Làm xong những chuyện này, cậu thở dốc một hơi, có chút mệt mỏi, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng lại lần nữa nghe thấy có tiếng động truyền ra từ phía bụi cỏ khô xa xa.
Ngôn Tử Phàm lau đi mồ hôi trên trán, hít thở nhẹ nhàng, lục tìm một cây s.ú.n.g lục ở trên thi thể, cầm trên tay.
Trong quá trình này, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chăm chú về phía bụi cỏ khô, cuối cùng lại nhặt đèn pin lên.
Cậu cầm s.ú.n.g đi qua, vừa tới gần mấy bước, trong bụi cỏ khô đột nhiên có một cô gái đứng lên, giọng nói run rẩy: “Đừng g.i.ế.c tôi... Tôi không phải người xấu... Đừng g.i.ế.c tôi...”
Ngôn Tử Phàm cau mày.
Cô gái giơ hai tay lên, làm dáng vẻ đầu hàng, toàn thân phát run đứng trước mặt Ngôn Tử Phàm, ở sau lưng cô ta, lại có một người đàn ông vóc người cao lớn nhưng gầy gò cũng đứng lên.
Quần áo của hai người đều vô cùng mỏng manh, cô gái bị lạnh đến mức bờ môi cũng tím đen, nói chuyện cũng luôn run rẩy, cô ta sợ hãi quan sát sắc mặt Ngôn Tử Phàm, giải thích với cậu.
“Tôi tên là Hạ Lộ, anh ấy là bạn trai của tôi... tên là Lưu Khải.” Hạ Lộ nói: “Chúng tôi đều là người bản địa Hàm Lâm, bị Hắc Sa giam lại, tôi bị bọn họ...”
Cô ta nói đến đây, run rẩy như thể không nói không được, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
“Bạn trai tôi cũng bị bọn họ chèn ép phải lao động, chúng tôi muốn bỏ chạy đến căn cứ, lại không có cơ hội. Đêm nay bên ngoài nhà máy bốc cháy, củi tích được đã cháy toàn bộ, thấy bọn họ loạn lạc, chúng tôi nhân cơ hội chạy trốn.”
Hạ Lộ nắm chặt quần áo trên người mình, cô ta mặc gần như chỉ là áo ngủ, n.g.ự.c lộ ra một mảnh da thịt, nhưng áo khoác vừa ngắn vừa mỏng, kéo tới kéo lui cũng không thể hoàn toàn che khuất thân thể.
TBC
Dung mạo của cô ta rất xinh đẹp, là kiểu đẹp nhu nhược, nét mặt khi cắn môi, khiến cho cô ta càng có vẻ vừa xấu hổ, lại sợ hãi.
Dáng vẻ này, ít nhiều có chút giống Đường Nguyệt vào đêm đó.
Ngôn Tử Phàm thấy dáng vẻ này của cô ta, sắc mặt cũng khó coi, ánh mắt càng thêm sắc bén âm trầm.
Cậu đang khắc chế điều cấm kỵ trong lòng mình, đối mặt với cơn ác mộng, cậu cần duy trì lý tính với mức độ cao nhất, không vì chuyện này mà lộ ra chút xíu cảm xúc nào.
Nhưng Khương Nặc nhìn ra được, cậu vẫn vô ý thức nắm chặt tay.
“Chúng tôi thuận lợi chạy ra khỏi nhà máy, nhưng bọn họ nổ súng, cô gái đi cùng tôi bị đánh chết... Còn có mấy người đàn ông cũng bị đánh chết, cuối cùng chỉ còn 4 người cùng nhau chạy trốn, bị bọn họ đuổi tới nơi này, hiện tại chỉ còn lại có hai chúng tôi.”
Sau khi Hạ Lộ nói xong, nhìn Ngôn Tử Phàm cầu xin: “Tôi chưa từng thấy anh, biết anh không phải cùng một bọn với Hắc Sa, van xin anh, đừng g.i.ế.c tôi...”
Lưu Khải ở sau lưng cô ta xem ra là một người đàn ông chất phác, vẫn luôn sợ hãi cúi đầu đứng đấy, cũng không dám nói tiếng nào.
