng khí chất của nàng đã có phần cao ngạo, ánh mắt long lanh mang theo vài phần sắc bén, dáng vẻ thông minh hơn người.

Nhìn nàng, Tâm An không khỏi nhướng mày. Một tiểu cô nương thế mà lại có kiến thức rộng rãi như vậy, ngay cả Mị Ngư cũng biết rõ nguồn gốc? Điều này khiến cậu cảm thấy có chút thú vị.
Điếm tiểu nhị nhanh chóng trấn tĩnh lại, trên mặt nở một nụ cười tươi rói, vội vã chắp tay cười nói:
- Vị khách quan này nói rất đúng. Thế nhưng, e rằng ngài còn chưa biết một chuyện…
Hắn cố ý dừng lại một chút, khiến không ít người xung quanh tò mò lắng nghe. Sau đó, hắn mới tiếp tục:
- Một trăm năm trước, Mị Ngư đích thực chỉ có ở núi Chư Câu phương Nam, cách nơi này cả ngàn dặm. Nhưng sau này, Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân đi qua Chư Câu, thấy loài cá này quý hiếm mà không được bảo hộ, ngài bèn mang một số con về nuôi thử tại sông lớn phía Bắc Thanh Vân Sơn. Ai ngờ, không chỉ sống sót mà còn thích nghi vô cùng tốt, hơn nữa ngày càng sinh sôi nảy nở.
- Từ đó về sau, loài cá này không còn là đặc sản độc nhất của Chư Câu nữa. Có thể nói, chúng ta ai cũng được hưởng phúc của tiên nhân Đạo Huyền Chân Nhân, nhờ vậy mà có món ngon này để thưởng thức.
Hắn nói xong, trên mặt lộ ra dáng vẻ vô cùng sùng kính. Lời vừa dứt, không ít thực khách trong quán đều gật gù tán thưởng. Cô bé áo lam kia nghe vậy liền hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp lướt qua tiểu nhị nhưng không phản bác gì nữa.
Tiểu nhị thấy vậy liền nở nụ cười đắc ý, sau đó quay đầu nhìn về phía Tâm An, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong, ý bảo cậu có gọi món này không.
Tâm An bình thản gật đầu, tỏ vẻ đồng ý gọi tất cả các món mà tiểu nhị đã giới thiệu trước đó, bao gồm cả Thanh Đôn Mị Ngư. Vạn Kiếm Linh thấy vậy thì cười vui vẻ, ánh mắt lấp lánh chờ mong.
Vừa lúc điếm tiểu nhị rời đi, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước đến gần bàn của Tâm An và Vạn Kiếm Linh.
Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dung mạo bình thường, trang phục cũng không có gì nổi bật, nhìn qua như một khách thương đi lại trong thành. Nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm vào Tâm An, cậu lập tức cảm nhận được một loại khí chất đặc biệt—thâm sâu khó dò, không giống như vẻ ngoài bình thường của hắn.
Tâm An khẽ nheo mắt, cảnh giác trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Người đàn ông trung niên mỉm cười chắp tay, ôn hòa nói:
- Hai vị tiểu hữu hẳn là lần đầu đến Hà Dương Thành?
Giọng người đàn ông này rất ôn hoà, dễ gần. Tâm An liền trả lời:
- Đúng vậy, không biết vị đại thúc này là?
Người đàn ông nghe vậy mỉm cười nói:
- Tại hạ họ Vạn, tên Nhân Vãng. Thấy hai vị bất phàm, không giống người thường, nên đặc biệt đến đây kết giao.
Cái tên "Vạn Nhân Vãng" vừa thốt ra, đồng tử Tâm An hơi co lại. Cậu lập tức nhận ra thân phận người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.