Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 186: Đám sói tác chiến




Trần gia quá đoàn kết, bọn hắn không động được… Câu nói này, ở tại trong lòng Trần Hải chấn động thật sâu, làm cho hắn suy tư quá nhiều, khiến hắn không thể không nghiêm túc lên.
“Ca, huynh biết đám sói không?” Thấy Trần Hải tràn đầy cảm xúc, Trần Ngư tiếp tục dụ hoặc hỏi.
“Ân,” Trần Hải gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Loài vật này rất hung ác, tàn nhẫn, may mà nơi này của chúng ta không có, bằng không sẽ đả thương người!”
“Vâng, đám sói tác chiến thị huyết tàn nhẫn, không chết không ngừng, nhưng bọn chúng chính là bởi vì đoàn kết, bởi vì đồng lòng, cho nên mới có chuyện làm ít lời nhiều, mới sẽ ở trong sinh tồn tàn nhẫn từng bước một chắc thắng, ngay cả lão hổ sư tử đều không có biện pháp với bọn chúng, hiểu rõ là tại sao không?” Hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, hi vọng hắn thực sự có thể hiểu rõ lời mình nói.
“…,” Trần Hải trầm mặc một hồi, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kinh hỉ nói: “Ta biết, bởi vì lão hổ sư tử đều là đơn độc tác chiến, chỉ có đám sói là đồng tâm hiệp lực cùng nhau tác chiến,”
“Đúng, chính là cái đạo lý này!” Thấy Trần Hải đã hiểu rõ, Trần Ngư mới lời nói thấm thía nói: “Người Trần gia chúng ta chính mình làm ầm ĩ, tính thế nào cũng là ngườ thân gãy xương cốt còn hợp với gân, dù sao đều chạy không khỏi cái lý này. Trước kia, thời điểm Trần gia ai đi đường nấy, một nhà xảy ra chuyện, nhà khác xem náo nhiệt, mà hiện tại… Chúng ta người một nhà đồng lòng, ai dám khinh thường chúng ta? Cho dù nhà Đại bá Nhị bá hiện tại chen ở trong một cái nhà, nhưng ánh mắt người khác nhìn bọn họ lại không giống nhau…,”
Lời nói của Trần Ngư, khiến Trần Hải hiểu rõ thật sâu tầm quan trọng của đoàn kết. Bởi vì một lần tán gẫu này, làm cho Trần Hải sau này làm quan vẫn giữ vững đạo lý trên dưới một lòng, nhận được một số lớn trí sĩ trung thành giúp đỡ.
“Ca, Trần gia trước mắt mới chỉ như vậy thôi, đường ca bọn hắn đều khó có khả năng ra ngoài xông xáo ra thành quả gì, chỉ có quay chung quanh mảnh đất này củng cố thế lực của mình, cho nên có thể ra đi chỉ có huynh — nhưng huynh nhớ kỹ, mặc kệ huynh ở bên ngoài như thế nào, Trần gia vĩnh viễn là hậu thuẫn của huynh, nên trở về, vẫn là phải trở về, biết không?” Có một đoạn thời gian, nàng đều nhìn ra phức tạp trong mắt Trần Hải.
Đối với người Trần gia, trong lòng hắn hẳn là mâu thuẫn phức tạp, dù sao là thân nhân, nghĩ muốn thân cận, lại cảm thấy bọn hắn đáng hận đáng ghét, không thân cận, lại cảm thấy mình không dung nhập được, cho nên trong lòng vẫn đang giãy dụa.
Mà mấy vị huynh đệ Trần gia, đối Trần Hải có rất nhiều kính sợ, loại kính sợ này liền trở thành một loại xa cách, bọn hắn trước giờ sẽ không chủ động đi tìm Trần Hải, chỉ sợ Trần Hải sẽ tức giận, dù sao hắn mang cái thân phận tú tài, đủ để cho người khác có khoảng cách.
“Ngư Nhi,” Trần Hải nhìn mặt trời dần dần hạ xuống, từng chữ từng câu nghiêm túc giống như phát thệ nói: “Vô luận ra sao, chúng ta như thế nào, chúng ta đều là người một nhà, cho nên ta cảm thấy sẽ không làm chuyện bất lợi với người trong nhà!”
“A a…,” Trần Ngư không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng cười, để hắn hiểu rõ tầm quan trọng của người nhà, tâm tính hắn mới sẽ có cải biến nhất định. Một người, ngay cả thân tình đều không biết, cho dù làm quan, cũng sẽ lãnh khốc vô tình, nói không chứng còn sẽ thay đổi tính tình, thành tham quan. “Ca, hoàng hôn thật đẹp!”
Ánh nắng hoàng hôn hồng bờ biển, giống như rắc ở trên mặt biển một tầng hồng quang, nhuộm choáng váng tim bọn họ, ấm áp, thư thái, rất an toàn.
Một lần này bắt cá, ba nhà Trần gia mỗi hộ phân hơn một trăm lượng, ngay cả Hồ thị cũng được hơn ba mươi lượng, làm cho bà kinh hỉ quá độ, đều có chút không biết phải làm sao.
Cũng đúng, nhiều bạc như vậy, có lẽ bà cả một đời đều chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa, Trần Ngư cảm thấy, cho dù Hồ thị có hơn ba mươi lượng cũng không dùng gì, trong thôn xóm căn bản không có gì có thể mua, bà muốn làm y phục, ăn chút điểm tâm cũng phải lên bến tàu lớn, này đối với bà mà nói, là một chuyện khó.
