Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 137: Kết cục hạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mắt Viên Úc Thần trầm xuống nhìn Tứ Á bộ dạng đê mê suy sụp tựa như từ trên đỉnh thần ngã xuống thần đàn rơi vào cõi trần th
Hai mắt Viên Úc Thần trầm xuống nhìn Tứ Á, bộ dạng đê mê suy sụp, tựa như từ trên đỉnh thần ngã xuống thần đàn, rơi vào cõi trần thế.
"Cứu em ấy, cầu xin ngươi." Viên Úc Thần khuỵu gối cầu xin.
Tứ Á nhìn tinh hạch trong tay Viên Úc Thần nhìn nửa ngày, yên lặng nhắm mắt xoay người "Tinh hạch của hắn đã vỡ."
"Ngươi nói có thể cứu em ấy!" Viên Úc Thần đứng dậy nắm cổ áo Tứ Á, vẻ mặt hung tợn. "Cứu em ấy, nếu không ta sẽ giết ngươi." (Cái này chính là cầu người không được thì trở mặt làm thổ phỉ nè~)
"Tinh hạch chính là trái tim của tang thi, trái tim hư tổn còn sống được sao!" Tứ Á cũng nổi giận. "Hắn như bây giờ đều là do ngươi hại, ngươi chính là họa tinh của hắn!"
"Cứu sống em ấy, vô luận trả giá như thế nào." Viên Úc Thần chấp nhất yêu cầu. "Cho dù phải giết người, phải giết rất nhiều người."
"Nếu muốn tu bổ tinh hạch thì phải tìm được nguồn sức mạnh còn mạnh hơn hắn, hắn chính là tang thi hoàng!" Tứ Á đẩy Viên Úc Thần ra, nhụt chí ngồi xuống góc tường. "Sức mạnh tàng ẩn của hắn mạnh hơn so với chúng ta."
Viên Úc Thần vẻ mặt khó lường chăm chú nhìn Sân Mộc một lát, xoay người u ám nhìn về phía Tứ Á. "Dị năng của ta mạnh hơn em ấy."
Tứ Á sửng sốt "Ngươi có ý gì."
"Dị năng của ta mạnh hơn em ấy, ta tu bổ tinh hạch cho em ấy." Ngữ khí Viên Úc Thần không cho phép cước từ.
Tứ Á há miệng sửng sốt nửa ngày, muốn nói lại thôi "Tu bổ tinh hạch cho hắn, ngươi sẽ chết."
"Ta chỉ cần hắn khỏe mạnh." Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc khẽ nói. "Của ta đều là của em ấy, huống chi là cái mạng này."
Tứ Á nhìn Viên Úc Thần kiên quyết, có chút không hiểu được cảm tình của nhân loại, nhưng nếu Viên Úc Thần và Sân Mộc chỉ sống được một người, Tứ Á tuyệt đối sẽ lựa chọn Sân Mộc. "Được, ta giúp ngươi."
Tứ Á đang dạy Viên Úc Thần cách chữa trị tinh hạch, Quân Thiệu đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt khẩn trương. "Quân đội Liên Bang vây đến."
Viên Úc Thần ôn nhu bế Sân Mộc lên, âm thanh đạm mạc nói như mọi chuyện không liên quan đến mình. "Ngăn bọn họ lại."
Tứ Á nhếch miệng, gian xảo nở nụ cười diễm lệ. "Có phiền ta đại khai sát giới không?"
"Như vậy, rất tốt."
"Cẩn tuân mệnh lệnh ngươi, hoàng hậu tôn kính." Tứ Á khom lưng bắt chước lễ nghi quý tộc. Sân Mộc là tang thi hoàng, nếu Viên Úc Thần là nam nhân của Sân Mộc kia đương nhiên chính là hoàng hậu đi.
Tứ Á vui vẻ hướng ngoài cửa nhảy nhót, trên mặt nở nụ cười thiên chân vô tà. "Dị năng sao chép là vô dụng sao? Xem ra hôm nay phải chính danh rồi."
Phi thuyền lượn quanh ngoài nhà, Viên Úc Thần ôm Sân Mộc, dịu dàng hôn lên môi Sân Mộc. "Tiểu Mộc, chúng ta nói phải cùng chuẩn bị hôn lễ, không được nuốt lời."
