Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 385: Chương 385




Ngày mà bạo tuyết dừng lại, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra trong vô thức.

Nếu như giống thời kỳ mưa to, một lần bạo tuyết hơn nửa năm, vậy thì thật đúng là quá sức.

Ngày thứ hai tuyết ngừng rơi, ban ngày vừa mới sáng lên, Vu Nhược Hoa đã không ngồi yên, dẫn A Muội ra ngoài làm việc loại trừ tuyết, Khương Nặc là sức lao động chủ yếu trong nhà, đương nhiên cũng nhất định phải đi theo.

Bây giờ mà không loại bỏ tuyết, qua mấy ngày nữa tuyết lại rơi thì doanh địa thật sự sẽ bị chôn vùi.

Đầu tiên Khương Nặc dùng xẻng dọn dẹp ra được một mảnh đất trống, nhóm một đống lửa, để mẹ mệt có thể đến nghỉ ngơi, sưởi ấm.

Sau đó cô buộc ván trượt tuyết vào một chiếc xe đẩy để A Muội kéo xe, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã dọn dẹp được một vùng đất trống, cô chỉ cần cầm xẻng xử lý chỗ mà A Muội không chú ý là được.

Vừa làm việc, Lý Mộng và Ngô Tiểu Giang cũng đi ra hỗ trợ.

Sau đó không lâu, Ngô Đại Giang cũng dẫn Lâm Khiếu đi ra, anh ta vừa nhìn thấy A Muội đẩy xe kéo tuyết thì lại mắc bệnh, vô cùng muốn làm một cái mới.

Lần trước sau khi Lâm Khiếu bị từ chối, cả người sa sút mất vài ngày, bây giờ nhìn thấy Khương Nặc, lại giống như là đã nghĩ thông suốt rồi.

Anh ta không tiếp cận Khương Nặc để nói chuyện, cũng từ bỏ suy nghĩ theo đuổi cô.

Dù sao thời gian vẫn còn rất dài, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, chờ cô muốn có một đoạn tình cảm, muốn có con, có lẽ sẽ nhìn về phía anh ta thì sao?

Bây giờ nghe anh Ngô, siêng năng làm việc là được rồi.

Chỉ thỉnh thoảng nhìn lén mấy lần, sẽ không có chuyện gì chứ?

Màu da trắng nõn, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi một lần đưa mắt nhìn sang đều khiến tim anh ta loạn nhịp, thậm chí không dám nhìn nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn.

Đang nhìn thì Lâm Khiếu phát hiện ánh mắt băng lãnh của Lý Mộng, trừng mắt liếc anh ta một cái.

Lâm Khiếu nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, ngồi xuống giúp Ngô Đại Giang làm xe đẩy tuyết.

Sau khi xe đẩy tuyết được cập nhật, tốt hơn nhiều so với phiên bản thô sơ mà Khương Nặc tiện tay làm.

Ngô Đại Giang vẫn chưa hài lòng, thậm chí cân nhắc lắp cả xe đạp thể hình qua đó, để lúc A Muội đẩy tuyết kéo theo bánh xe, có thể vừa đẩy tuyết vừa tiết kiệm điện, điện để xúc tuyết một lần, đủ để dùng đèn trong một tuần.

Lần này quét tuyết xong, không quá hai ngày tuyết lại bắt đầu rơi.

Ngô Đại Giang mở bồn nước của doanh địa ra, loại trừ băng bên trong, dọn dẹp nước cũ rồi nối nước tuyết một lần nữa.

Một tuần tiếp theo, cuối cùng đã chứa đầy toàn bộ.

Lần này tuyết đã ngừng, thì không còn bạo tuyết nữa, nhiệt độ không khí rơi vào khoảng âm 10 độ, mỗi ngày ban ngày đã khôi phục lại ba tiếng.

Thế giới dường như càng ngày càng bình thường.

Vu Nhược Hoa dẫn theo mọi người dọn dẹp tuyết triệt để một lần trong doanh địa, sau khi làm xong, nhóm lửa ngay trên đất trống, mọi người ăn một bữa rất náo nhiệt.

Sau khi kết thúc, Khương Nặc trở lại biệt thự số 3 lấy máy tính ra, chuẩn bị buổi tối xem phim với mẹ.

Lúc này, cô nghe thấy ở nơi xa có tiếng chó sủa.

A Muội phản ứng ngay tức khắc, nhảy lên nhảy xuống ở cửa doanh địa, rống giận chạy ra ngoài, trong lòng Khương Nặc cũng cảm ứng được gì đó, đi theo nó ra ngoài.

Xa xa, A Muội đuổi theo Biên Mục, khí thế hùng hổ muốn đánh nhau, nhưng Biên Mục cho nó một miếng thịt, nó lập tức bị mua chuộc.

“Ngao ô!”

Thịt này thơm quá, thơm hơn nhiều so với thịt nuôi ở doanh địa.

Thơm quá thơm quá. Một giây cũng chẳng muốn chờ đợi.

Đất tuyết khó đi, lúc Khương Nặc tới gần, nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh bên cạnh cây khô.

Là Vân Diệu.

Vừa rồi A Muội làm ầm ĩ lợi hại, hơi thở của Vân Diệu lại vô cùng nhẹ, Khương Nặc suýt nữa cũng không phát hiện ra anh cũng tới.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen phong phanh, không đeo khẩu trang, đứng yên lặng trong đống tuyết, vô cùng tương xứng với cảnh tuyết này.