Mà Trần lão đầu từ sau khi bị thương, liền triệt để lui xuống, bắt đầu chậm rãi tu dưỡng… Có lẽ là một lần kinh hách kia, Hồ thị đối với Trần lão đầu tốt hơn rất nhiều, không mắng nữa, chỉ sợ mồm quạ đen của mình sẽ hiển linh, theo lời nói của Phùng Vân nhi: Hồ thị giống như thay đổi thành người khác vậy, khiến người ta nhìn rất không quen!
Ngư Nhi không nói gì oán thầm: tỷ, ngươi đúng là thích ngược. Tìm mắng a!
“Đông Sinh,” Sau khi an bài tốt cho đôi sinh đôi nằm ngủ, Lâm thị kêu Trần Đông Sinh đang nằm ở chỗ ấy nhắm mắt dưỡng thần một tiếng, vẻ mặt ta có lời muốn nói.
“Thế nào?” Trần Đông Sinh mở to hai mắt ôn nhu nhìn nàng hỏi. Đoạn thời gian này, tiền thu trong nhà không tồi, các huynh đệ đều rất cao hứng, ngay cả hắn cũng cao hứng. Nếu chỉ có một mình hắn phát đạt, các huynh đệ đều nghèo không có gì ăn, đó không phải hắn mong muốn.
Thả tóc ra, cầm lấy lược chải vuốt, Lâm thị vừa chải vừa nhìn hắn hỏi: “Đại tẩu nhị tẩu đều nói trong nhà muốn xây nhà, cha cùng a mẫu già rồi, liền đem lão phòng hủy đi, ra bên ngoài xây lớn hơn một chút, cũng không hướng bên ngoài mua. Ta suy nghĩ lúc trước thời điểm nhà ta xây nhà, vội vội vàng vàng, cũng không nghĩ đến sẽ có Đào nhi cùng Ba nhi, trong nhà lại có khách nhân, cho nên gian phòng nhất định là không đủ, không bằng nhà ta cũng xây thêm chút phòng ốc đi!?”
Trần Đông Sinh vừa nghe, ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đại tẩu nhị tẩu thực nói như thế?”
“Nói thế nào?” Lời nói của Trần Đông Sinh làm cho Lâm thị mơ hồ hồ đồ, vô ý thức tiếp tục hỏi.
“Bọn hắn thực nguyện ý chiếu cố cha mẹ?” Tại trong lòng hắn, Đại tẩu cùng nương không tốt như vậy, Nhị tẩu chỉ là lợi dụng nương mà thôi, nghĩ chờ sau khi cha mẹ già, chuyện dưỡng lão mình khẳng định là không thoát được, không nghĩ đến bọn họ hiện tại đều có tâm như vậy.
Lâm thị sau khi nghe lời nói của hắn, giận liếc hắn một cái, nhịn không được duỗi tay chọc hắn một chút, cười mắng: “Lời nói của chàng nếu bị hai tẩu tử chàng nghe được, thế nào cũng không thể không lột da của chàng…,”
“Chính là…,” Trần Đông Sinh còn đang do dự….
“Ta hiểu rõ ý tứ chàng,” những năm gần đây, Lâm thị đều mắt lạnh xem, thế nào sẽ không hiểu rõ. Nhưng có chút chuyện, qua liền qua, vẫn so đo, ngược lại làm chính mình không thoải mái, liền ôn nhu cười nói: “Trước kia Đại tẩu Nhị tẩu bất mãn, là bởi vì cuộc sống thật sự quá mức, nhi tử của bọn họ nhiều, so đo cũng nhiều, điểm này không gì đáng trách! Hiện tại, cuộc sống tốt, mọi người đỉnh đầu đều có tiền dư, không nói cái khác, trong tay a mẫu cũng có mấy chục lượng bạc, dưỡng lão đầy đủ, cho nên bọn họ làm như vậy, vừa được mọi người khen ngợi, thứ hai lại có thể cùng một chỗ kiếm bạc, sao lại không làm chứ?”
“Ai, nói cũng đúng, cuộc sống tốt, tâm tư cũng thay đổi.” Nói đến cái này, trong lòng Trần Đông Sinh rất không phải mùi vị. (QA: Thực ra ta thấy không phải ai sau khi có cuộc sống tốt hơn sẽ thỏa mãn rồi thay đổi thành tốt như vậy, ví dụ như nhà lão Đại lão Nhị trong Trọng sinh tiểu địa chỉ sẽ không như vậy mà chỉ thay đổi thành tham hơn xấu xa hơn mà thôi!)
“Được rồi, đừng than thở nữa, chàng một cái đại lão gia, so với nữ nhi nhà mình đều không bằng, chàng nhìn Ngư Nhi xem, có từng thở dài chưa? Nàng chẳng những không oán hận, còn giúp đỡ bọn hắn cưới vợ xây gian phòng, phần lòng dạ này, ta là tự nhận không bằng!” Nghĩ đến việc làm của Ngư Nhi, Lâm thị từ trong đáy lòng cảm thấy chính mình thì không bằng.
“Nàng là người tốt, chính là… Ai, tiểu tử Chu Thanh kia, thời điểm nào mới sẽ trở về?” Trần Đông Sinh đối Chu Thanh là có chút bất mãn, nếu là hắn qua một năm nửa năm vẫn chưa trở lại, Ngư Nhi cũng mười ba, mười bốn tuổi, đến lúc đó thế nào cũng không thể không bị người ta đâm cột sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.