Bên ngoài đã khai chiến, phi thuyền lượn quanh đan xen oanh tạc phố cũ, tiếng nổ hết đợt này đến đợt khác ánh lửa lên tận trời. Mặc Lung Ỷ Quân Thiệu bảo vệ cửa hàng duy tu không cho đạn pháo lan đến, Tứ Á nhanh nhạy nhảy trong mưa bom bão đạn, sao chép các loại dị năng công kích, đem phi thuyền cắn nát, giết chết nhân loại không luận tội.
Lư Sâm lấy ra vũ khí cải tạo, oanh tạc vô số phi thuyền vây công nhiều tới đếm không xuể, nhìn lên ánh lửa, Lư Sâm há miệng cười to. "Bách Viễn, có lẽ lần này chúng ta phải đoàn tụ thật rồi."
Phi thuyền đã được cải tạo của học viện Liên Bang xuyên qua lửa đạn tiến vào khu vực chiến đấu, Trác Kỳ Bảo, Bách An Ngưng, Long Vũ, Mễ Phi, Trọng Tử Vũ, Tiêu Lâm Du, Viên Doãn Ca, Viên Cảnh Trạch, Nhã Phỉ, Mộ Đồ, Lam Hòa, Bạch Thiên Ngân, Trọng Lê, Tỉnh Bách, Phương Nguyên Tình.
Một vòng bằng hữu của Sân Mộc tập hợp đến chi viện, Trác Kỳ Bảo nhếch miệng cười ngốc với Tứ Á. "Tứ Á học đệ, anh hùng tới chi viện."
Tứ Á nhìn viện sinh kia, phân tâm trong nháy mắt rồi cười nhạo. "Nhân loại ngu xuẩn."
Viện sinh Liên Bang gia nhập làm chiến đấu càng thêm kịch liệt, trong ánh lửa đột nhiên xuất hiện phi thuyền cùng chiến hạm Cửu Quân. Cấp dưới của Viên Úc Thần trung khuyển tiến đến chi viện.
Trọng Lân, Tề Lăng Mạt, Tần Diệc Đàn, Phàn Diệp, Lâu Linh, Tư Kỳ, Trác Lâm Anh v..vv...
Mặc Lung Ỷ nghẹn họng nhìn trân trối. "Duyên của hai phu phu này thật là quá tốt."
"Đây là muốn tạo phản sao?" Trác Kỳ Bảo ngốc hề hề nói.
"Cửu Quân cũng không phải chiến thần Thập Thất quân năm đó." Trọng Lân lạnh lùng nói. "Huấn luyện viên Quân Thiệu, những gì ngài và Mặc tiểu thư nói đã được nguyên soái công khai trên tinh võng."
Mặc Lung Ỷ đỡ trán "Bị hố."
"Vợ à, ta tới bảo hộ ngươi." Tư Kỳ cười tới gần Trác Kỳ Bảo.
"Tư Kỳ, chỉ cần ngươi có thể cứu được Sân Mộc ra, ta liền đăng ký kết hôn cùng ngươi." Trác Kỳ Bảo hiếm khi không phản bác Tư Kỳ.
"Được! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Viên Úc Thần ôm Sân Mộc, không ngừng chuyển dị năng vào trong cơ thể Sân Mộc, cẩn thận chữa trị vết nứt tinh trong đầu hạch Sân Mộc.
Dị năng xói mòn khiến sắc mặt Viên Úc Thần bắt đầu trắng bệch, cơ thể thoát lực. Chữa trị tinh hạch Sân Mộc còn chưa hoàn thành, Viên Úc Thần cố nén thống khổ vì tiêu hao dị năng quá mức, không để năng lượng bị gián đoạn.
Tinh hạch của Sân Mộc đang thong thả hồi phục, mà năng lượng hạch của Viên Úc Thần lại bắt đầu vỡ nứt, tiếng lửa đạn đinh tai nhức óc ngoài phòng, toàn bộ phố cũ  trừ bỏ cửa hàng duy tu chỗ Viên Úc Thần, cơ hồ đều bị oanh tạc thành phế tích.