Vân Diệu nhìn cô, đưa tới một vật.

Khương Nặc nhận lấy túi văn kiện trong suốt mà Vân Diệu đưa cho.

Sau khi mở ra phát hiện bên trong là mấy bản vẽ, cô nhìn qua một chút, là một bản đồ địa hình, nơi này rất lớn, bản đồ được vẽ rất cẩn thận, chữ viết ghi chú vô cùng ngay ngắn, tác phong nghiêm túc này xem ra chính là Vân Diệu.

Khương Nặc tưởng tượng một chút, lập tức hiểu ra bản vẽ này là cái gì, nhưng cô không nói, chỉ giương mắt nhìn về phía Vân Diệu, xem anh nói như thế nào.

“Đây là nơi gần rìa sương mù màu xám nhất, người bình thường sẽ hô hấp khó khăn, không cách nào ở lâu.” Vân Diệu nói khẽ: “Nơi này rất lớn, môi trường cũng yên tĩnh...”

Anh nói đến đây, hơi dừng lại một chút.

Khương Nặc nhìn vành tai anh hơi phiếm hồng, cảm thấy rất thú vị.

“Mấy người có muốn tới không?” Anh hỏi.

“Để tôi suy tính một chút.” Khương Nặc nói.

Như này cũng không phải là đang từ chối, doanh địa nhiều người như vậy, muốn di chuyển phải suy tính cẩn thận, huống chi liên quan đến mẹ, không phải chuyện có thể quyết định đơn giản như vậy.

Doanh địa hiện tại quả thực rất khó để ứng phó với vật thể bay đầy trời đầy đất, nhưng rốt cuộc phải di chuyển đến nơi nào, cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Vân Diệu nhẹ gật đầu: “Được.”

Khương Nặc đi về phía hai con chó.

A Muội ăn của chó xong là miệng ngắn, hiện tại cũng không tiện tìm Biên Mục đánh nhau, còn trông mong muốn thêm một miếng nữa.

Biên Mục cho nó miếng thịt còn lại.

A Muội “Ngao” một tiếng nhào tới, ăn vô cùng vui sướng.

Khương Nặc nhân cơ hội đi lên ôm Biên Mục một cái, quay đầu nói với Vân Diệu: “Có muốn đến doanh địa của chúng tôi ngồi một lát không?”

Lần trước mẹ còn hỏi đến Biên Mục, rõ ràng vẫn rất thích nó.

Nếu như dẫn Biên Mục về chơi vài ngày, chắc chắn mẹ sẽ vui.

Vân Diệu trầm mặc một lúc, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi không đi, để Biên tướng quân đi thôi, tôi đi vài ngày rồi tới đón nó.”

“Anh bề bộn nhiều việc sao?” Khương Nặc đột nhiên nói: “Đưa tay đây cho tôi.”

Vân Diệu giật mình, nhưng một lát sau, vẫn rất nghe lời đưa bàn tay đến trước mặt cô.

Khương Nặc nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh, nắm lấy tay áo vuốt lên, lộ ra một đoạn cánh tay, cô nhìn kỹ một chút, phát hiện vết thương trên tay Vân Diệu đã ít đi rất nhiều.

So với lúc nhìn thấy lần trước, gần như đã bớt đi một nửa.

Cô hơi kinh ngạc, lại nhìn về phía cổ áo anh, nhưng Vân Diệu từ trước đến nay đều kéo cổ áo lên rất cao, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng cho dù chỉ nhìn cánh tay, cũng biết gần đây anh lấy được không ít linh nguyên.

Thảo nào hơi thở của anh càng lúc càng nhẹ, Khương Nặc gần như không thể phát hiện ra được sự tồn tại của anh.

Cách lần từ biệt trước ở căn cứ bên ngoài, thời gian đã trôi qua hơn một tháng, vẫn luôn là thời tiết rét lạnh cực đoan, bốn phía băng tuyết ngập trời, mà anh một chút cũng không dừng lại.

Khương Nặc hiểu, đây là bởi vì anh không có nhà.

Anh không thuộc về thế giới này, không có người để lo lắng, không có nhà của mình, thì sẽ không có suy nghĩ sẽ ở lại nơi nào.

TBC

Nghĩ tới đây, Khương Nặc nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng có thể chứ, chúng ta đi uống chén trà, trò chuyện một chút về bản đồ này.”

Nói xong, Khương Nặc lấy xe trượt tuyết từ trong không gian ra, mời anh ngồi lên.

Vân Diệu cũng không phải lần một lần hai ngồi xe của cô, đã từng ngồi xe sang trọng, cũng đã từng ngồi lên con xe máy nát, có ngồi xe trượt tuyết cũng không có gì hiếm lạ, chờ anh ngồi xuống, A Muội vui sướng nhảy vào dây thừng chụp lên mình, căng chân phi nước đại.

Nó vốn dĩ thích kéo xe, cộng thêm Biên Mục cũng ở đây, nó càng ra sức kéo hơn, có chủ tâm muốn để tiểu tam này kiến thức được bản lĩnh của mình, để nó biết khó mà lui.

Khương Nặc khống chế dây thừng điều chỉnh phương hướng, A Muội chạy một trận như điên, chẳng bao lâu đã đến một nơi Khương Nặc thường xuyên nghỉ ngơi ở rừng rậm trong công viên.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.