Ngôn Tử Phàm không nói chuyện, cậu nhìn một chút cái túi lớn bên chân Hạ Lộ, sau đó lạnh lùng dời ánh mắt.
Cậu tiếp tục sờ t.h.i t.h.ể ở trên mặt đất, nhặt được hai con d.a.o vừa tay.
Trừ cái đó ra, cũng chỉ có 2 ấm nước, không có thu hoạch gì khác.
Cậu lấy d.a.o và đèn pin, nhưng để lại một cái ấm nước trên mặt đất, quay người định rời đi.
Hạ Lộ thấy cậu muốn đi, sợ hãi đuổi theo một bước, Ngôn Tử Phàm lạnh lùng nói: “Cút ngay.”
Hạ Lộ bị dọa cho phát sợ, đứng ở nguyên chỗ không dám động đậy.
Ngôn Tử Phàm đi đến trước mặt Khương Nặc, giao ấm nước cho cô, đồ trong ba lô của cậu tương đối nhiều, phần lớn vật tư để ở đó, túi của Khương Nặc vẫn còn thừa chỗ.
Khương Nặc cất ấm nước, rồi rời đi với cậu, không quan tâm đến hai người kia.
Chờ bọn họ đi xa, Hạ Lộ mới chạy tới gần thi thể, cởi quần áo trên người bọn họ xuống, khoác lên người mình.
Lưu Khải lấy lại tinh thần, tiến lên giúp đỡ cô ta cùng nhau cởi.
Bên trên áo khoác có không ít máu, quần áo bẩn thỉu đã rất lâu rồi không giặt, nhưng đều là áo lông, quần áo trượt tuyết hàng tốt, bọn họ không ghét bỏ chút nào, quấn lên người mình thật chặt.
Quần áo của đàn ông đối với Hạ Lộ mà nói là rộng quá mức, cô ta xắn tay áo ống quần lên rồi ghim lại, lại dùng thắt lưng buộc chúng nó lại.
Vào lúc cô ta chỉnh sửa quần áo, Lưu Khải hỏi cô ấy: “Xem ra bọn họ đi cùng một hướng với chúng ta.”
Hạ Lộ khẽ cắn môi nói: “Vậy thì thật là tốt, vừa rồi không g.i.ế.c chúng ta, phía sau chắc là cũng không có việc gì, đi theo sau bọn họ tương đối an toàn.”
Lưu Khải trên mặt vẫn là sự lúng túng, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Hai người lột sạch quần áo có thể lột xuống, cuối cùng xách túi của mình lên, đi theo Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm ở phía xa xa.
Khương Nặc lập tức phát hiện ra hai người kia đi theo phía sau.
Ngôn Tử Phàm hiển nhiên cũng phát hiện ra, nhưng cậu không hề nói gì, cậu và Khương Nặc đi rất nhanh, động tác leo núi nhanh nhẹn, người bình thường căn bản không theo kịp, dĩ nhiên là sẽ bị bỏ lại phía sau.
Nhưng hai người này hiển nhiên cũng đánh cược tính mạng đuổi theo, Hạ Lộ phải chạy chậm mới không bị bỏ lại, nhưng chuyện này quá tiêu hao thể lực, cô ta thở nặng nhọc, bước chân càng ngày càng chậm, thể lực tiêu hao gần như không còn, leo núi đều là nhờ Lưu Khải kéo đi.
Mặt cô ta ửng hồng, môi lại tái nhợt, đã chống đỡ đến cực hạn.
Một tiếng sau, cô ta đã hoàn toàn không nhìn thấy tung tích của hai người kia nữa, may mà trước mắt có một con đường có thể đi.
Cô ta cắn răng kiên trì đuổi theo.
Lại qua thêm hai tiếng, cuối cùng ở trong bóng đêm đã nhìn thấy hai người kia dừng lại nghỉ ngơi, Hạ Lộ cắn răng theo sau, lớn tiếng nói: “Chúng ta... có thể làm giao dịch hay không?”
Ngôn Tử Phàm nhíu mày, ánh mắt của cậu nhìn về phía Khương Nặc, nhưng trong lòng cậu hiểu, hiện tại Khương Nặc sẽ không cho cậu bất cứ ý kiến gì, cần cậu tự quyết đoán.