Chữa trị tinh hạch cho Sân Mộc còn một phần cuối cùng, thân thể Viên Úc Thần đã dần dần lạnh lẽo, năng lượng hạch cũng che kín hoa văn, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Nhớ lại lúc trước Sân Mộc chữa trị năng lượng hạch cho y, khi đó nhất định Sân Mộc cũng khó chịu như y vầy đi. Khóe môi Viên Úc Thần cong lên ý cười, y rất muốn nói với Sân Mộc có thể gặp được hắn, y thật sự rất hạnh phúc.
Lúc năng lượng hạch mất đi ánh sáng rồi vỡ vụn trong cơ thể Viên Úc Thần, Viên Úc Thần nhắm mắt lại ngã vào người Sân Mộc, vĩnh viễn ngừng hô hấp.
"Tiểu Mộc, kỳ thật ta yêu em còn nhiều hơn những gì em nghĩ."
Lúc này chiến cuộc bên ngoài là quân bộ chính quy Liên Bang đối kháng với vòng bằng hữu, căn cứ Cửu Quân tới, bằng hữu ở học viện Sân Mộc tới, sau đó Quân Thiệu cũng gọi mấy lão chiến hữu may mắn còn tồn tại ở Thập Thất Quân tới.
Tuy đám người Quân Thiệu cùng Cửu Quân là quân đội vương bài có kinh nghiệm tác chiến phong phú, nhưng cũng không chịu nổi quân chính quy Liên Bang có trang bị vũ khí cuồn cuộn không ngừng.
Quân Thiệu cùng Cửu Quân gian nan chống đỡ, tất cả mọi người đều cảm giác được uy hiếp của tử vong, ngay lúc bọn họ đang kiệt sức, lấy cửa hàng duy tu làm trung tâm đột nhiên đất rung núi chuyển.  Huyết tinh bạo ngược hung tàn sát khí cuộn lên bốn phía, dị năng mạnh chút thì cảm thấy cơ thể bị xé rách đau nhức, yếu chút thì quỳ rạp xuống đất, yết hầu trào ra máu tươi.
Sân Mộc ngơ ngác ôm Viên Úc Thần đã chết đi, vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao. Hắn nhớ rõ hắn lấy tinh hạch ra giao cho Viên Úc Thần, sau đó chết đi, chính là vì sao lần nữa mở mắt ra Viên Úc Thần đã chết.
Vuốt ve gương mặt lạnh băng của Viên Úc Thần, Sân Mộc khom lưng cọ cọ. "Úc Thần, ta đói bụng."
Không ngừng vuốt ve thân thể lãnh ngạnh của Viên Úc Thần, thẳng đến khi xác định Viên Úc Thần sẽ  thật sự không mở mắt được nữa, liền nở nụ cười ôn nhu sủng nịch với y, máu theo khóe mắt chảy ra, bắn lên mặt Viên Úc Thần.
Nội thất trong phòng bởi vì khí thế Sân Mộc ập đến mà nát vụn, mặt đất cũng bắt đầu run chuyển. Sân Mộc đứng dậy đặt Viên Úc Thần nằm trên giường, khom lưng lẩm bẩm bên tai Viên Úc Thần. "Viên Úc Thần, anh cái tên vương bát đản."
Sau khi Sân Mộc sắp xếp cho Viên Úc Thần xong, đứng dậy đi ra phía ngoài. Phi thuyền lượn quanh, phố cũ bị tạc nổ biến thành đống đổ nát, còn có Cửu Quân cùng viện sinh đang gian nan chống đỡ bảo hộ cho bọn họ.
Sân Mộc híp mắt nhìn lửa đạn trên chiến trường, âm thanh gọi hắn xung quanh bị tiếng nổ bao phủ, Sân Mộc cả người đầy máu đi vào trung tâm chiến hỏa, khóe miệng nhếch lên độ cung lạnh thấu xương.
"Sân Mộc, mau trở lại!!" Viên Cảnh Trạch kinh sợ trừng to mắt hét lên.
"Sân Mộc trở về!"
"Sân Mộc......"
Sân Mộc đi đến giữa đống phế tích đang cháy, ngửa đầu nhìn phi thuyền lượn quanh dày đặc, tinh sắc trong đồng tử càng thêm nồng đậm. "Úc Thần, chờ ta giết sạch những nhân loại này, ta sẽ mang anh về nhà."
Làn da trắng bệch đang nứt nẻ, vỡ ra hoa văn ngọn lửa đang cháy, hốc mắt quỷ dị không ngừng tràn ra máu tươi, gương mặt thiêu đốt nứt ra tựa như phù chú thần bí, như ác ma địa ngục vừa được phóng thích.
Thiên thạch từng trộm giấu đi được nắm chặt trong tay, thiên thạch vỡ nát khảm vào huyết nhục Sân Mộc, dị năng nhanh chóng thăng cấp, làn da nứt nẻ cháy lên ngọn lửa vây quanh lấy hắn, tựa như người mặc áo giáp lửa đến từ địa ngục.
Bách An Ngưng nhìn máy tính thể hiện cấp bậc dị năng, theo máy tính bạo phá chết máy, Bách An Ngưng khiếp sợ mở to hai mắt. "Đây là cấp bao nhiêu!"
"Đỉnh cấp thần." Tứ Á lẩm bẩm tự nói.
Sân Mộc đạp gió đứng lơ lửng trên không, lúc phi thuyền công kích tới gần hắn liền đem đốt thành tro. Sân Mộc nâng tay trái, gió lốc cuốn theo lửa mãnh liệt ập đến cắn nuốt phi thuyền. "Hãy chôn cùng ái nhân của ta đi."
Phi thuyền rắn chắc bị gió lốc vặn thành từng mảnh nhỏ, ngọn lửa đem mảnh vỡ cắn nuốt thành tro, viện sinh cùng Cửu Quân mặt đầy kinh ngạc xem chiến, quân đội khiến bọn họ gian nan chống đỡ, ở  trong tay Sân Mộc liền bị huỷ diệt trong tích tắc, rốt cuộc Sân Mộc cường đại đến mức nào.
Toàn bộ quân đội bị Sân Mộc điều khiển lốc xoáy và lửa cắn nuốt một cách vô tình, cảm thụ được huyết tinh tàn sát, nhưng Sân Mộc lại không vui. Bởi vì sau cùng người yêu của hắn đã không còn thấy được nữa.
Phi thuyền bị diệt trên không trung cháy bừng thành ngọn lửa che trời lấp đất, Trọng Lân nhìn trận huyết tế này bỗng cảm thấy có chút không khoẻ, trầm tư một lát đột nhiên trợn trừng mắt. "Đây là hỏa hệ dị năng của Viên Úc Thần."
Quân đội vô lực phản kháng trước sự tàn sát khủng bố của Sân Mộc, bắt đầu hoảng loạn lui về, nhưng Sân Mộc tựa như tử thần nơi địa ngục, khiến cho bọn họ không chỗ trốn chạy.
Ánh lửa hừng hực phía sau, Sân Mộc chậm rãi quay người nhìn người dưới mặt đất, ánh mắt lãnh đạm tựa như vị thần cao cao tại thượng, nhìn xuống con kiến dưới chân.
Tầm mắt đảo qua những gương mặt quen thuộc kia, khóe miệng Sân Mộc hơi cong lên độ cung nhàn nhạt. Không tiếng động nói ra lời "cảm ơn", nhưng Sân Mộc tin rằng bọn họ có thể nhìn hiểu.
Sân Mộc nhắm mắt lại, toàn thân bắt đầu ngưng tụ dị năng, hắn không biết lấy toàn bộ dị năng của hắn bây giờ, có thể khiến thời gian trở lại khi nào, nhưng vô luận trở lại khi nào hắn cũng không sao cả. Chỉ cần y còn sống, vậy là đủ lắm rồi.
"Quay ngược thời gian!!!"
Viên Úc Thần, anh chính là cái vương bát đản không nên thân!!
• HOÀN CHÍNH VĂN •
Chíp: kết thúc rồi. Những chương cuối đọc rất cảm động. Nhất là lúc edit tới đoạn tên từng người trong vòng bạn bè của Sân Mộc đều xuất hiện để trợ giúp thì mình khóc luôn. Tình bạn cũng rất đáng quý đúng ko.
Ừ... có vẻ kết thúc như thế này khá hụt hẫng đúng ko, nhưng không sao, truyện vẫn còn 2 phiên ngoại. Chủ nhật mình sẽ up luôn 1 thể. Mấy bạn nhớ đón xem đại kết cuộc của Tiểu Mộc và Nguyên Soái nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.