Cậu dừng bước lại.
Hạ Lộ thở phì phò, chậm rãi đi đến trước mặt Ngôn Tử Phàm, cô ta mệt đến mức ngay cả đứng cũng có chút khó khăn, hai tay chống trên đùi, để cho mình thở ra một hơi bình thường, sau đó vội vàng nói:
“Nghe khẩu âm của hai người... cũng không phải là người Hàm Lâm phải không? Tôi không biết hai người muốn đi đâu, nhưng có vẻ, đi cùng hướng với chúng tôi. Núi rừng này rất sâu, chúng tôi dù sao cũng là người địa phương, so với hai người có thể hiểu rõ hơn một chút... Hai người muốn đi đâu, chúng tôi có thể dẫn đường.”
Nói đến đây, cô ta nhanh chóng bổ sung: “Chúng tôi không cần gì khác, đồ ăn chúng tôi cũng có, chỉ muốn trong lúc đồng hành, tìm kiếm một chút xíu che chở, lúc bị đám Hắc Sa đuổi kịp, xin hai người bảo vệ chúng tôi không chết, chỉ thế thôi.”
Ngôn Tử Phàm nhìn cô ta một chút, mặt không biểu tình hỏi: “Các người muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đến căn cứ.” Hạ Lộ trả lời: “Tôi biết một con đường có thể xuyên qua vùng núi rừng sâu thẳm này, đối diện có một con đường. Mấy tháng trước, Hắc Sa dẫn người lại đi ra ngoài cướp bóc, lại bắt được mấy người trở về, tôi biết được từ trong miệng bọn họ, con đường kia thỉnh thoảng sẽ có xe vận chuyển của chính phủ đi ngang qua, vận khí tốt thì gặp, có thể thỉnh cầu bọn họ đưa đến trạm canh gác gần đó. Chúng tôi chỉ cần xuyên qua núi rừng là có khả năng đến được căn cứ.”
Biểu cảm của Ngôn Tử Phàm vẫn lạnh lùng.
Khương Nặc nhìn ra cậu muốn từ chối, đã tiến lên nói: “Được.”
Hạ Lộ ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Khương Nặc, có chút không dám tin.
Cô ấy lấy lại tinh thần, mừng rỡ nói ra: “Vậy... Hai người muốn đi đâu? Chúng tôi dẫn đường trước, sau đó lại đi tìm đường cái.”
Ngôn Tử Phàm lạnh nhạt nói: “Các người đi đâu, chúng tôi đi đến chỗ đó.”
Hạ Lộ sống trong tay một đám ác nhân lâu như vậy, dĩ nhiên là thông minh, phản ứng cũng rất nhanh.
Nhưng cho dù là cô ta, cũng vẫn bị câu nói này của Ngôn Tử Phàm làm cho có hơi bối rối.
“Không được à?” Ngôn Tử Phàm hỏi lại.
“Được, được, đương nhiên có thể.” Hạ Lộ liên tục gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi và Lưu Khải đi trước, cũng có thể dẫn đường cho hai người.”
Thời gian nói chuyện, Hạ Lộ cũng đã khôi phục lại được một chút thể lực, cô ta vác túi đi phía trước, Lưu Khải thấy vậy, nhanh chóng tiến lên đỡ, một tay giơ bó đuốc, rất nghiêm túc dẫn đường.
Lúc này Ngôn Tử Phàm mới quay đầu nhìn Khương Nặc.
Khương Nặc thấp giọng nói với cậu đang trừng mắt nhìn mình: “Không tệ.”
Ngôn Tử Phàm mấp máy môi, tiếp tục lên đường cùng Khương Nặc.
Hai người kia theo lâu như vậy, cuối cùng đi lên nói muốn giao dịch, Khương Nặc vẫn luôn không có phản ứng gì.
Mãi cho đến khi Hạ Lộ kia nói đến đoạn sau, Khương Nặc mới đột nhiên thay đổi thái độ, cho phép bọn họ đồng hành.
Mà đoạn lời nói này, nói là xuyên qua mảnh rừng sâu này, sẽ có một con đường, có khả năng gặp được xe vận chuyển của chính phủ.